Episode 5.5: Yield My Flesh to Claim Their Bones
Yield My Flesh to Claim Their Bones
Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu
5.5-13:
Backstreets Quận 20
Heathcliff: Vậy cuối cùng chúng ta cũng đến đây rồi hả...
Heathcliff nhìn ra ngoài khung cửa sổ xe buýt đang chạy với
biểu cảm khó coi. Dù trời không có mưa, nhưng ngoài kia xám đen và mờ mịt như bầu
trời âm u sắp mưa vậy. Những đám khói đen đặc đã nuốt chửng cả bầu trời trên
kia. Ra đây là nơi mà Heathcliff đã từng tung hoành...
Yi Sang: Màu sắc vẫn luôn là một màu xám ăn sâu vào gốc rễ của
các khu Backstreets này. Tôi chắc chắn nhớ rõ màu của Tập Đoàn T mà tôi đến sau
khi rời khỏi Tập Đoàn S là màu nâu-đỏ.
Faust: Hiện tượng này có thể được giải thích bằng sự thật rằng
món công nghệ được sử dụng để hút đi sắc màu bão hoà của chúng ta toạ lạc ở
ngay trung tâm của Tập Đoàn T. Đã có báo cáo rằng sự thay đổi sắc màu có thể xảy
ra ở các khu vực xa hơn phạm vi ảnh hưởng của nó.
Yi Sang: A, tôi hiểu rồi. Vậy...
Hai Tội Nhân khác ngay lập tức chen ngang cuộc trò chuyện để
chuyển hướng chủ đề khỏi cái chủ đề mơ hồ kỳ bí nào đó mà Yi Sang và Faust chuẩn
bị hướng đến.
Rodion: ÔI! Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi hai người này!
Gregor: Ờờờ, đúng rồi! Ờ, c-cả tôi nữa.
Rodion: Gì cơ? Ý-Ý tôi là đúng thế! Cái, ờ...à, phải rồi. Những
toà nhà ở đây trông có hơi khác biệt chút với nơi Yi Sang từng ở... nên tôi tự
hỏi liệu có gì kỳ lạ liên quan đến nó không.
Gregor: Chính xác luôn! Đó chính là là điều tôi cũng định hỏi
đấy.
<......>
Đã được một khoảng thời gian kể từ lúc chúng tôi bắt đầu
chuyến hành trình này cùng nhau. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn với
các Tội Nhân rồi. Có thể đó là lý do tại sao tôi thấy nỗ lực của Gregor và
Rodion để giữ cho cuộc trò chuyện này còn có thể hiểu được bởi các hành khách
khác trên xe buýt... khá là buồn cười.
Yi Sang: A, vậy thì, cho phép tôi được giải thích. Để thảo
luận chủ đề này, đầu tiên chúng ta cần phải—
Và Yi Sang, không hay biết bản thân đã triệt hạ nỗ lực của bọn
họ bằng cách nhảy sang một chủ đề bàn luận phức tạp khác, là một cảnh tượng
khác mà tôi cũng đã dần quen thuộc hơn. Trong khi tôi đang tò mò về loại công
nghệ mà Tập Đoàn T sử dụng để hút đi sắc màu của chúng ta, và về những chiến dịch
hoạt động của Tập Đoàn T trong bóng tối... ...không phải là điều có thể được trả
lời ngay lúc này. Nên tôi đã quyết định sẽ bàn bạc lại chuyện đó sau. Thay vào
đó, tôi tiếp cận Heathcliff. Anh ấy đang ngồi một mình, rõ ràng đang rất suy tư.
Heathcliff: ...Hm? À, Đầu đồng hồ.
<Vẫn đang vắt óc nghĩ nên mặc gì đến Đồi Gió Hú à?>
Heathcliff: Cái gì cơ?! Kh-không. Không phải thế.
Heathcliff phản bác lại, nhảy dựng khỏi ghế. Có vẻ như tôi
đã đoán trúng phóc rồi.
Heathcliff: Được rồi, tôi đã nghĩ vậy. Chỉ một chút thôi.
Nhưng mà... tôi gần như chỉ đang ngẫm nghĩ lại quá khứ.
Mm, tôi có nhớ đã nghe Heathcliff từng sống ở Hẻm Sau. Là một
phần của một... Băng Đảng nào đó, nếu tôi nhớ đúng.
Vergilius có nói rằng chúng ta sẽ đi qua Hẻm Sau thay vì đi
thẳng đến Tổ của Tập Đoàn T vì lý do nào đó. Và rằng bởi vì nó là mệnh lệnh của
công ty.
<... Có thể chúng ta sẽ có thứ để làm ở đây chăng? Suy
cho cùng thì Heathcliff cũng đã dành một khoảng thời gian ở Hẻm Sau của Tập
Đoàn T mà.>
Ishmael: Không đời nào. Nếu như Cành Vàng phổ biến đến nỗi
giống y hệt mấy cái nhánh cây nào đó xuất hiện trong Hẻm Sau, thì tại sao chúng
ta lại đi khắp mọi nơi làm những việc lãng phí thời gian thế này chứ?
<T-tôi đoán, điều đó cũng đúng...>
Heathcliff: ... Với lại, Đồi Gió Hú là... một trang viên khá
là nổi bật theo nhiều nghĩa. Mấy người sẽ không thể nào tìm thấy nó gần bất kỳ
cái Hẻm Sau xập xệ như này đâu. Có một khoảng cách về sự giàu có giữa đám người
nghèo nàn này và... bọn họ. Sau cùng thì, bọn họ cũng đã gửi cho tôi một cái
thiệp mời. Quá rõ ràng rằng chúng ta sẽ tìm thấy Cành Vàng tại trang viên đó,
đúng không? Hoặc ít nhất là ở đâu đó trong cùng cái Tổ đó?
Faust: ...Chính xác. Chúng ta rồi cũng sẽ đi đến Tổ của Tập
Đoàn T.
Heathcliff tiếp tục nói với giọng thỏ thẻ. Quang cảnh bên
ngoài xe buýt dường như hoà quyện cùng với lời nói của anh ấy, thành một đống
âm thanh xì xào. Bên ngoài kia có sự huyên náo gì đó...
Heathcliff: Trước khi chúng ta nói tới điểm đến chúng ta là đâu
đi nữa, thì chúng ta phải dọn sạch cái đường khỏi chướng ngại vật đã.
Vergilius: Trực giác của cậu đúng một nửa đấy, Heathcliff.
Heathcliff: Hmpfh?!
Heathcliff, người đang tự mình lẩm bẩm một cách khác thường,
bỗng dưng giật mình.
Heathcliff: Khốn khiếp... ông và cái cô vroom-vroom bị cái vấn
đề gì thế hả? Cả hai người chả bao giờ thèm cảnh báo đàng hoàng gì hết vậy.
Vergilius: Ta chỉ đơn giản là thấy không cần thiết để cảnh
báo các cô cậu. Dù gì thì, những kẻ bên ngoài xe buýt là ‘mục tiêu’ của chúng
ta.
<Mục tiêu sao...?>
Meursault: Tôi tin rằng điều ông ấy muốn nói là họ cần phải
bị tiêu diệt.
Vergilius: Ta cảm thấy bị ép buộc phải nói cho các cô cậu biết
rằng đó không phải là hàm ý duy nhất của cụm từ ‘mục tiêu’. Mặc dù ta vẫn chưa
được thông báo đầy đủ chi tiết chính các về nhiệm vụ này... Có là gì đi nữa,
các cô cậu cần phải giao tiếp với một ‘mục tiêu’ trong số chúng. Tìm mục tiêu
đó, rồi trích xuất thông tin cần thiết. Đủ rõ ràng cho cậu chưa, quản lý?
<Làm thế nào mà chúng tôi có thể tìm được ‘mục tiêu’ này
nếu như ông thậm chí còn không cho chúng tôi biết người đó là ai chứ…?>
Faust: Dante hỏi liệu có đặc điểm nhận dạng nào về ‘mục
tiêu’ này không.
Vergilius: Ta chắc cậu sẽ biết khi ra ngoài đó thôi... Cậu
đang hỏi ta những câu hỏi mà ta không hề có câu trả lời đấy, Dante. Đừng phí thời
gian của mình nữa.
Vergilius: Rồi... Tất cả, xuống xe buýt mau.
Tôi có chút gì đó ngờ vực về cách mà Vergilius trả lời tôi,
nhưng... dù trong những trường hợp oái ăm như thế này, thì chúng tôi luôn có thể
tìm cách vượt qua được hết. Tôi chắc rằng mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng hơn một
khi chúng tôi đến đó. Tôi từ từ bước xuống khỏi xe buýt cùng với toàn bộ các Tội
Nhân.
5.5-14:
Xung Đột
???: Tên đó đang huóng đến chỗ anh đó, đại ca (aniki)!
???: Đừng lo cho em, em sẽ xử lý nó! Đừng cố để bản thân bị
giết, rõ chưa?!
<Thật hỗn loạn...>
Chúng tôi bước khỏi xe buýt và thẳng vào nơi dường như là một
chiến trường của chiến tranh băng đảng khốc liệt.
Những áo choàng đen bay phấp phới dưới bầu trời xám xịt,
cùng những lưỡi kiếm khát máu choảng nhau dồn dập. Chiếc xe buýt cách chiến trường
đẫm máu này còn chưa tới 30 bước nữa.
Ishmael: Bọn chúng là... Hội Kurokumo sao (Hắc Vân)?
Hội Kurokumo. Tôi đã nghe về họ trước đây. Tôi chắc rằng
chúng tôi có một vài Danh Tính đến từ Băng Đảng đó. Một vài Thẻ Danh Tính còn
ghi chữ ‘Wakashu’ nữa. Họ là một nhánh phụ rất đông đảo của một Băng Đảng còn lớn
hơn gọi là ‘Ngón Cái’. Tôi nghĩ các Danh Tính mặc trang phục giống với thứ bọn
họ đang mặc tại đây.
<Tôi nghĩ là cô nói đúng. ...Nhưng bọn họ đang chiến đấu
với ai vậy?>
Heathcliff: Chắc chắn là một cuộc xung đột rồi.
Heathcliff trả lời bằng chất giọng đơn điệu như thể anh ấy
đang đọc nó từ một cuốn bách khoa toàn thư vậy.
Heathcliff: Cũng chả phải cảnh tượng hiếm thấy gì khi nhìn
các Băng Đảng đánh đấm nhau trong Hẻm Sau cả. Hẳn là cái gì đó về thuế đường phố
hay mấy vụ tranh chấp lãnh thổ tầm thường rồi.
Don Quixote: Lũ đỉa đói! ...Những con chó khát máu tìm cách
áp bức và bóc lột kẻ yếu bằng bạo lực! Quả thật, không có nơi nào mà lũ cặn bã
này không tồn tại cả...
Heathcliff: Chả phải gì mới lạ cả đâu nhóc... Hầu hết các
Băng Đảng đều như thế. Điểm khác biệt duy nhất giữa chúng là chúng sẽ sẵn sàng tiến
xa đến mức nào thôi. Giống... rồi, hắn kia rồi. Những kẻ như cái tên ở đằng đó.
Cái thằng đang đi thẳng về phía chúng ta đấy.
Heathcliff giơ cây gậy của anh ấy chĩa thẳng tới người đang
tiếp cận chúng tôi. Anh ta mặc bộ trang phục giống các thành viên của Hội
Kurokumo.
???: Lũ chúng mày nhìn cái quái gì hả? Tập trung nhui nhúc
như thể chúng mày ở đây chuẩn bị gây rối vậy... Vẫn chỉ thẳng cái gậy đó về
phía tao à? Mày muốn chết sao? Phải vậy không?
Outis: Này, hạ vũ khí xuống. Đừng có làm gì ngu ngốc—không cần
phải khiến chuyện này nghiêm trọng hơn đâu, đúng không?
Outis bước lên cảnh cáo Heathcliff, nhưng anh ấy không hề
lay chuyển. Anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vẫn giơ cây gậy và chĩa thẳng một
cách đầy đe doạ đến cái người đang tiếp cận chúng tôi.
Haethcliff: Việc chúng ta làm gì ở đây không còn quan trọng
nữa. Kết luận quá rõ ràng rồi.
Sinclair: ...Rằng chúng ta sẽ phải đánh anh ta sao?
Heathcliff: Đúng rồi đấy nhóc. Bọn chúng đang trong một cuộc
xung đột. Chúng sẽ cực kỳ nhạy cảm trong việc làm rõ rằng đây là lãnh địa của
chúng. Còn cách nào tốt hơn việc tống tiền bọn lang thang không hề biết điều mà
lui lẩn tới đây chứ?
???: Hờ, xem ra có một thằng hiểu chuyện ở đây nhỉ.
Tay sai Hội Kurokumo vênh váo trước mặt chúng tôi như thể
anh ta sở hữu toàn bộ nơi này.
Ishmael: Ngay vừa lúc tôi bắt đầu tự hỏi anh có thể ngu đến
mức nào... thì anh lại phô ra bộ mặt thám tử đầy sắc sảo của mình. Tôi phải nói
thật, đúng là một bí ẩn đấy.
Ishamel thì thầm với Heathcliff, người đang nhún vai với
chúng tôi cùng cái biểu cảm biểu thị rõ câu ‘Tôi đã bảo rồi mà’.
???: Rồi, vì giờ lũ hề chúng mày biết quy tắc làm việc rồi...
tao đi thẳng vấn đề luôn. Lệ phí là năm-trăm-ngàn Ahn. Mỗi đứa.
