Episode 3.5: Hell's Chicken
Intervallo I GoogleDoc
Intervallo I: Hell's Chicken
Căn Bếp Gà Địa Ngục
3.5-1: Gà Tấn Công
Faust:
Xuống xe đi, tất cả mọi người. Đây là nơi chúng ta sẽ gặp gỡ khách hàng cho
nhiệm vụ tiếp theo.
Heathcliff: Tha
tôi đi. Giờ chúng ta nhận cả uỷ thác như mấy đứa chạy vặt à?
Gregor: Hm?
Có chuyện gì bên kia thế? Xếp cả hàng dài luôn kìa.
Rodion:
Ahh~ Anh không nhận ra hương thơm đặc trưng này sao? Là gà chiên đấy, Greg! Gà
chiên giòn rụm thấm đậm trong loại dầu đắt tiền!
???: Có vẻ như mấy người chưa biết gì
nhiều về Tổ K nếu như mấy người không biết đến Gà Bồ Tát (Bodhisattva Chicken),
nó là xu hướng thịnh hành nhất quanh đây đấy.
Một chàng trai
khó tính đột nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của các Tội Nhân như thể anh ta là
một phần trong nhóm chúng tôi vậy.
Hong Lu:
Oho... Gà Bồ Tát phải không? Nó là gì thế?
???: Cho phép tôi... được trả lời. Gà Bồ
Tát là một chuỗi nhà hàng nổi tiếng bởi loại gà sáu chân, tám cánh mà khi được
chế biến sẽ có hương vị thơm ngon với số lượng hấp dẫn khiến ai ăn vào cũng cảm
thấy vô cùng từ bi. Hơn thế nữa, bọn họ chuẩn bị đủ mọi loại khẩu vị để hợp với
thị hiếu của người tiêu dùng. Phải nói đến những con gà mái với độ mềm thích
hợp, những con gà trống mũm mĩm đầy ắp thịt để ăn, những con gà tơ dai ngon
hoàn hảo, và còn rất nhiều thứ nữa. Giờ thì nói cho tôi nghe mấy người muốn gì
nào?
Yi Sang: ...
Tôi có thể đã được nghe về nó rồi.
Rodion:
Chẳng phải điều này thật bất ngờ sao~ Yi Sang của chúng ta đã theo kịp với xu
thế hiện nay của thời đại rồi á?
Heathcliff: ...
Thế rồi anh là ai? Có khi anh còn chẳng biết bọn tôi là ai luôn, mà còn dám
ngang nhiên chen vào khi cả đám đang nói chuyện nữa chứ.
Ishmael: ...
Anh có thể nói xem chúng tôi là ai không?
???: Trời ơi, những thứ đang loay hoay
quanh nhà hàng kia là thế? Chúng trông không có vẻ bình thường với tôi một chút
nào cả.
Quay đầu lại
nhìn, tôi thấy những con người khá kỳ quái hành động khá kỳ lạ.
<Đ-Đó chẳng
phải là nhân viên của Tập Đoàn K sao...? Họ đang làm gì thế?>
Meursault: Tôi
thấy những cá nhân đang che đầu của họ với những chiếc mặt nạ kỳ lạ.
Sinclair:
C—Có thể bọn họ là linh vật gì đó thì sao? Có thể trông sẽ rất dễ thương nếu chúng
ta lại gần xem thử...
Ishmael: Mấy
con “linh vật” đó đang khiến người ta gào thét chạy tán loạn kìa?
Gregor:
Trông hơi lạ, nhưng cứ mặc kệ đi. Họ không giống như sẽ chạy về hướng này, và
tôi thật sự không muốn bị vướng vài thứ gì đó rắc rối và phiền phức thế—
???: Mấy người nói đúng. Bọn họ không có
tiếp cận chúng ta.
Gregor: Còn
anh đang làm gì với hòn đá bên vệ đường thế, người bạn bí ẩn?
Bảo
vệ Tập Đoàn K có đầu gà: !
<Anh vừa làm
cái quái gì thế?!>
Bị hòn đá ném trúng vào người, nó bắt đầu nhìn xung quanh... Rồi, nó bắt đầu chập chững từng bước tiến về hướng của chúng tôi.
Bảo
vệ Tập Đoàn K có đầu gà:
Giiiii... Giiiii...
???: Úi, tôi lỡ tay rồi. Giờ chúng ta làm
gì đây?
Rodion:
Thật không thể tin được, kozyol (Козёл: thằng khốn, đồ đê tiện)... Anh nhắm
thẳng vào đầu nó luôn rồi...
Hong Lu:
Quao~ Phong thái của anh ổn định một cách ấn tượng.