Don Quixote: N-n-n-nnnăm-trăm ngàn Ahn lận sao?!?!
???: Xemnaof... Một, hai... rồi, tao đếm được mười ba đứa.
Và vì chúng mày đến đây bằng cái xe buýt, tao chắc còn đứa tài xế trong xe nữa.
Đừng có mà kẹt xỉ với bọn tao. Tao không muốn phải làm chuyện này... phức tạp
hơn bằng việc bọn tao lục soát hết cái xe buýt đâu.
Rodion: Nghe rõ chưa, Dante? Đây đúng thật là cướp của cướp
người trên đường cao tốc mà.
<Đúng là như vậy thật nhỉ?>
À thì, không thật sự quan trọng chuyện họ có đòi bao nhiêu
đi nữa. Bởi vì tôi cũng chẳng định thương lượng với họ.
Ishmael: ......
Don Quixote: Đợi đã! Đằng kia, phía chiến trường đó...!
Don Quixote chỉ về...thứ gì đó.
Don Quixote: Có một quý cô bị thương đang nằm đó... Chúng ta
phải mau chóng giải cứu cô ấy! ...Mọi người cũng đồng ý mà, phải không?
Heathcliff: Ê, ta đã nói gì về cái ‘công lý chính nghĩa’ vớ
vẩn này hả? Này là chiến tranh giành lãnh thổ của các Băng Đảng đấy, biết chứ?
Không ai cao thượng hơn ai đâu.
Meursault: Đồng ý. Không phải thuật toán phức tạp gì khi dự
đoán thương vong không cần thiết trong nỗ lực chúng ta tự thân dính dáng vào cuộc
xung đột này cả.
Don Quixote: Chao ôi, tôi không hề muốn bỏ mặc cô ấy lại khi
không thể phòng vệ được một chút nào...
Tôi đoán đó là một sự tiến triển tốt... Nếu là trong những
ngày đầu của cuộc phiêu lưu này, chúng tôi chắc chắn sẽ bị kéo vào cuộc xung đột
này năm phút trước nhờ vào nỗ lực giải cứu quả cảm ngông cuồng của Don Quixote.
Don Quixote: Mmmhh...
Tôi cho rằng cô ấy cũng đã học được bài học của mình qua việc
chơi đùa với lửa và áp lực rồi. Cô ấy cuối cùng cũng đã cho thấy sự kiềm chế của
mình.
... Nhưng lần này thì có một chút khác biệt.
<Được rồi, vậy tôi nghĩ chúng ta phải giúp người phụ nữ ấy.
Nhưng mà—>
Don Quixote: ÔÔÔÔÔÔÔÔÔ?!
Heathcliff: Cái gì cơ?!
Ishmael: Quản lý...? Tôi không nghĩ đây là ý nghĩa của cái gật
đầu đó đúng chứ...?
<Không, không. Tôi không nói rằng chúng ta nên dính dáng
đến chuyện này bởi vì ‘nó là việc đúng đắn để làm’ hay cái gì như thế cả.>
Nếu ban nãy Vergilius đang nói sự thật cho chúng ta biết,
thì có khả năng chúng ta lái thẳng đến cuộc xung đột này một cách có chủ đích.
Điều đó có nghĩa là có thứ gì đó ở đây mà bọn họ mong chờ chúng ta tìm được
nó...
Suy cho cùng thì, bọn họ luôn ném chúng ta vào chỗ nguy hiểm
vì lý do nào đó mà.
<... Tôi chỉ là có linh cảm rằng người phụ nữ bị thương
đó sẽ có điều gì đó để nói cho chúng ta biết. Có thể là... thông tin gì đó chẳng
hạn. Và...nếu như chẳng may chúng ta buộc phải lấy thông tin cần có được từ Hội
Kurokumo chứ không phải người phụ nữ đó, thì tôi cho rằng chúng ta sẽ phải đập
họ để moi móc ra cho bằng được thôi.>
Outis: ... Oho. Rất tuyệt vời, thưa Quản Lý Điều Hành! Tôi,
Outis đây, thật sự kinh ngạc bởi trí thông minh của ngài!
... ‘Thật sự’ ư? Sao cơ, cô ấy đang ám chỉ rằng những lời lẽ
tâng bốc thường ngày chỉ là sự giả tạo thôi sao?
???: Tao không thích cách chúng mày coi Hội Kurokumo bọn tao
như một lũ chó hoang... Và đừng nghĩ tao không thấy cái ánh nhìn thương cảm cho
con nhỏ kia. Chỉ có nghĩa là... ...lũ hề chúng mày chung một giuộc với bọn Gia
Tộc Kiếm Sư.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cuộc thương lượng của chúng tôi
(tôi còn chẳng có ý định sẽ thương lượng) đổ vỡ khi người này rút kiếm ra.
Outis: Một sự cân nhắc hợp lý theo sau một quyết định hợp
lý. Tôi sẽ đáp lễ sự cảm kích của mình cho sự lãnh đạo tuyệt vời của ngài bằng
một chiến thắng hoàn hảo.
Outis: Toàn bộ đơn vị! Chuẩn bị chiến đấu!
5.5-14:
Xung Đột
Ryoshu: Q.T.V. Toàn sủa, không cắn. Quá thất vọng.
Trong khi các Tội Nhân còn lại đang chầm chậm hồi phục sau
cuộc hưng phấn của chiến trận, Don Quixote không lãng phí một giây nào mà lao
thẳng đến bên cạnh người phụ nữ.
Don Quixote: Ấy! Cô có—A, tôi phải kiểm tra mạch của cô...
Hong Lu: Ooh~ Cô có thể kiểm tra mạch của cô ấy qua trán
sao? Không biết là nó có khả thi đấy~
Don Quixote: Mhm! Quý cô này còn sống!
Heathcliff: Haah... vậy cô gái này có thông tin mà chúng ta
cần à?
Các Tội Nhân lần lượt bắt đầu vây quanh người phụ nữ. Cô ấy
mặc một bộ đồ phủ đen kín người giống các thành viên Hội Kurokumo, nhưng vũ khí
và phục trang thì có sự khác biệt không thể nào nhầm lẫn được.
<Gia Tộc Kiếm Sư sao...>
Tôi nhìn một lượt quanh các thành viên Hội Kurokumo đã bị
đánh bại, rồi nhìn lại cô ấy. Sự khác biệt trở nên rõ ràng hơn.
Don Quixote: ......
Don Quixote chậm rãi lắc đầu của mình sau khi kiểm tra mạch
của những người khác.
Outis: Quản Lý Điều Hành. Tôi đã tra hỏi một số thành viên Hội
Kurokumo trong lúc chiến đấu, nhưng không nhận được bất kỳ thông tin nào đáng
chú ý cả.
<Vậy thì chỉ còn mỗi cô ấy thôi... tôi hy vọng linh cảm của
tôi là đúng.>
Don Quixote: Quý cô này dường như là người duy nhất sống
sót... Chúng ta phải đưa cô ấy về xe buýt và tiến hành sơ cứu nhanh chóng. Người
có ý kiến gì về chuyện đó không?
<...Ừa. Không còn cách nào khác.>
Chúng tôi không mang theo bộ dụng cụ sơ cứu bên người và tôi
không thể quay ngược đồng hồ để chữa cho cô ấy, nên là...
<Meursault? Anh có phiền mang cô ấy về xe buýt không?>
Meursault: Tôi không phiền.
Và thế là chúng tôi quay trở lại xe buýt, với Meursault
khiêng thành viên của Gia Tộc Kiếm Sư đang hấp hối.
Vergilius: Ta thấy là các cô cậu đã mang về thêm một món
hàng khác.
...Vergilius dường như không hề vui về chuyện này.
Vergilius: Quản Lý... kể từ khi nào mà việc mang ‘hành
khách’ không có thẩm quyền, chưa được xác nhận vào xe buýt của chúng ta trở
thành việc... có thể chấp nhận được thế hả?
<Chúng tôi không có lựa chọn nào cả... Chúng tôi phải cứu
cô ấy trước nếu như muốn có được bất kỳ câu trả lời nào từ cô ấy.>
Faust: Dante giải thích rằng cá nhân này tử vong thì cô ấy sẽ
không có ích cho chúng ta nữa. Nếu cô ấy có thông tin chúng ta đang cần, vậy
thì chúng ta phải đảm bảo rằng cô ấy sẽ sống trước đã. Và vì thế, Faust đồng
tình với quyết định của Dante.
Vergilius: Hm... Hah, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Tuy nhiên, từ giờ hãy lưu ý và cân nhắc việc mang người lạ về xe buýt đi,
Dante.
Tôi có cảm giác Vergilius vẫn còn nhiều lời muốn nói lắm,
nhưng ông ấy chỉ thở dài và không nói về nói nữa.
<... Rồi.>
Don Quixote: T-Tôi tin Quản Lý Đáng Kính đã đưa ra một quyết
định đúng đắn.
<Mmh, cảm ơn...>
Ngay khi tôi vừa nghĩ rằng chiếc xe buýt này rơi vào tình cảnh
không thoải mái bất tận, thì Yi Sang xuất hiện từ Cửa Sau cùng với một tin tốt
lành.
Yi Sang: Tôi đã làm những gì có thể. Giờ thì—
Và trước khi anh ấy kịp nói hết câu...
???: Mmh...
...người phụ nữ đã tỉnh giấc.
5.5-15:
Gia Tộc Kiếm Sư
???: Đâu đây...?
Ryoshu: X.B.
Hong Lu: Chào mừng đến với xe buýt~ Và ồ, chúng tôi là—
???: Một thanh Odachi...?! Hah!
Người phụ nữ của Gia Tộc Kiếm Sư bật dậy khỏi tư thế đang
năm của mình, nắm lấy thanh kiếm kế bên cô. Cô bám chặt lấy thanh kiếm, sẵn
sàng rút nó ra bất cứ lúc nào.
???: Xưng danh đi! Các ngươi có cùng phe với Hội Kurokumo
không?!
Ryoshu: Không.
Sinclair: Ờ, thế, chúng tôi là—
???: Thế tại sao người phụ nữ đó lại mang một thanh Odachi?!
Ryoshu: Chậc. Cô ta không nghe. Chúng ta nên giết nó.
<Ryoshu!>
Ryoshu: Cô ta khiến ta thấy khó chịu vì hai lý do. Một. Cô
ta từ chối lắng nghe, khiến cuộc đối thoại này dài hơn mức cần thiết. Hai. Cô
ta dám so sánh mớ sắt vụn... của bọn chúng với thanh kiếm của ta. Còn lý do nào
khác để ta *không* làm L.T cô ta không, Đồng hồ?
<Vâng, có đấy! Cô ấy không thể nói bất kỳ thông tin nào nếu
như cô ấy chết rồi.>
Ryoshu: ...Chậc.
Ryoshu thể hiện cung bậc cảm xúc của mình vào những lúc
không ngờ đến nhất... nhưng ít nhất thì cô ấy nghe lệnh khi tôi yêu cầu cô ấy.
Thật nhẹ nhõm.
???: T-Tôi cho rằng thanh kiếm của cô không hoàn toàn giống
với của bọn chúng... Đồng phục của cô chắn chắn khác rồi. Và ngươi... là ai? Đội
một bộ phận thời gian quá ồn ào đấy... Với lại không thể giao tiếp sao?
Yi Sang: Đó là quản lý của chúng tôi. Giọng nói phát ra từ
người ấy sẽ không thể nào chạm đến tai cô để nghe hiểu được.
???: ... Hm. ... Tôi nhận ra mùi hương trong tông giọng của
anh. Nó... quen thuộc.
Yi Sang: Cho dù ở những Quận mà tôi đã từng cư trú, tôi chưa
từng gặp bất kỳ ai nói giống hệt tôi...
???: Cứ việc nói tuỳ thích. Nhưng tôi cảm nhận được sự thân
thuộc trong cách nói dài dòng mà anh chọn để phát ngôn. Anh chắc hẳn đến từ Quận
19... Tập Đoàn S có phải không?
Yi Sang: ... Dù tôi đã rời đi, nhưng đó là nơi tôi sinh ra.
???: Tôi hiểu rồi... vậy là anh cũng đã rời bỏ quê hương của
mình. Những người đồng hương của tôi cũng thường sẻ chia chung một số phận như
này.
Có lẽ việc gặp ai đó cùng nơi xuất thân ở Quận đã giúp ích
được; người phụ nữ thả lỏng người trước khi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
Hơi thở của cô ấy thật nặng trĩu.
Yi Sang: Tên tôi là Yi Sang. Tôi đã chăm sóc các vết thương
cô đã hứng chịu.
???: A... vậy tôi đã hành động lỗ mãng mặc cho lòng tốt của
anh—làm ơn, hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Aeng-du: Gọi tôi là Aeng-du. Tôi là một Kiếm Sư (Salsu) của
Gia Tộc (Lineage) sử dụng Kiếm Thuật (Blades).
Rodion: Ooh... Dante, có lẽ lần này chúng ta nên để việc trò
chuyện lại cho Yi Sang nhỉ?
<Mhm, có vẻ như chúng ta có thể ngồi yên và để anh ấy giải
quyết vụ này rồi.>
Tôi gật đầu, nhanh chóng phản hồi lại lời thì thầm của
Rodya.
Aeng-du: Nếu anh đến từ Quận 19, lãnh thổ của Tập Đoàn S...
thì anh chắc chắn cũng biết chúng tôi là ai rồi.
Yi Sang: Tôi có đôi chút nhận ra, mặc dù tôi không thân thuộc
các câu chuyện kể của đường phố lắm. Tôi đã nghe rằng Gia Tộc Kiếm Sư không có
sư phụ, không nơi chung thân; vậy mọi người trốn về đâu?
Aeng-du: Đó là chuyện rất dài không thể kể hết được. Những
gì tôi có thể tiết lộ được là chúng tôi không có sự lựa chọn nào ngoài tìm một
lãnh thổ khác để chúng tôi có thể sinh tồn.
Yi Sang: Có thể chúng tôi có thể hỗ trợ được đôi chút, nếu
cô có thể nói cho chúng tôi biết thêm thông tin cụ thể về những người đang truy
lùng cô.
Aeng-du: ......
Aeng-du nhìn lướt qua tất cả chúng tôi. Đôi mắt của cô ấy dường
như rất mệt mỏi.
Aeng-du: Mm, nếu anh và đồng đội của anh đủ tài nghệ để đánh
bại đám địch này... thì tất cả mọi người ở đây đều rất có khả năng chiến đấu. Hội
Kurokumo đã đặt một khoảng tiền thương cho cái đầu của chúng tôi. Sư phụ của
chúng tôi, những người đồng đội của tôi... tất cả chúng tôi.
Heathcliff: Đợi đã, đây không phải là xung đột bình thường
sao...? Nó nghe như tư thù cá nhân hơn chiến tranh băng đảng giành lãnh thổ đấy.
Aeng-du: ...Đã luôn là như thế, Quận 19 đầy tham nhũng và quấy
nhiễu náo loạn đời sống của dân chúng. Có rất ít người trong số chúng tôi theo
đuổi con đường kiếm thuật, những người chỉ tập luyện và bước trên con đường của
võ thuật chứ không gì khác, có thể làm được gì để thay đổi Cánh giờ đây được gọi
là ‘Salpippyeo Agroindustries (tạm dịch: Nông Nghiệp Xác Huyết Cốt)’... hay Tập
Đoàn S. Như người xưa luôn nói... một nhà sư ghét bỏ ngôi chùa của mình có lựa
chọn nào ngoài việc vứt bỏ nó lại? Vì thế chúng tôi đã rời khỏi quê nhà của
mình.
Yi Sang: Vậy ra những con người của Tập Đoàn S vẫn còn phải
chịu đựng khổ đau.
Aeng-du: Chúng tôi đã rời đi để tìm một quê nhà mới... nhưng
nó không phải là hành trình dễ dàng gì. Hầu hết mọi lãnh thổ đều đã trở thành
nơi đóng đô của những kẻ khác; để chúng tôi có nơi nương tựa, tranh chấp là điều
không thể tránh khỏi. Giữa dòng xung đột tranh chấp đó, tôi có ký ức về sư phụ
của chúng tôi đem đến một ...’thư mời’. Một thư mời để vào ‘Thư Viện’ hay gì
đó.
Vergilius: ......
Vergilius, người đã yên tĩnh ngồi bắt chéo chân trên chiếc
ghế ở đằng xa khỏi tất cả chúng tôi, phản ứng. Tôi nghĩ là tôi nhớ cụm từ ‘Thư
Viện’ luôn khiến Vergilius có một phản ứng rất rõ rệt.
Yi Sang: Cô ‘có ký ức’... Quả là một cách kỳ lạ để thuật lại
những gì mà cô nhớ được.
Aeng-du: Mm. Chúng tôi đến Thư Viện, mong tìm được cách
thoát khỏi tầm ngắm của Hội Kurokumo... ...nhưng những gì chúng tôi làm là tự
đưa bản thân vào một chiến trường khác. Chúng tôi đã bị đánh bại hoàn toàn. Và
rồi, bỗng dưng, chúng tôi nhận thấy bản thân bị bỏ mặc tại Hẻm Sau của Tập Đoàn
T sau khi tỉnh dậy. Sự kỳ quái của một trải nghiệm như thế chỉ có thể được diễn
tả bằng một biểu cảm cũng lạ thường không kém.
Aeng-du: ... A! Sư phụ Kim Nón Tre!
Đôi mắt cô ấy bỗng dưng to ra giữa chừng. Aeng-du nhảy khỏi
ghế ngồi.
Aeng-du: Tôi tin rằng sư phụ của chúng tôi vẫn còn ngoài
kia...! Chúng ta phải nhanh chóng tới Toà Nhà Yong-jin!
Yi Sang: Đừng hấp tấp quá! Cử động đột ngột có thể làm rách
vết thương mà tôi—
Aeng-du: Kagh...
Rodion: Hở?! C-cái qué! Cô ấy chết rồi sao?
Faust: Không ngạc nhiên mấy khi huyết áp tăng đột xuất thay
vì được cung cấp máu sẽ khiến người ta ngất đi. Cô ấy chỉ đơn thuần là bất tỉnh
thôi.
Rodion: Phù...
Ishmael: Người nói đúng, quản lý. Cô ấy thật sự có thông tin
hữu ích cho chúng ta.
Outis: Toà Nhà Yong-jin... Tôi cho rằng chúng ta có việc ở
đó rồi.
<Mmm... Có thể, nhưng tôi không chắc. Tôi không biết chuyện
này có liên quan gì đến nhiệm vụ của chúng ta không nữa.>
Hoặc có thể là cái ‘Thư Viện’ đó mà chúng ta nên—
Charon: Nguy hiểm, nguy hiểm. Một đám người chắn đường
Mephi. Đang vung kiếm. Đồ đen. Các hành khách, mau hành động. Bảo vệ Mephi.
Outis: Hm... Quản Lý Điều Hành, chúng dường như là quân viện
trợ của Hội Kurokumo.
<Chà, chúng ta nên làm gì đây...>
Chúng tôi sẽ nghĩ về chuyện này sau. Giờ thì, giải quyết đám
quân viện trợ đã.
5.5-16:
Người Không Mời Tới
Chúng tôi trở về xe buýt sau khi giải quyết các thành viên Hội
Kurokumo tấn công xe buýt...
???: ......
Chỉ để được diện kiến bởi một gương mặt xa lạ. Một người phụ
nữ đang ngồi trên hàng ghế phía trước của xe buýt.
Outis: Thú vị đấy người hướng dẫn. Tôi tin là chúng ta đã
làm rõ rằng không một vị khách nào được phép lên xe buýt mà không được thông
báo trước rồi mà. Cuộc thảo luận đó nói thẳng ra còn chưa quá một tiếng trước nữa.
Vergilius: Đúng thế. Không ‘người ngoài’, chính xác là thế.
Chẳng phải quá rõ cô ta là ai rồi sao?
Tôi để ý thấy cô ấy đang mặc bộ đồng phục xanh đậm với biểu
tượng ‘GIẢI PHÓNG’ được khắc trước ngực.
<Cô là người của Đội LCCB sao...?>
???: LCCA. Đội Hậu Tuyến, thưa quản lý Đồng Hồ.
Phải rồi... Tôi có thể thấy cô ấy đeo một cái phù hiệu đỏ
trên vai.
Ishmael: Hả? Đợi đã, cô ấy có thể nghe rõ điều người đang
nói sao?
???: Không. Cũng chả có tài cán phiên dịch tiếng tích tắc đồng
hồ. Nhưng khá dễ đoán với cái vẻ mặt ngu xuẩn trưng đần ra đó.
Ishmael: Bộ cô còn không biết phép tắc lịch sự để bé cái—
Ishmael cau có, chuẩn bị chửi rủa người phụ nữ đó... đến khi
cô ấy hắn giọng và bình tĩnh lại. Có thể cô ấy bỗng nhớ lại thái độ trước đây của
mình.
Caiman: Tôi là Đội Trưởng Caiman. Đội Hậu Tuyến Công Ty
Limbus, Đơn Vị Vận Hành Bình Thường Số 2.
<Tôi không nghĩ là tôi đã gặp trực tiếp bất kỳ ai của Đội
Hậu Tuyến cả.>
Heathcliff: Ha, tất nhiên là không rồi. Việc mà lũ khốn đó
làm là bu vào gom sạch chiến lợi phẩm chúng ta đã cật lực giải quyết.
Caiman: Để ta sửa lại một số điều cho đúng, con chó của Hẻm
Sau.
Heathcliff: Cái gì...?
Caiman: Đội Hậu Tuyến phụ trách dọn dẹp mớ lộn xộn lũ phế thải
không đáng sống các ngươi gây ra. Bu vào gom sạch chiến lợi phẩm? Không, bọn ta
làm công việc cực kỳ nặng nhọc và khó khăn nhất chính là che dấu cái mớ chó má
các ngươi để lại đấy.
Ishmael: Phế thải không đáng sống...? Đó là cách các người
nhìn nhận bọn tôi sao?
Caiman: Ồ, chưa hết đâu. Lũ phế thải không đáng sống, xe đâm
người, chiếc xe buýt đắt đỏ nhất trên thế giới, mớ khiên thịt, những kẻ điên
may mắn hơn những gì chúng xứng đáng có, còn nhiều nữa. Giờ dường như không phải
là chủ đề trò chuyện liên quan cho lắm.
Heathcliff: Con khốn... Mày tốt nhất nên đổi cái giọng điệu đó
của mày. Ngay bây giờ.
Caiman: Cho ta một lý do chính đáng, thì ta sẽ đổi. Nhưng
không may, triết lý cá nhân của ta là phải cố chấp theo đúng ý ta trừ khi đưa
ra được một lý do chính đáng để thay đổi. Tất nhiên, nhiệm vụ chính của các
ngươi vẫn là đi thu thập Cành Vàng. Nhưng ta đang gặp nhiều khó khăn trong việc
dành ra chút sự tôn trọng ít ỏi cho cái nhóm đầy lũ ngu đéo biết quan tâm cái mẹ
gì cho những người phải dọn dẹp mớ hỗn độn của chúng cả.
Vergilius: Đủ rồi, Đội Trưởng Caiman.
Caiman: Hm, được thôi. Tôi không được cử đến đây để quở
trách họ. Tôi ở đây để chuyển tiếp mệnh lệnh từ trụ sở chính.
Caiman lấy ra một phong thư, mở ra, và rút một mảnh giấy từ
bên trong. Cô ấy bắt đầu đọc to nó.
Caiman: ‘Bộ phận LCB: Bổ sung thêm nhiệm vụ trước chiến dịch
thu hồi Cành Vàng của Tập Đoàn T.’
Caiman: ‘1. Tiêu diệt và/hoặc quản thúc Biến Dị trong khu vực.’
Caiman: ‘2. Thu hồi khối ‘Monolith’, một cổ vật trong hình dạng
của tấm bia đen, trong cùng khu vực đó.’
<Khối ‘Monolith’ sao? Nó là gì nữa đây...?>
Sinclair: Biến Dị ư...? Cô đang nói là bọn họ đã Biến Dị hết
rồi sao?
Caiman: Ta không biết. Bộ phận Giải Phóng Công Ty Limbus
không phải là một phần của chiến dịch bổ sung này. Ta chỉ đơn thuần là chuyển
tiếp lại thông tin này cho các ngươi và chẳng may ta phải giải quyết vấn đề
khác ở Tập Đoàn T.
Outis: Tôi tin rằng nhiệm vụ duy nhất của chúng tôi là thu hồi
Cành Vàng. Kể từ khi nào mà chúng tôi phải trở thành đám Fixer chạy vặt hả?
Caiman: Kể từ ngay lúc này. Với lại, ta không thấy có bất kỳ
sự khác biệt gì giữa kẻ chạy vặt và cái đội các ngươi cả. Những gì mà các ngươi
có thể làm được là nhặt và đem Cành Vàng về thôi, đúng không?
Rodion: ...Rồồồiiiii, tôi đoán là Đội Hậu Tuyến toàn mấy người
cáu kỉnh như cô nhỉ~?
Rodion cằn nhằn như thể cô ấy đang tưởng tượng ra một bộ phận
đầy rẫy Caiman. Còn Caiman lặng tiếng nhìn lướt qua các Tội Nhân đang than phiền,
rồi tiếp cận tôi.
Caiman: ...Quản lý Đồng Hồ.
<...Đây?>
Caiman: Dù gì nghe cũng chả hiểu, nên nghe rõ đây. Cho phép
tôi được giải thích cặn kẽ vài điều cho ngài và đám lính quèn của ngài, bởi vì
lũ các người dường như chả biết gì cả.
Caiman bắt chéo tay và dựa vào ghế như thể chuẩn bị thuyết
giảng.
Caiman: Mục đích chính của LCB là thu hồi lại Cành Vàng.
Không phủ nhận điều đó được. Nhưng việc nháo nhào đi khắp nơi, nói với tất cả mọi
người rằng Công Ty Limbus chuyên ‘thu hồi Cành Vàng’ sẽ là điều...rất ngu ngốc,
đồng tình chứ? Và cũng không hẳn là công việc lố bịch nhất nữa. Nếu so với tất
cả mọi thứ.
Ishmael: Tôi cho là thế. Tôi cũng thắc mắc về tài chính của
công ty được một thời gian rồi. Chúng ta thậm chí lấy nguồn vốn từ đâu thế hả?
Caiman: Không cần cô quan tâm đến tài chính của công ty.
Chúng ta có quá nhiều đầu người để làm điều chúng ta cần làm. Tuy nhiên, thứ mà
công ty này thật sự thiếu...
Caiman: ...chính là vị thế và ‘nguyên do’ .
<Nguyên do...>
Caiman: Công Ty Limbus đã quyết định đi tìm nguyên do của
chúng ta với các ‘Biến Dị’. Không một tổ chức đáng kể nào đã chịu phụ trách việc
quản lý sự xuất hiện của hiện tượng Biến Dị.
Faust đã kể cho tôi trước đây là các Biến Dị xuất hiện trong
Thành Phố cách đây chưa lâu...
Caiman: Công Ty Limbus đang xây dựng danh tiếng như là một
công ty kiểm soát và ngăn ngừa các Biến Dị chuyên nghiệp đồng thời đóng vai trò
là trung tâm nghiên cứu hiện tượng Biến Dị. Có nghĩa là chúng ta cần kết quả thực
tiễn. Theo cách này hoặc cách khác.
Hong Lu: Tôi đã nghe về dịch bệnh của hiện tượng Biến Dị này
có thể rất khó để đối phó~
Caiman: Không một ai có thể định nghĩa hoàn toàn được những
‘Biến Dị’ thực sự là gì. Đồng nghĩa rằng không nhiều người sẵn sàng chấp nhận đối
phó với hiện tượng mới lạ này một cách mù quáng. Chúng tôi đã nghe một vài người
đang chuẩn bị thành lập một Hiệp Hội chuyên giải quyết Biến Dị, nhưng cũng chỉ
có như thế thôi: một Hiệp Hội. Chúng tôi dự định sẽ giải quyết chúng ở cấp độ
công ty.
Heathcliff: Rồi, thế sao nó lại là công việc của bọn tôi? Lý
do nào chúng tôi phải tự mình gây gổ với đám Biến Dị đó?
Caiman: Cách nó là công việc của các ngươi đây: mệnh lệnh đến
từ tận phía trên kia. Cấp độ thẩm quyền cao nhất của công ty. Bọn họ không dạy
ngươi cách phải tuân lệnh trong khu ổ chuột sao?
Heathcliff: ...Hah, đủ rồi. Mày sẽ không toàn mạng rời khỏi
cái xe buýt này đâu.
Caiman: Quản lý.
Caiman mặc kệ Heathcliff, người rõ ràng đang rất phẫn nộ, và
quay sang đối mặt với tôi.
Caiman: Thái độ của tôi đối với đám lính của ngài... và thái
độ của công ty đối với bọn chúng... Đều phụ thuộc vào các lựa chọn ngài đưa ra.
Và cả cách lãnh đạo của ngài.
Cùng với đó, cô ấy lấy ra một phong thư từ dưới cánh tay và
giao nó ra.
Caiman: Suy cho cùng sau khi xem xét tất cả mọi thứ thì, lựa
chọn vẫn là do ngài quyết định cả. Đám lính của ngài không hoàn toàn sai; nếu
ngài chỉ muốn tập trung duy nhất vào nhiệm vụ chính, là các Cành Vàng, thì
không sao cả. Không giống như công ty sẽ sa thải ngài và đám khiên thịt của
ngài cả. ...Nhưng hãy hiểu rằng sự đối đãi của Công Ty đối với các Tội Nhân có
thể thay đổi tuỳ thuộc vào những gì ngài quyết định làm tại đây.
<......>
Vergilius lắng nghe một cách lặng im, đôi mắt của ông ấy nhắm
lại.
Caiman: Giờ thì. Xích Thị, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. Hẹn gặp
lần sau.
Vergilius: Tốt. Nhưng lần tới... ta muốn cô chọn từ ngữ cho
đàng hoàng. Những ‘tảng khiên thịt’ này vẫn còn đang dưới trướng của ta. Nên
hãy cố...đừng làm phiền cả ta nữa, hmm?
Caiman: Chà... việc đó còn tuỳ thuộc vào quyết định của quản
lý nữa, đúng không? Cáo từ,
Cô ấy bỏ đi, để lại bầu không khí lặng người không thể nói
nên lời.
Heathcliff: ... Cô ta đi chưa? Con khốn nạn đó...
Sau phút chốc lặng thinh, tất cả mọi người bắt đầu thở dài
và than phiền như thể bọn họ vừa mới hết bị bịt mồm lại.
Gregor: ... Xém chút nữa là vỡ động mạch máu khi nghe cái thứ
đó rồi. Haah~ Tôi tưởng tuổi tác sẽ làm giảm dịu đi tính khí của mình chứ.
<Cơ mà... mọi người làm rất tốt không khiến mọi chuyện trở
nên căng thẳng và bạo lực hơn.>
Hong Lu: Mm~ Tôi không nghĩ cô ấy nói gì đó sai đâu.
Meursault: Tôi thấy cách nói của cô ấy rất thuyết phục.
Không cần thiết phải suy nghĩ về ẩn ý hay ý nghĩa của các câu nói. Tôi gặp chút
khó khăn thấu hiểu cô ấy và phải thay đổi cách suy nghĩ của bản thân cho phù hợp.
Ishmael: ...Hờ, tôi đoán đó cũng là một cách để nhìn nhận sự
việc đấy. Dù sao thì, cô ấy nói đúng về chuyện chúng ta thật sự không có gì để
lên tiếng cả. Nếu công ty yêu cầu chúng ta làm việc của mình, thì chúng ta sẽ
làm đúng y như thế.
Outis: Tôi không có gì để bổ sung cả; tôi không có vấn đề gì
với việc tuân theo mệnh lệnh.
<Ừa, tôi cũng đồng tình với mọi người...>
Tôi cố hết sức để động viên các Tội Nhân trong khi đang mở
phong thư mà cô ấy để lại. Cũng không có gì đáng chú ý. Một cái điện đàm cũ, một
đống giấy tờ được ký và đóng dấu mộc...
Và...
<Hở?>
Địa điểm nhiệm vụ...
... Toà Nhà Yong-jin.
Vergilius: Đi thôi Charon.
Charon: Yong... Jin? Đúng không, Verg? Đã rõ. Tôi cảm nhận
được rồi. Bzzt bzzt. Chúng ta đi thôi. Vroom-vroom.
Phán đoán qua sự không mấy ngạc nhiên của hai người họ,
Charon và Vergilius đã biết cần phải đi đâu...
Và chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh.
5.5-18:
Đến Toà Nhà Yong-jin 2
Thứ gì đó tiếp tục khiến tôi nhức nhối trong suốt những chặng
dừng và chiến đấu liên tục. Có cái chuyện này mà tôi không tài nào hiểu được.
Khá được mong đợi từ Vergilius vào lúc này rồi, nhưng mà...
<... Nếu như ông ấy đã biết chúng ta phải đi đâu, và tại
sao nữa... thì nói cho chúng ta biết có bị làm sao đâu?>
Tôi lẩm bẩm trong khi đang nhìn về phía đằng sau xe buýt nơi
Aeng-du đang ngủ. Cô ấy vẫn bất tỉnh.
<Thôi nào, Faust. Tôi thật sự cho rằng đây là chuyện
chúng ta phải nói rõ một cách hợp pháp luôn đấy. Cô có thể chuyển tiếp câu hỏi
của tôi cho Vergilius được không...?>
Faust: ... Mm.
Outis: Hah, nếu cô không làm, thì tôi sẽ làm. Một cuộc hành
trình không thể nào mãi tươi sáng và màu sắc được—va chạm nhau là điều cần thiết.
Ê người hướng dẫn!
Outis chuyển tiếp câu hỏi của tôi, và bắt đầu nói ra những lời
than phiền của riêng cô ấy cho Vergilius.
... Than phiền RẤT NHIỀU.
Vergilius: ... Haah, nói xong chưa? Thì, cậu nói không sai.
Ta đã nghe hầu hết mọi chi tiết qua điện đàm rồi. Và đây là lý do tại sao ta
không nói cho cậu biết trước này.
Vergilius: Bởi vì cậu là loại người sẽ chẳng bao giờ học hỏi
và rút kinh nghiệm cho đến khi nào ‘vấn đề’ ập thẳng đến cậu thì mới chịu làm.
Cậu có làm được gì khác biệt nếu như cậu biết trước không? Nó sẽ chỉ cho cậu một
cái cớ để ăn vạ thôi.
Vergilius: Rồi đấy. Sao nào, quản lý? Cậu sẽ từ chối nhiệm vụ
này đúng không?
<... Sao tôi có thể chứ? Bọn họ đã đối xử chúng ta như cỏ
rác rồi. Nếu tôi từ chối, tôi không thể nào tưởng tượng được chuyện sẽ tồi tệ
hơn như nào cả.>
Vergilius: Ta chắc cậu đang nghĩ “Sao tôi có thể chứ?”. Và cậu
đúng rồi đấy.
Tôi có thể biết được qua cái cách ông ấy nhìn tôi như thể
ông ấy đã biết tôi sẽ nói cái gì. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu ông ấy có thật sự
không thể nghe thấy tôi không.
Vergilius: À, vị khách của chúng ta đã tỉnh. Cậu nên đi hỏi
đường từ cô ta đi, quản lý. Trực giác của Charon chỉ có thể đưa chúng ta đến
đây thôi.
Một lần nữa, chuyện này đã có thể suôn sẻ hơn nếu chúng tôi
được biết nơi chúng tôi sẽ đến ngay từ lúc đầu. Nhưng giống như mọi khi,
Vergilius cảm thấy như cần bình phẩm đôi lời như thế trước khi chặn cứng họng
tôi và bỏ đi. Ông ấy đã nhắm chặt mắt mình lại rồi.
Yi Sang: Hm, ahm. Cho phép tôi giải thích tình hình hiện tại
của chúng ta cho cô ấy.
Yi sang đứng dậy cùng nụ cười gượng gạo của mình cố gắng xua
tan bầu không khí này.
Sau một lúc...
Yi Sang dường như đã thành công giải thích tình hình hiện tại
của chúng ta cho Aeng-du; cô ấy đứng cạnh Charon, cố gắng chỉ đường cẩn thận.
Cô ấy cũng nói với chúng tôi rằng, miễn là chúng tôi hỗ trợ cô ấy trong nhiệm vụ
này, cô ấy sẽ không ngại việc chúng tôi lấy tấm bia đen về.
Aeng-du: A, rẽ phải ngay đó— A...!
Aeng-du: Bọn chúng đã đóng đô tại đó rồi...!
Những người mặc đồng phục của Hội Kurokumo đang lảng vàng
quanh toà nhà, đứng canh trước lối vào bên trong.
Aeng-du: Tôi phải...! Agh, sư phụ Kim Nón Tre...!
Faust: Trì hoãn lâu hơn sẽ chỉ khiến Biến Dị trở nên mạnh
hơn. Chúng ta phải vào bên trong toà nhà càng sớm càng tốt.
Aeng-du đã ra khỏi xe buýt và rút kiếm ra xông pha rồi.
Chúng tôi cũng nhanh chóng theo sau.
5.5-18:
Đến Toà Nhà Yong-jin 2
Tay sai bị đánh bại: Ach... Chết tiệt!
Aeng-du: Có vẻ như đây là tên cuối cùng rồi.
Ryoshu: A, mùi hương của máu... Một số thì vương vãi mới
đây, số thì cũ và bắt đầu nhớp nháp... Hà, ta có thể biết chắc rằng sẽ có các dải
máu khác nhau bắn tung toé đang chờ đợi ta trong đó. Ta rất hào hứng được chiêm
ngưỡng kiệt tác này.
Aeng-du: ...Người này đang bày tỏ những suy nghĩ tàn bạo với
vẻ thờ ơ như thể đang suy nghĩ về bữa ăn tiếp theo là gì. Ahm, dù là gì đi nữa...
Đường đã trống rồi! Chúng ta phải mau lên!
Aeng-du lập tức không chần chừ phi thẳng vào bên trong toà
nhà.
Gregor: Trời ạ, tôi ấn tượng với năng lượng của cô ấy đấy.
Chẳng phải mới vừa nãy cô ấy còn bất tỉnh nhân sự sao?
Outis: Là ý chí kiên định tuyệt đối giúp cô ấy tiếp tục hành
động. Cô ấy còn có lựa chọn nào khác khi cấp trên của cô ấy đang bị bắt giữ
không?
Hong Lu: Hờ... từ cái tên thôi thì tôi đã mong đợi Toà Nhà
Yong-jin chí ít cũng phải cao hơn 6 tầng chứ. Vì nó ghi là ‘Toà Nhà’ mà.
Faust: Nó là cách đặt tên phổ biến ở Hẻm Sau.
Tôi ngước lên tầng thượng của toà nhà Hong Lu đang nhìn...
và bỗng dưng cảm thấy tò mò.
<Ờ... Giờ là mấy giờ rồi?>
Rodion: Cần soi gương không?
<... Đầu tôi không có xem thời gian được, cô biết mà.>
Faust: Giờ là 2 giờ 10 phút chiều.
2 giờ chiều... Không phải giữa trưa, nhưng không thể nào tối
như này được, phải không?
<Làm thế nào mà trời âm u và tối đen vào lúc 2 giờ chiều
vậy hả? Tôi bắt đầu mất đi khái niệm về thời gian rồi.>
Gregor: Có vẻ như khu vực quanh chỗ chúng ta đang ở tối hơn
rất nhiều. ... À thì, so với hồi còn Chiến Tranh Khói, nó vẫn còn sáng như một
ngày nắng chói lắm.
Outis: Hm... Tôi cho rằng điều đó đúng.
Faust: Hẻm Sau của Tập Đoàn T được biết là luôn trong tình
trạng âm u ẩm thấp vĩnh viễn. Những cỗ máy của bọn họ luôn xả ra những luồng
khói dày đặc che kín bầu trời. Nó, và sự rút cạn màu sắc liên tục khiến Hẻm Sau
của Tập Đoàn T luôn u ám và ảm đạm. Tất nhiên, tôi cũng phải thông báo cho người
biết rằng tình trạng nơi đây cũng đã cải thiện ít nhiều sau Chiến Tranh Khói do
các điều kiện hạn chế, giảm bớt khác nhau được đưa ra do kết quả từ cuộc chiến
tranh nhằm giới hạn việc tạo ra khói. Trước khi chiến tranh—
Aeng-du: Chúng ta không có thời gian để tán gẫu đâu! Mau
lên!
Chúng tôi nhanh chóng theo tiếng hối thúc cấp bách của Aeng-du.
Tay sai bị đánh bại: Agh... Vẫn còn lũ khốn của Gia Tộc Kiếm
Sư còn sót lại sao...?
Heathcliff: Cái gì... Cô ta tự mình hạ hết bọn chúng rồi.
Aeng-du: Bọn chúng chỉ là lũ tay sai mạnh mồm thôi. Sự bạo dạn
của chúng không hề ăn khớp với kỹ năng non nớt của chúng. Chúng đã ngu ngốc quyết
định cố thủ tại đây thay vì rút lui lên lầu.
Tzzt. Tiếng rè rè phát ra từ chiếc điện đàm tôi để bên trong
người.
<Ai đó đang gọi à...?>
Âm thanh bắt đầu rõ ràng hơn khi tôi kéo dây ăng ten ra.
Điện đàm: LCD đây, LCD đây! Có nghe thấy tôi nói gì không?
Nghe rõ trả lời! Lẹ nào~
Giọng nói phát ra từ bên kia bộ đàm có vẻ... khá lạc quan,
nói nhẹ thì là thế. Và rất hỗn loạn.
<A-à, tôi sẽ trả lời. Nhưng không như đằng ấy có thể nghe—>
Điện đàm: Ahahaha! Họ thật sự kêu tích tắc này! À đúng rồi,
tôi gọi là có lý do. Tôi chỉ gọi để chuyển tiếp tin nhắn thôi, nên đừng phản hồi
gì hết nhé! Được chứ?
<Đ-được...>
Điện đàm: Chúng ta không có nhiều thời gian, nên tôi sẽ nói
ngắn gọn. Nhớ cái tấm bia đen mọi người được cử đi thu hồi không? Khối Monolith
ấy? Tôi bắt được tín hiệu siêu lớn của khối Monolith trong khu vực gần mọi người
đấy! Cho mọi người biết thêm thông tin thì tín hiệu đó có thể cưỡng ép người
khác bị Biến Dị đấy!
Ishmael: Ép buộc người khác Biến Dị sao...?
Điện đàm: Chúng ta PHẢI quản thúc nó trước khi cái tín hiệu
rò rỉ đó vượt khỏi tầm kiểm soát, được chứ?! Agh, quái gì thế này?! Ồ, lỗi tôi!
Tôi cũng có chuyện cần phải làm bên đây luôn, mọi người biết đấy? Dù sao thì,
tôi sẽ nói ngắn gọn, nên tôi sẽ chỉ nhấn mạnh rằng thời gian là điều thiết yếu
đấy! Hết và cúp đây!
<......>
Cuộc gọi bị ngắt trước khi chúng tôi kịp nói một lời nào.
<... Cô ấy, khá là sôi nổi, nhỉ.>
Heathcliff: Chúng ta không có thời gian ngồi ngẩn người ra
đâu, Đầu đồng hồ. Lên thôi.
Sinclair: Ừm, mọi người ơi... Hình như thang máy hỏng rồi.
Aeng-du: Tôi thấy tất cả mọi người giờ có thêm lý do để
nhanh chân lên rồi. Tôi đề nghị chúng ta xông pha đánh bay hàng ngũ của chúng
và đi cầu thang lên trên. Có ý kiến gì không?
<Chúng ta không có lựa chọn... Nhanh nào, mau đi
thôi!>
Tôi nhét điện đàm vào lại túi và bắt đầu leo cầu thang.
5.5-19:
Sư Phụ và Đồ Đệ
Gregor: Gah, haah, ôi trời ạ...
Rodion: Phù... thiệt tình đấy, cái cầu thang mới chính là
thách thức thật sự, đúng không nào? Chứ không phải là đám người Hội Kurokumo.
Aeng-du: Thật tò mò... phải không nào?
Heathcliff: Hở? Cái gì cơ?
Aeng-du: Rằng chúng bố trí cả lũ yếu ớt không hề biết phải
làm gì khắp cầu thang. Có lẽ chúng không cố gắng ngăn chúng ta lên tầng trên.
Có lẽ chúng sợ phải rút lui lên trên...
Aeng-du: ... Không, không thể nào.
Gương mặt của Aeng-du tối sầm lại. Có thể cô ấy có dự cảm về
một điềm báo chẳng lành...
Don Quixote: Cô đang... lo lắng cho sư phụ của mình sao?
Don Quixote cẩn thận đến bên cạnh Aeng-du cùng biểu cảm cảm
thông.
Aeng-du: ...Sao tôi không thể chứ?
Sinclair: Ngài... Ờ, Kim Nón Tre là kiểu người gì thế?
Aeng-du dường như bối rối, như thể cô ấy gặp rắc rối nhớ lại
ký ức của mình. Cô ấy lắc đầu và thở dài.
Aeng-du: Ông ấy là... một con người cương quyết. Bảo vệ thứ
cần bảo vệ, giết thứ cần giết. Ông ấy luôn là một trong số những người tài giỏi
nhất Gia Tộc Kiếm Sư. Tôi dám nói rằng ông ấy là một trong số những kiếm sĩ xuất
chúng nhất trong Gia Tộc. Một con người kiệm lời luôn sẵn sàng tìm cách chăm
sóc những ai dưới trướng của mình. ...Giá như ông ấy đã không đưa ra quyết định
đó... ...những người đồng đội của tôi đã không phải gặp kết cục bi thảm như thế...
Sinclair: Ồ...
Sinclair hé miệng, dường như tò mò về ‘quyết định’ đó là gì,
nhưng sớm nhận ra rằng đây không phải là lúc tọc mạch và lặng lẽ khép miệng lại.
Aeng-du: Dù là gì đi nữa, tôi không còn lựa chọn nào khác
ngoài nhanh chân lên...
Rồi... chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào ngoài chạy
nhanh theo cô ấy.
5.5-21:
Nguồn Gốc của Tội Lỗi
<... Chúng ta vừa chiến đấu với đám Peccatula à?>
Faust: Đúng.
Yi Sang: Ngoại hình của chúng dường như không giống với những
gì mà chúng ta đã chạm trán trước đây. Chúng dường như đã phát triển... sắc sảo
hơn...
Faust: Chúng là dạng tiến hoá của mỗi Peccatula. Loại cá thể
Peccatula tiến hoá thành tuỳ thuộc vào Tội Lỗi (Sin) mà cá thể đó đã thể hiện
trong cuộc sống, nên không có gì bất ngờ rằng sẽ có những biến thể của chúng cả.
Sinclair: Nhưng... chúng ta chưa từng chạm phải bất cứ thứ
gì như chúng trước đây hết.
Faust: Việc thu thập Cành Vàng có thể đã thúc giục quá trình
tăng trưởng của các Peccatula.
Rodion: Những cái cành đó... chúng thật sự ảnh hưởng đến tất
cả mọi thứ thật nhỉ? Công việc của chúng ta bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn
nhiều rồi đấy...
Gregor: Phải rồi, nó làm tôi nhớ lại chuyện này. Đám
‘Peccatula’ này đều đại diện cho ‘Tội Lỗi’ nào đó đúng không?
<Tội Lỗi...>
Tâm trí tôi bỗng dưng ngày càng xa cách đi.
... Không. Các Tội Nhân đang xa vời đi trong khi tâm trí tôi
ngày càng gần hơn. Giọng của họ bắt đầu bị bóp nghẹt lại.
Hôm nay cụm từ ‘Tội Lỗi’ cảm thấy kỳ lạ đến lạ thường.
Yi Sang: Có vẻ như họ đã đánh mất đi bản thân mình; hình dạng
nguyên gốc của họ giờ đây đã bị lãng quên.
Bản thân...
Gregor: Không phải Biến Dị cũng giống tương tự nó sao?
Sinclair: Hmm... một số người trở thành Biến Dị, còn một số
người thì thành Peccatula... Tôi tự hỏi không biết sự khác nhau giữa chúng là gì?
Tôi nghĩ... tôi nghĩ là tôi biết...
<... Gieo rắc vào trong trái tim của tất cả chính là những
hạt giống đầy tiềm năng luôn hiện hữu để đâm chồi nở rộ.>
Outis: Quản Lý Điều Hành?
Rodion: Người nói gì thế? Fau nói lấn át tiếng người rồi, nên
tôi không nghe được...
Faust: ... Nếu người cho phép tôi tiếp tục nói... Duy trì bản
thân trong những thời điểm căng thẳng khốc liệt nhất có thể khiến một cá thể tiến
hoá thành một Biến Dị, và—
<Khi ánh sáng của ngày hôm đó giáng xuống trái tim của tất
cả mọi con người, khiến hạt giống sâu thẳm bên trong nở rộ...>
Ishmael: ... Quản lý?
<Nếu như ■■■■ ■■ ■■■■■■■■, nuốt chửng bởi chính tội lỗi của
họ, họ sẽ được tái sinh trong hình hài của ■■■■■■■■■, hình ảnh của họ phản chiếu
■■■■■■■ ■■■■■ ■■ ■■■ ■■■■ mơ tưởng bởi những kẻ vô lại.>
Faust: Dante.
Yi Sang: Dante! Chuyện—
<Nếu ai có thể chịu đựng ■■■ ■■■■■■ ■■ ■■■■■ ■■■■, nhưng ■■■■■■■
■■ ■■■■■■ ■■ tội lỗi của họ, trái tim ■■■■■■■■...>
Heathcliff: C-cái quái... Đầu đồng hồ, người đang nói cái quái
quỷ gì thế?
Aeng-du: Tôi có linh cảm không lành về cái âm thanh đó... Có
gì xảy ra với cái đầu nhân tạo của họ rồi sao...?
< Thế nhưng nếu một người cố gắng gánh ■■■■ ■■■■■■■■■■■■
■■ ■■■■■ ■■■■, thì ■■■ sẽ ■■■■■■ ■■■ ■■■■■ trái tim họ...>
Yi Sang: E.G.O? Đó là điều người đang nói đến sao?
<Và trong cái thế giới được nhìn nhận thông qua ■■■■■ ■■
■■■ ■■■■■■■■ ■■■ ■■■ ■■■■■■, cái ■■■■■■■ sẽ được vén màn: để ■■■■■ cái tôi ■■■
■■■■■■■■... ■■ ■■ hoà mình ■■■ ■■■■■ qua việc ■■■■■■■■ ■■■■ ■■ ■■■■ ■■■■■
■■■■■■ của tội lỗi...>
Hong Lu: Hờ, người bắt đầu nói gần giống như ông t— Hở?!
Q-quản lý! Đầu người kìa!
Outis: Quản Lý Điều Hành! Đ-đầu người đang bốc cháy!
Ryoshu: Ooh~ lửa cháy đấy.
Sinclair: T-Tôi nghĩ là người ấy sắp nổ rồi!
<Chỉ những ai có thể tự quyết định được ■■■■...>
Heathcliff: Ê! Chúng ta phải làm gì đó trước khi Đầu đồng hồ
tự huỷ! Có ý kiến gì sáng dạ nào không nhóc?!
Don Quixote: T-Tôi không biết phải làm gì cả...!
<Chỉ những ai có thể nhận thức được ■■■■■...>
Don Quixote: Gaaah! S-sức nóng thiêu đốt này! Tôi đã tưởng là
quả đầu bốc lửa của Quản Lý Đáng Kính chỉ để cho vui thôi, vì tôi chưa một lần nào
cảm nhận được nhiệt độ toả ra từ nó hết...!
Ishmael: Faust! Lỡ như người ấy vô tình kích hoạt quy trình
tự huỷ thì sao?! Agh, cái nhiệt nóng này... nếu như chúng ta không mau chóng dập
tắt nó ngay, thì nó sẽ làm tan chảy tất cả mọi thứ xung quanh mất...!
Faust: ... Đúng, nguyên tắc hoạt động là tương tự. Dante, thông
qua Cành Vàng, được kết nối đến gốc rễ của nhánh cây non bén rễ trong khu vực dưới
lòng đất của các trụ sở. Điều đó có nghĩa là—
Heathcliff: Ai quan tâm cái Cành Vàng chứ?! Chúng ta phải dập
ngọn lửa trên đầu người đó ngay!
Don Quixote: Nước! Ai có nước không? Chúng ta phải tức tốc dập
lửa!
Một lúc sau...
<... Ugh.>
Don Quixote: Ơn trời, người đã bình phục rồi sao?!
Mắt tôi—nếu tôi có mắt, thì nó—đang từ từ mở ra. Tôi đang nằm
dài trên đất, được các Tội Nhân vây quanh.
<Chuyện gì... đã xảy ra?>
Yi Sang: Người không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sao?
<Ờ... tôi đoán là không?>
Tôi có nhớ là mình đang đi lên những bậc thang... rồi đột
nhiên cảm thấy rất choáng váng.
Outis: Quản Lý Điều Hành. Ngài phải đến một công xưởng để kiểm
tra càng sớm càng tốt một khi chúng ta xong chuyện ở đây...
<Hở? Công xưởng? Tôi gặp sự cố hỏng hóc hay gì ư?>
Ishmael: Đừng có nói với người như thể cô đang nói về máy móc
này nọ... Haah, dù sao thì, chúng ta cũng không thể làm gì được ở đây về chuyện
vừa xảy ra. Không phải ở đây.
Faust: Chúng ta có thể thảo luận chuyện này sau khi quay trở
lại. Chuyện vừa diễn ra dường như không gây ra bất kỳ trở ngại nào đến nhiệm vụ
của chúng ta.
<Aeng-du, đâu...>
Yi Sang: Cô ấy đã đi mà không chờ chúng ta. Trong khi tôi vẫn
tò mò và quan ngại về tình trạng của người, chúng ta phải mau chóng trở lại với
cô ấy. Tình huống này rất cấp bách.
<Ừa... được rồi.>
Có rất nhiều thứ tôi không hiểu, nhưng bởi vì chúng ta đang
giữa một chiến dịch... thì hãy giải quyết chuyện này trước đã.
5.5-22:
Hắc Vân
???: Haah... chậc. Tại sao cái này lại hỏng chứ? Sao lại đúng
ngay lúc này thế...?
Có một người đàn ông trông rất lo lắng ở trên cùng cầu
thang, ở tầng cao nhất của toà nhà. Tôi có thể biết được ngay lập tức người này
không giống những kẻ địch mà chúng tôi đã chạm trán trong toà nhà này.
???: Trong đó tốt nhất nên yên tĩnh... Mình mong cái thứ đó ít
nhất ở yên một chỗ...
Hắn ta cứ liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ bỏ túi như thể đang
đợi chờ điều gì đó kinh khủng xuất hiện từ cánh cửa ấy.
Aeng-du: Hắn ta là...
Meursault: Đồ của anh ta, rất giống với đồng phục tiêu chuẩn
của Hội Kurokumo, cho thấy rằng anh ta cũng là một cá nhân có liên quan trong vụ
này. Có thể suy đoán từ đồng phục của anh ta rằng anh ta có chức vụ cao hơn bất
kỳ kẻ địch chúng ta đã đánh bại trên đường đến địa điểm này.
Aeng-du: Thế thì...!
Trước khi tôi kịp có cơ hội đề nghị rằng nên đợi một chút để
lên chiến thuật, thì Aeng-du đã xông thẳng tới người đàn ông đó.
Aeng-du: Ngươi chắc hản là Đội trưởng của Hội Kurokumo!
???: Cái quái—?!
Aeng-du: Ngươi muốn truy sát Gia Tộc Kiếm Sư đúng không? Được
thôi, vì ta đã đứng trước mặt ngươi! Đối mặt với lưỡi kiếm của ta đi!
???: Chậc, ta cho rằng điều này có nghĩa là người của ta đã
chết hết rồi đúng không? Ta sẽ ném ngươi vào văn phòng đó nếu ta có thể, nhưng...
... ‘món hàng’ vẫn còn trong đó... Gah, chết tiệt... Ta không còn lựa chọn ngoài
việc phải chiến đấu. Ít nhất thì để ta giới thiệu bản thân. Rồi ngươi có thể nó
cho ta biết ngươi là ai.
Jun: Ta là Jun. Đội trưởng của những đứa ngươi vừa giết.
Aeng-du: ...Aeng-du. Kiếm Sư của Gia Tộc Kiếm Sư. Một đồ đệ
của sư phụ Kim Nón Tre.
Cả dãy hành lang trước cánh cửa lặng tiếng. Thanh tịnh như bình
minh của mùa đông. Hai chiến binh, rút kiếm, bắt đầu đi từng bước thật cẩn thận.
Như thể bọn họ đang cố gắng đo đạc khoảng cách lẫn nhau...
Aeng-du: Hah!
Một cảnh chớp nhoáng xuất hiện. Khi tôi nhìn rõ lại, cả hai
người đã đổi bên cho nhau, mặt không còn đối nhau nữa.
Kết quả của cuộc đánh này...
Aeng-du: ...Agh.
Jun: Vậy thôi sao?! Hả?!
Sinclair: C-cô Aeng- du!
... có vẻ như là thất bại của Aeng-du. Cô ấy ngã khuỵu xuống.
Jun: Ý ta là... Ta chỉ vừa mới khởi động thôi. Ta ngạc nghiên
là ngươi còn năng lượng để thực hiện đòn tấn công đó đấy...
Aeng-du: ...
<... Cô ấy đã chiến đấu với đám tay sai Hội Kurokumo trên
chiến tuyến trước khi chúng ta bắt kịp cô ấy. Không ngạc nhiên khi thấy kiệt sức
đến vậy.>
Outis: Tôi cũng muốn nhắc lại là cô ấy đang gần cận kề cái
chết cách đây không lâu. Cô ấy đã cố gắng quá sức rồi.
Jun: Sao, đám các ngươi sẽ tấn công ta luôn à? Dường như không
công bằng lắm, một mình ta đánh tất cả các ngươi...
Tên ‘Jun’ này hạ kiếm lên vai cùng vẻ mặt cau có khó chịu. Tôi
có thể biết từ đòn đánh duy nhất với Aeng-du là hắn ta sẽ không dễ dàng bị hạ gục
rồi.
<À thì, tôi không thích việc tất cả chúng ta hội đồng một
người đâu, nhưng...>
Jun: Ngươi có cái đầu đồng hồ to tiếng và phiền phức đấy. Nó
là cái gì thế hả? Thời trang đồng hồ nhân tạo địa phương của Tập Đoàn T hay gì à?
...Nó là đồng hồ, đúng không? Ngươi. Cái đồng hồ đó đúng giờ không?
Heathcliff: Thế anh bạn nghĩ sao? Cái đồng hồ đó không phải để
coi giờ đâu.
Jun: Hả? Vậy thì tự chặt đầu để làm cái gì? Đúng là một cái đồng
hồ vô tích sự...
<......>
Jun: Được rồi. Vậy trong số bất kỳ các ngươi có cái gì xem
thời gian không? Đồng hồ... đồng hồ bỏ túi... ai có không? Cái đồng hồ của ta lại
hỏng rồi.
Các Tội Nhân bắt đầu bao vậy Jun mà không nói thêm một lời nào.
Jun: Đoán không rồi. Liệu có ai trong số các ngươi đeo đồng
hồ không thế? Lũ các ngươi điên thật rồi. Lang thang khắp nơi mà không mang theo
cái gì để xem thời gian...
Don Quixote: Dù tôi có mang đi nữa, tôi cũng không tìm được
nó để cho anh xem đâu!
Jun: Các ngươi thật sự khiến ta cảm thấy bực bội rồi...! Biết
gì không? Đủ rồi. Dù gì thì ta cũng sẽ gặp rắc rối lớn nếu ta để bất kỳ ai vào
bên trong đó. Nên lao hết vô đây! Tự tay ta sẽ chém chết tất cả các ngươi nếu đó
là điều cuối cùng ta có thể làm!
5.5-22:
Hắc Vân
Aeng-du: Haah... giờ thì chúng ta hãy thảo luận một chút.
Aeng-du dường như đã hồi phục lại trong lúc chúng tôi chiến đấu.
Cô ấy trói Jun bằng dây thừng trước khi đè hắn ta xuống đất.
Jun: Agh...
Aeng-du: Ta không mong một Đội trưởng như ngươi biết lý do tại
sao tổ chức của ngươi lại treo thưởng cái đầu của bọn ta. Nhưng... ta không tài
nào nghĩ ra được lý do ngươi đứng canh gác trước căn phòng này. Cứ như thể ngươi
đang bảo vệ sư phụ bọn ta khỏi bọn ta vậy. Đợi đã, không phải chỉ ngươi thôi, đúng
không? Mọi tên cặn bã Hội Kurokumo bọn ta giết trên đường đến cái tầng này hành
xử như thể chúng đang bảo vệ cái gì đó bằng cả tính mạng vậy.
Jun: Được thôi. Nếu ngươi muốn biết sự thật thì để ta nói
cho mà nghe. ... Bọn ta chính là nạn nhân đấy.
Aeng-du: ...? Ý ngươi là sao?
Jun: Các ngươi thật sự rất biết cách khiến ta tức chết nhỉ...
Haah... bọn ta không nằm trong nhóm truy lùng hay giết chết các ngươi. Đó không
phải nhiệm vụ của ta. Các ngươi chỉ là một trong vô số Băng Đảng hay tổ chức
xui xẻo có tên trong danh sách của Ngón Cái thôi. Cuộc đụng độ của chúng ta chỉ
là tình cờ thôi. Bọn ta được Ngón Cái ra lệnh đứng canh gác tấm bia đen ở đây,
chỉ có thế thôi. Tất cả mọi người đều căng thẳng bởi vì bọn ta sẽ sớm phải vận
chuyển nó đến nơi nào đó... ...và đó cũng là lúc mà lũ khốn Gia Tộc Kiếm Sư các
ngươi xuất hiện từ hư vô.
Aeng-du: ... Từ hư vô? Ta hiểu rồi... Ra đây là nơi sư phụ của
bọn ta đã tỉnh giấc.
Jun: Ngươi... Có vẻ như ngươi biết gì đó mà ta không biết...
Jun: Không thể nói rằng ta đã bao giờ nghe đến loại công nghệ có thể biến người khác
xuất hiện từ trong không khí như thế được. Cứ tưởng chúng sử dụng Dị Điểm hay gì
đó chứ, chậc. Còn nữa... Gia Tộc Kiếm Sư chưa bao giờ có cơ hội cả. Lợi thế về
quân lực của bọn ta là không thể vượt được.
Aeng-du: ...Chính xác.
Jun: Bọn ta đã dồn đồng bọn của ngươi vào chân tường. Bọn ta không gặp trở ngại gì trong việc chém chết chúng cho đến khi chỉ còn lại ba người.
Jun: Rồi, bỗng nhiên, mắt tên sư phụ của ngươi bắt đầu sáng lên, và... Haah, hắn chém
giết tất cả mọi người xung quanh hắn. Là một cuộc thảm sát.
Aeng-du: Cái gì...? Vậy...
Jun: Ngươi đoán đúng rồi đấy. Gia Tộc Kiếm Sư, Hội Kurokumo,
không quan trọng. Hắn chém *tất cả mọi người*. Rồi ta có thể làm cái quái gì hả?
Tất cả bọn ta nên làm cái gì? Ta là Đội trưởng của chúng—mạng sống của người của
ta chính là trách nhiệm của ta. Ta phải cứu chúng bằng cách nào đó. Nên ta đã ở
lại canh gác cánh cửa này trong khi người của ta gác lối vào toà nhà này. Ta còn
có sự lựa chọn nào nữa hả? Haah... chết tiệt. Thời gian vận chuyển sắp đến rồi.
Ta xong đời rồi. Chuyện này sẽ không kết thúc với việc ta chặt đứt vài ngón tay
đâu... Mẹ kiếp.
Aeng-du: ...
Jun: Guh?!
Aeng-du đánh vào gáy của Jun và hạ gục anh ta đo ván.
Don Quixote: Aeng-du?! Người đàn ông đó đã bị khuất phục rồi!
Tại sao cô lại—
Aeng-du: Tôi chỉ là cho hắn ngủ thiếp đi. Hắn sẽ gây rối cho
chúng ta nếu như chúng ta bước vào cánh cửa đó nếu hắn còn tỉnh. Tôi... phải nói
chuyện với sư phụ. Phải tận mắt gặp ông ấy.
Heathcliff: Cô bị điếc rồi sao? Sếp của cô sẽ chém bất kỳ ai
đến quá gần.
Aeng-du: Không. Điều đó... không thể nào.
Faust: Dante. Chúng ta có thể suy đoán được từ những thông tin
chúng ta thu thập được rằng...
<Ừa, tôi đồng ý... Có một vầng khí quang dữ dội toả ra đằng
sau cánh cửa đó. Tôi có thể cảm nhận được.>
Aeng-du: Sư phụ của chúng tôi...
Tay của Aeng-du run rẩy khi nắm lấy tay vặn.
Outis: ... Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Aeng-du: Tôi biết sư phụ Kim Nón Tre sẽ không bao giờ làm như
thế!
Cô ấy đập sầm cửa ra...
... chỉ để đối mặt với một Biến Dị.
5.5-23:
Kim Nón Tre
Kim Nón Tre?: ......
Aeng-du: ... Sư phụ. Chuyện này là thế nào đây?
Kim Nón Tre?: ......
Aeng-du: Tôi nhận ra vết thương này. Chúng là kỹ thuật của
ngài...! Ngài... tại sao ngài có thể chĩa kiếm về phía đồng đội của chúng ta vậy!!
Kim Nón Tre?: ......
Outis: Cố gắng giao tiếp dường như vô ích.
Ngọn lửa đen đặc xuất hiện đằng sau người đàn ông mà cô ấy gọi
là ‘Kim Nón Tre’. Sư phụ của cô ấy... Thứ gì đó đã nuốt chửng ông ấy. Có thứ gì
đó bên trong đôi mắt của ông ấy...
Quỷ Dữ Tà Ác.
Tôi chắc chắn có thể cảm nhận được nó. Đây là một Biến Dị.
Aeng-du: Làm ơn, xin hãy ngừng tiếng tru dã man đó và nói cho
con biết đi! Hãy nói gì đ—
Heathcliff: Ê! Đừng có đến quá gần...!
Kim Nón Tre?: ......
Biến Dị bắt đầu rút kiếm ra ngay trong một khoảnh khắc tức
thì. Nó cảm nhận được thứ gì đó đã đi vào phạm vi của nó.
Aeng-du: Tư thế đó...! Ngài thật sự sẽ giết—
Sinclair: M-mau tránh ra!
Khi Aeng-du đứng đó bối rối, Sinclair tức tốc lao về phía cô
ấy. Và trong khoảnh khắc đó, lưỡi kiếm của Biến Dị chém xuống bọn họ như thể nó
cắt đứt khoảng không tại chỗ bọn họ đang đứng.
Yi Sang: Tôi cho rằng Sinclair cũng đã bước vào phạm vị tấn
công của Biến Dị rồi.
<Chúng ta không còn lựa chọn nào ngoài việc trấn áp nó cả.>
Chúng tôi bắt đầu căng thẳng, cảm nhận được bầu không khí đang
đổi thay. Chúng tôi chậm rãi giương vũ khí lên.
5.5-24:
Bề Dày Cái Tôi của Quỷ Kiếm
Kim Nón Tre?: ... Haah. Hah.
Kim Nón Tre khuỵu xuống và thở lấy hơi. Thứ gì đó bắt đầu sáng
lên đằng sau ông ấy.
Faust: Đây là một hầm ngục—Một Hầm Ngục Gương của Bề Dày Cái
Tôi.
Gregor: Đây cũng giống như trường hợp của lão Tiệm Gà Rán Dingdong
nhỉ?
Sinclair: Là ‘Eunbong’, Gregor. Là ‘Eunbong’...
Kim Nón Tre?: ......
Meursault: Ông ấy đã tiến vào trong hầm ngục rồi.
Heathcliff: Haah... vậy chúng ta cũng phải theo sau gã phải
không?
<Đúng... chúng ta đã được lệnh quản thúc Biến Dị. Nên là...>
Một cảm giác nặng nề không tưởng toả ra từ bên trong không
gian đó.
<Khối ‘Monolith’ chắc chắn cũng ở bên trong đó.>
Aeng-du: ...Chúng ta mau đi thôi.
Trong khi cô ấy rõ ràng đang thật sự cảm thấy rất bối rối về
những chuyện bày ra trước mắt này, nhưng tôi có thể biết được rằng cô ấy quyết
tâm làm chuyện này đến cùng. Chúng tôi không còn gì để nói thêm nữa.
Outis: Tiến quân.
Aeng-du: Đây là...
Yi Sang: Nơi này lấy bối cảnh giống hệt như Tập Đoàn S...
Aeng-du: Không phải bất cứ nơi nào của Tập Đoàn S. Mọi người
gọi nơi này là ‘bề dày cái tôi’ đúng không...? Nó giống như là ký ức của sư phụ
Kim Nón Tre... đang ảnh hưởng đến nơi này.
Yi Sang: Cô có biết được điều gì về quá khứ của ông ấy không?
Aeng-du: Không... không có gì đáng chú ý. Tôi không nghĩ mình
có quyền tiết lộ quá khứ của ông ấy dựa theo những lời đồn được.
Yi Sang: ... Mm.
Aeng-du: Khi ông ấy bất thình lình
xuất hiện tại toà nhà này... ...tôi không nghĩ ông ấy gặp khó khăn chém chết đám
tay sai Hội Kurokumo. Tôi chắc rằng ông ấy bị bao vây bởi rất nhiều người có tài
cán. Nhưng không quan trọng có bao nhiêu tay sai áp đảo sư phụ; nếu như không
phải là một viên chức cấp cao của Hội Kurkumo thì không thể làm khó được ông ấy.
Nói thẳng ra thì, tôi đoán rằng ông ấy có thể một mình triệt hạ cả trăm người bọn
chúng.
Aeng-du: Nhưng mà... Không phải bất
kỳ ai sát cánh cùng sư phụ Kim Nón tre cũng mạnh như ông ấy được. Khả năng của ông
ấy vượt xa hơn tất cả chúng tôi. Những đồng đội của ông ấy đã ngã gục trước cơn
tàn sát không ngừng của đám tay sai Hội Kurokumo. Và... tôi không thể tưởng tượng
được cảnh tượng đó hẳn đã gợi về một sự kiện bi thảm trong quá khứ của ông ấy.
Một sự kiện không mấy tốt đẹp đã khiến sư phụ Kim Nón Tre đau đớn tột cùng.
Faust: Chỉ riêng điều đó là đủ với
vô số tiêu chí để khiến một người phù hợp để trở thành một Biến Dị. Ông ấy cũng
đang trong trạng thái bị khối Monolith ảnh hưởng.
Aeng-du: Ra đó là lý do... sư phụ
bị thanh kiếm đó nắm giữ sao. Như một con quỷ... Thế... nhưng... làm sao ông ấy
có thể...
Chúng tôi vẫn không nói gì và tiếp
tục bước đi trong lúc Aeng-du lẩm bẩm với chính mình. Chỉ có sự im lặng vang lên,
cùng với tiếng bước chân trên nền đất mềm thôi.
5.5-24:
Bề Dày Cái Tôi của Quỷ Kiếm
<Thế cái thứ đằng sau ông ấy là...>
Faust: Đúng thế, đó là khối Monolith. Cổ vật đó hẵn đã đi vào
bề dày cái tôi của ông ấy vào khoảnh khắc nó truyền cho Kim Nón Tre sức mạnh.
Aeng-du: Dinh thự này chắc hẳn... là nơi người được bảo vệ
trước đó của sư phụ cư trú trước khi chúng tôi rời khỏi Tập Đoàn S. A... cuộc
thảm sát tàn khốc quá... Sư phụ, cuộc tàn sát này có phải là ký ức đã luôn ám ảnh
giấc mơ và đến tận thời khắc này của sư phụ không...? Thế nhưng... cái chết của
những người đồng đội đáng kính của chúng ta...
Những giọt lệ bắt đầu tuôn ra từ khoé mắt của Aeng-du.
<... A.>
Một lần nữa, có thứ gì đó thì thầm trong đầu tôi.
Đây là... quá khứ của Kim Nón Tre ư?
Một giọng nói u ám, đau khổ vang vọng trong đầu tôi.
Kim Nón Tre: ... Trong phút chốc, ta đã từng có cái người ta gọi là ‘danh dự’. Lũ xấu xa, với trái tim bị tà niệm nuốt chửng, thương sẽ tiếp cận những quan chức có đạo đức để hãm hại. Và ta coi đó như một việc đáng kính để trở thành người bảo vệ cho những con người có đạo đức, để triệt hạ những kẻ có ý định làm hại họ. Thế nhưng, để trở thành người có đạo đức tốt trong cái thế giới xấu xa lại chính là trở thành con mồi trong cái thế giới không khoang nhượng này. Và trước sức mạnh áp đảo của lũ quan liêu vô lại không thay đổi đó... sức lực của ta chẳng là gì hết. Ta không còn lựa chọn nào ngoài việc rời khỏi Tập Đoàn S ôm theo tinh thần đổ vỡ kiệt quệ của mình cùng những người đồng đội. Ta đã vứt bỏ vết sẹo danh dự lại mảnh đất thất bại của chính ta. Chúng ta trở thành những kẻ du mục. Lạc lối, lang thang, và mệt nhọc; những kẻ dạt trôi vô định không có nơi nào để gọi là nhà. Đến cả niềm tin của họ trong việc ta quyết định rời đi cũng bắt đầu lung lay từng chút một. Và cả niềm tin vào chính bản thân ta. Ta đã bắt đầu... suy sụp. Ta đã từng thất bại một lần. Còn gì để nói rằng ta sẽ không thất bại trong việc để những người đồng đội của ta chết đi một lần nữa chứ...? Điều tối thiểu mà ta có thể làm là giúp họ có được một cuộc sống ổn định... Nhưng rồi tấm ‘thư mời’ ta nhận được... chỉ dẫn họ đến mồ chôn của họ mà thôi. Đến cuối cùng... ta đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ của mình. Ta đã đánh mất đi danh dự của chính mình. Ta đã khiến những người đồng đội của ta phải tuyệt vọng.
Kim Nón tre?: Và một lần
nữa, ta lại trở về với mảnh đất thất bại của ta...
Giọng nói đó tiếp tục thì thầm. Nhưng... nó đã tiêu biến thành
những âm thanh khó chịu, những tiếng gào rú không còn có thể nghe được. Tôi chỉ
có thể cảm thông cho quá khứ đau thương đến nghẹt thở của ông ấy... ... nhưng đó
chính là là lý do chúng tôi phải đối mặt với ông ấy. Giải thoát ông ấy khỏi vụ
Biến Dị này.
<Mọi người, chúng ta phải kết thúc chuyện này. Ngay tại đây,
ngay bây giờ.>
Outis: Đúng. Có vẻ như chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Aeng-du đã quá kích động để có thể hành động một cách bình
thường trong trận chiến này.
Mọi thứ... giờ phụ thuộc vào chúng tôi thôi.
5.5-24:
Bề Dày Cái Tôi của Quỷ Kiếm
<A, hầm ngục...>
Sau một cuộc chiến cam go và mệt nhọc, và ngay khoảnh khắc
chúng tôi cuối cùng cũng đã khiến cho Kim Nón Tre chùn gối xuống...
Cứ như một ảo ảnh, không gian của bề dài cái tôi bắt đầu sụp
đổ. Khối Monolith đã rời khỏi Bề Dày Cái Tôi và xuất hiện ngay chính giữa văn
phòng. Và ngay khi văn phòng bắt đầu giống với cái chúng tôi đã bước vào, bộ đàm
tôi mang theo lại vang lên.
Điện đàm: Chào! Có nghe thấy tôi không? Nếu có thì ‘tích tóc’
cái nào!
<Tích tóc.>
Ishmael: Buồn cười lắm Dante. Người biết chúng ta vừa suýt
soát sống sót khỏi một phen chết người mà đúng không?
À thì, cô ấy bảo tôi phải...
Điện đàm: Tuyệt vời! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Bởi
vì khối Monolith tạm thời đã ổn định, để tôi dạy cách khoá nó lại. Đừng làm lâu
quá, hoặc Biến Dị đó sẽ trở thành một Dị Thể đấy! Nghe tường tận hướng dẫn của
tôi, và đừng chậm trễ! Cần thật chuẩn xác và tốc độ!
Gregor: Cô ấy dường như quá nhiệt huyết so với, ờ, tình cảnh
khô khan này...
Tôi nghe theo hướng dẫn qua bộ đàm và vươn bàn tay về phía
khối Monolith.
<Ooh... ánh sáng gì đó phát ra khi tôi đưa ngón tay mình
ra.>
Giọng nói từ phía đầu bên kia điện đàm khá thờ ơ về chuyện này,
nhưng dường như cô ấy có thể thấy chính xác những gì tôi đang thấy.
Điện đàm: Rồi, đi thẳng xuống từ chỗ đó. Đúng thế, làm tốt lắm.
Giờ qua trái... từ từ thôi nhá.
Tôi không biết liệu mình có đang làm đúng không... nhưng tôi
vẫn theo hướng dẫn của cô ấy và vẽ một đường sáng bằng tay của mình trên khối Monolith.
Kim Nón Tre: Aagh...
Aeng-du: Sư phụ!
Những sợi tua đen đang bắt đầu rút khỏi cơ thể của Kim Nón
Tre. Có thể là Biến Dị cũng đang rút về chăng...?
Điện đàm: Tốt lắm! Thám tử ơi, các mức độ đang cân bằng rồi!
A, tôi không thể ngừng gọi người là Thám tử được. Xin lỗi, thói quen khó bỏ...
Có vẻ như cô ấy đang báo cáo với ai đó ở phía bên kia điện đàm.
Điện đàm: Làm tốt lắm, mấy người ở xe buýt! LCA sẽ đến đó
trong phút chốc, nên hãy ở yên đó!
<Hả? LCA? Chứ không phải cái cô thô lỗ Đội Hậu Tuyến khi
trước sao...?>
Ezra: Sao nữa nhỉ! Cảm ơn đã hỗ trợ nhé mọi người! Ezra của Đội
Đặc Nhiệm Biến Dị LCD (LCD Distortion Task Force), xin hết và cúp đây!
Điện đàm bị ngắt trước khi chúng tôi kịp nói một lời nào. Thêm
một lần nữa.
Và chưa đến 5 giây sau...
Rodion: Trời, trời! Bọn họ thật sự dồn hết vô đây nhỉ?
Faust: LCA... đơn vị tác chiến đặc biệt.
Nhân viên kín đáo: Mệnh lệnh. Tiến hành truy xuất vật phẩm cần
thu hồi.
<Ờ, đúng rồi. Vật phẩm—>
Nhân viên nhanh nhẹn: Mục Tiêu Giam Giữ T-276 đã được xác nhận
và quản thúc thành công.
<Chà, có vẻ như công việc của chúng ta ở đây xong rồi.>
Tôi còn không cần phải nói gì hết (dù gì họ cũng không thể
nghe thấy tôi mà) trước khi cả lực lượng mặc quân phục tiến vào và bắt đầu gắn
vô số thiết bị lên khối Monolith.
Nhân viên kín đáo: Rắc rối. T-276-01 chưa được xác định. Yêu
cầu vị trí.
Heathcliff: Ba hoa cái gì đấy?
Nhân viên kín đáo: ... Thuật lại. Cá thể Biến Dị đâu?
Yi Sang: A, tôi biết người anh đang muốn tìm. Ông ấy ngồi cạnh
khối Monolith—
Don Quixote: Hở? Ô-ông ấy đâu mất rồi?
Meursault: Cá nhân mang tên Aeng-du đã lôi ông ấy ra sau cái
sofa đó. Thời gian sự việc diễn ra: ba phút trước.
<... Không phải tôi đã nói anh phải cho chúng tôi biết nếu
như anh nhận thấy điều gì đó quan trọng xảy ra rồi sao...?>
Meursault: ... Tôi sẽ ngay lập tức báo cáo nếu như có sự việc
tương tự xảy ra.
Đó là lúc tôi để ý thấy các đặc vụ LCA bắt đầu cảm thấy khó
chịu.
Nhân viên kín đáo: Cảnh báo. Phát hiện phản ứng bất thường của
một thực thể trong phạm vi của T-276-01.
Và lúc đặc vụ đó chạy đến và đá bay cái sofa ra...
Aeng-du: Ah... Ahh...!
Yi Sang: Cô Aeng-du!
... Aeng-du xuất hiện, tay cô ấy ôm chặt lấy Kim Nón Tre. Tay
cô ấy, đang cầm một thanh kiếm cắm sâu vào trong da thịt sư phụ của mình.
Aeng-du: Tôi... đã không biết gì về quá khứ đau đớn của ngài.
Tôi đã không hề biết về những chuyện ngài đã phải trải qua. Nhưng... Nhưng mà...!
Đó không thể nào là lý do được, là cái cớ để ngài chém giết những người đồng đội
của chính mình...!
Yi Sang: Cô Aeng-du! Người đàn ông đó không còn là chính mình
nữa!
Aeng-du: Nếu lưỡi kiếm này đã nuốt chửng sư phụ tôi, biến ông
ấy thành quỷ dữ... vậy thì tôi sẽ tự tay kết liễu ông ấy... bắt buộc phải là tôi...
...Không. Không chỉ có thế. Toàn bộ... là viện cớ thôi. Chỉ có như thế thôi. Nếu
như sư phụ không mang cái ‘thư mời’ kỳ lạ đến cho chúng tôi... Nếu như ngay từ
ban đầu ông ấy không khiến chúng tôi phải rời khỏi Tập Đoàn S, quê nhà của chúng
tôi...! Ôi... Đúng rồi. Tôi có thể nghe được ngài rồi. Giọng nói của ngài cuối
cùng... cũng bắt đầu rõ ràng hơn rồi...
Nhân viên kín đáo: Đột biến. Sự Biến Dị của thực thể chỉ định
đã được xác nhận.
Nhân viên kín đáo: Nghi ngờ. Giai đoạn 1 của quá trình tái kích
hoạt của khối Monolith có thể đã được khởi động.
Chúng ta không thể để mặc cô ấy vậy được! Cô ấy sẽ Biến Dị mất...!
<Meursault! Đánh ngất cô Aeng-du đi!
Meursault: ... Hmph!
Aeng-du: Ah...
Meursault đánh Aeng-du thật mạnh trước khi các đặc vụ kịp có
cơ hội để làm gì.
Nhân viên kín đáo: ... Đã ổn định. Sự Biến Dị đã được vô hiệu
hoá bởi bởi Chủ Thể bị bất tỉnh. Đã xác nhận vết đâm trên chủ thể T-276-01. Vết
thương không chí mạng. Sẽ không ảnh hưởng đến quá trình thu hồi và hồi phục.
Meursault: Tôi đã thực hiện yêu cầu người ra lệnh.
<Haah... Cảm ơn.>
Rodion: Quào... Chuyện gì vừa xảy ra vậy...?
<Liệu có phải cũng do sức ảnh hưởng của khối Monolith gây
ra không?>
Faust: Một lời giải thích khá hợp lý. Khối Monolith đã được
phong ấn cẩn thận, nhưng sức ảnh hưởng còn vương lại của nó hẳn đã thấm nhuần vào
bên trong cô ấy.
Ezra: Ôi! ÔI! Này! Các mức độ vừa mới tăng đột biến đấy!
Điện đàm lại vang lên lần nữa.
Nhân viên kín đáo: Yêu cầu điện đàm. Tôi sẽ trả lời bộ phận LCD.
<Ờ, được thôi.>
Nhân viên kín đáo: Nghe rõ. Nói đi.
Ezra: Hở? Ồ! Anh là bộ phận LCA phải không? Tôi là Ezra của
bộ phận LCD, rất v—
Nhân viên kín đáo: Nghe rõ. Tiến hành báo cáo tình hình.
Ezra: Anh biết gì không? Anh không phải là người duy nhất biết
chặn họng người khác đâu. Tôi đã nhận được ‘báo cáo tình hình’ của anh rồi, được
chứ? Tôi không cần nó. Có hai người ở đó, đúng không? Hãy mang cả hai người họ đến
đây.
Nhân viên kín đáo: Phủ nhận. Mệnh lệnh yêu cầu chính xác các
đối tượng thu hồi bao gồm—
Ezra: Thôi nào, thả lỏng chút đi, được chứ~?
Nhân viên kín đáo: Quan ngại. Một mình khối Monolith sẽ là một
đối tượng khó quản thúc.
Ezra: À~ Không sao. Vị thám t— Ý tôi là, Đội Trưởng Bộ phận
LCD của chúng tôi nói cô ấy sẽ lo liệu chuyện đó. Với lại, khối Monolith? Thám
tử và tôi đã thành công thu hồi nó trước đây rồi. VÀ, cân nhắc chuyện hai người
họ đều là những người trở về từ Thư Viện... suy xét việc hai người họ đều đã trên
bờ vực bị Biến Dị... nó chắc chắn sẽ giúp chúng tôi trong việc nghiên cứu và
ghi chép đấy, anh không nghĩ thế sao?
Nhân viên kín đáo: Đã hiểu. Tuy nhiên—
Heathcliff: Quái gì? Chúng ta bắt cóc họ để thí nghiệm mờ ám
gì đó lên con người sao?
Ezra: Được rồi, tôi biết là đã có những tin đồn về mấy vụ bắt
cóc trong Tập Đoàn T, nhưng mà... việc chúng ta làm ở đây hoàn toàn không liên
quan gì hết, được chứ? Tôi sẽ rất cảm kích nếu mọi người không so sánh chúng tôi
với cái đám trong những tin đồn của Hẻm Sau đó. Dĩ nhiên, mọi người có thể bỏ mặc
họ tại đó. Nhưng nếu chúng ta không mang họ về, bọn họ sẽ Biến Dị và bị giết chết.
Và ai biết được? Hội Kurokumo hoặc Ngón Cái có thể sẽ biết được chuyện này và bắt
họ về luôn.
Heathcliff: Tôi cho là cô nói đúng...
Ezra: Dù sao thì... Nhớ mang họ về đấy! Cả. Hai. Người. Họ.
Rõ chưa~?
Nhân viên kín đáo: ...Đã rõ. Tiến hành thu hồi ngay bây giờ.
Cuộc gọi kết thúc. Các đặc bao vây hai người họ, trói họ lại,
và biến mất qua cánh cửa. Tất cả đều được hoàn thành trong một khoảnh khắc suôn
gọn. Tôi không biết nó xảy ra khi nào, nhưng bọn họ đã thu hồi khối Monolith
khi mà người đặc vụ LCA đó nghe cuộc gọi của LCD.
Rodion: Rồi, vậy... nhiệm vụ hoàn thành nhỉ?
<Tôi đoán thế.>
Nhân viên kín đáo: Cảnh báo: Hành động đề nghị cho quản lý:
ngay lập tức rút lui khỏi hiện trường. Sự xuất hiện sắp tới của Ngón Cái: khả năng
rất cao.
Ryoshu: Vậy, sau Ngón Giữa là Ngón Cái. Hà, ta muốn được nhìn
thấy vẻ mặt ngơ ngác của chúng.
Ishmael: Tôi nghĩ anh ta đang nói chúng ta rời khỏi đây trước
khi Ngón Cái bắt được chúng ta...
Nhân viên kín đáo: Chính xác. Công Ty Limbus đã đang trên đà
gây sự với Ngón Cái vào khoảnh khắc chúng ta thực hiện nhiệm vụ này.
Ishmael: ... Hợp lý rồi. Sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước
khi họ xâu chuỗi mọi chuyện và nhận ra rằng chúng ta cũng dính dáng đến chuyện
xảy ra ở đây. Và anh có chắc là chúng ta có thể giải quyết không chỉ Ngón Giữa...
mà còn thêm Ngón Cái không?
Nhân viên kín đáo: ... Không liên quan. Kẻ địch là bạn, và bạn
là kẻ địch đối với Công Ty Limbus. Đã trì trệ. Rút khỏi hiện trường trước.
Cùng với lời nhắn khó hiểu đó, người đặc vụ LCA nhanh chóng
rút khỏi hiện trường. Anh ta biết gì đó, nhưng không nói cho chúng tôi biết. Ít
nhất thì đó là ấn tượng của tôi từ cái cách anh ta nói.
Tôi đã được gặp rất nhiều bộ phận của công ty trong một khoảng
thời gian ngắn—LCA, LCD, và cả LCCA... Một câu hỏi cũ lại xuất hiện. Điều gì đó
tôi đã quên khi chúng tôi cứ mãi dấn thân vào các nhiệm vụ cần phải thực hiện này.
Tôi thực sự không biết gì nhiều về công ty tôi đang làm việc này.
Còn có cái người ‘Hermann’ bí ẩn này, và cả ‘Demian’ cũng khó
hiểu không kém gì.
Có lẽ, xét về tổng thể, thì tôi thật sự không biết gì cả. Có
thể những gì mà tôi biết được chẳng là gì ngoài một chút kiến thức hiện hữu ít ỏi
của các thế lực lớn hơn cả.
Tôi đã nghĩ chúng ta đã tiến sâu hơn trong chuyến hành trình
này, nhưng mà... Tôi lại bắt đầu cảm thấy, trong tương lai xa xăm, nếu tôi phải
nhìn lại các ghi chép về hành trình này... chúng ta thậm chí còn chưa đi được mười
trang của cuốn sách nữa.
Tôi bắt đầu đi bộ về xe buýt cùng các Tội Nhân, tâm trí tôi
càng rối bời hơn.
Rodion: Chao ôi, chúng ta thật sự đã gặp được rất nhiều người
trong một khoảng thời gian ngắn nhỉ?
Ishmael: Ừa thì, tôi mừng là tôi được biết thêm về công việc
của công ty này.
Một khi trở về xe buýt, các Tội Nhân bắt đầu trò chuyện về
những gì vừa xảy ra.
Sinclair: ... Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với Aeng-du hoặc
Kim Nón Tre nữa?
Outis: Đó không phải thông tin chúng ta được quyền biết. Mặc
dù chúng ta đều làm cùng một công ty, tất cả những gì mà bộ phận LCD chia sẻ được
cho chúng ta biết là cái tên đối tác liên lạc: ‘Ezra’.
Don Quixote: V-vậy là, Công Ty Limbus thật sự bắt cóc người để
thí nghie—
Gregor: ... Không thể bắt đầu thí nghiệm lên người như thế đâu.
Đó không phải chuyện có thể xảy ra liền được. Còn nhớ cái cô LCD đó nói chứ? Tin
đồn đều chỉ là: tin đồn.
Gregor cau mày như thể ký ức trong quá khứ bắt đầu ùa về.
Anh ấy mò trong túi mình tìm một điếu thuốc lá.
<Có bộ phận LCD rồi, nhưng mà còn LCA thì dường như... không
phù hợp lắm. Thậm chi so sánh với các bộ phận khác... Trông cứ như họ đến từ một
công ty hoàn toàn khác vậy.>
Khi trên đường trở về xe buýt, tôi chầm chậm suy nghĩ về mọi
thứ đã xảy ra.
<... Faust, cô sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi
hết, đúng không?>
Faust: Tôi xin lỗi. Vào thời khắc hiện tại, rất khó cho tôi để
tiết lộ bất kỳ thông tin nào không hề liên quan đến bộ phận LCB.
<Haah...>
Vergilius: Cứ như sự thiếu kiên nhẫn chính là điều kiện tiên
quyết để lên chiếc xe buýt này vậy, dù có là quản lý hay Tội Nhân đi nữa.
Vergilius thở dài trong lúc lẩm bẩm. Ông ấy hẳn đã thấy tôi
vùi đầu (đồng hồ) mình vào tay.
Vergilius: Hành trình của cậu sẽ dẫn cậu đến câu trả lời cho
toàn bộ câu hỏi của cậu, Dante. Cứ đi theo con đường, và mọi thứ sẽ được tiết lộ.
Cậu không có lý do gì để gấp rút cả. Với lại...
Ánh mắt của Vergilius cố định, trong thoáng chốc, lên phía trên
đầu tôi.
... Tôi tự hỏi liệu ông ấy có đang nhìn vào ngọn lửa của tôi
không.
Vergilius: ... Không có gì đâu. Hah, có lẽ sự thiếu kiên nhẫn
của cậu cũng ảnh hưởng đến ta. Ta cho rằng ta cũng sẽ tìm được câu trả lời xuyên
suốt hành trình thôi.
Vergilius chế giễu, lẩm bẩm gì đó không thể nghe được với chính
mình, rồi quay lưng với tôi. Có thể thấy rõ ràng là ông ấy không có ý định tiếp
tục cuộc nói chuyện này.
Vergilius: Đi thôi, Charon.
Charon: Đã chờ đợi lúc được vroom-vroom. Lái thẳng đến ngọn đồi
nổi tiếng của Tập Đoàn T.
Heathcliff: ......
Vậy là... ...chiếc xe buýt lại lăn bánh một lần nữa, đôi lúc nhộn nhịp, đôi lúc chết lặng.
Nhận xét