???: Ồ cảm ơn nhiều. Tôi từng có ước mơ
muốn trở thành một cầu thủ bóng chày nổi tiếng trong the City đấy.
Ryōshū: Ta sẽ chơi đánh bóng với ngươi ngay
luôn. Cứ đứng yên đó để ta có thể gõ đầu ngươi bay ra ngoài công viên nào.
???: Chúng đang tiến tới nhanh hơn kìa.
Chẳng phải cô nên giải quyết chúng trước khi có thể làm gì đó với đầu của tôi
sao?
Ngay khi Ryōshū
cầm lấy vỏ kiếm trong sự giận dữ, những thứ đó lao đến chúng tôi...
Faust: Họ
có đầu gà.
Rodion: Ừm,
gà nguyên con luôn.
Ishmael:
Thịt gà sống luôn ấy.
Gregor:
Nhìn cứ như hồn ma của mấy con gà đã chết đang cục ta cục tác đòi trả thù từ
bên dưới địa ngục... Thế ờ... Mọi người có nghĩ chuyện này xảy ra là bởi vì
Sinclair bỏ mứa một cái cánh gà vào cái lần đó vì nó quá phiền phức để lấy thịt
ra không? Không thể nào nghĩ ra được điều gì khác mà chúng ta đã làm để vướng
phải cái thảm hoạ gà này...
Sinclair: Đùa
như thế không còn tác dụng với tôi nữa đâu... Với lại, chị Rodya đã ăn sạch
bách cái cánh gà đó luôn rồi mà...
???: Hm, có vẻ như chiến đấu sẽ là lựa
chọn duy nhất của chúng ta rồi.
<Thế thì tại
sao gã này lại nấp sau lưng tôi vậy?>
Trước khi tôi kịp phàn nàn thêm gì nữa, đám đông đầu gà đã tấn công chúng tôi rồi.
3.5-2: Gà Tấn Công
Gregor:
Rồi, giờ thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, tại sao chúng ta không
quay lại vấn đề chính nhỉ, người bạn bốn mắt xa lạ kia?
???: Tôi phản đối
cái biệt danh như thế, đặc biệt là khi nó xuất phát từ một người bốn mắt khác.
Gregor:
Ồ—Ồ, là vậy sao... Xin lỗi về chuyện đó, chắc vậy.
Meursault:
Thông tin cá nhân, như danh tính, có thể dễ dàng lấy được từ việc đăng kí khai
tử của người đó.
Samjo: ... À, tôi quên không giới thiệu bản
thân. Đây là danh thiếp của tôi. Mấy người có thể gọi tôi là Samjo.
Mặc cho việc xung
quanh anh ta toàn toát lên sự thù địch, chàng trai trao danh thiếp của mình cho
chúng tôi.
Heathcliff: Tập
Đoàn K... Cơ quan trực thuộc Phòng Nghiên cứu Phát triển Nguồn Lương Thực Thực
Phẩm (Affiliate of the Department of Food Resource Development's Research
Center)... ...... Ha! Tưởng bọn ta sẽ bị lừa bởi một đống từ cao siêu này sao?
Samjo: Tất nhiên. Thuyết phục và giảng giải
cho đối phương là sở trường của tôi mà, nên hãy bình tĩnh và nghe này. Tôi khá
ấn tượng với chiến tích mới đây của mấy người đấy. Nói cụ thể ra thì, khoảnh
khắc mấy người tiếp tục lao đầu lên múa máy tay chân với kẻ địch không màng đến
đồng nghiệp đang hấp hối. Một vài người thì còn cười vào cảnh tượng đó nữa.
Outis:
Heh... Bạn hay thù, kẻ nào dám cản đường đều phải bị diệt trừ hết.
Outis đáp lại lời
nhận xét của anh ta đầy tự hào, mặc dù nghe nó chẳng giống một lời khen chút
nào.
Samjo: Như mấy người có thể thấy, những đầu
gà không rõ nguồn gốc đấy đang quấy phá phía trước của nhà hàng đã gây ra thiệt
hại đáng kể.
Heathcliff:
...Rồi sao?
Samjo: Quản lý của chi nhánh này cũng đã lo
đến phát sốt cho đến tận lúc này đây.
Một người đàn ông
với gương mặt xanh xao lẽo đẽo đến chúng tôi, có vẻ trông như Samjo không hề nói
quá về việc chủ nhà hàng đổ bệnh vì lo lắng quá mức.
Samjo: Anh có thể nói rồi đấy.
Quản
lý của Gà Bồ Tát:
Erm.. Ừa, chuyện là... Chuỗi gà rán của chúng tôi đã khai trương đối diện tiệm
Gà Rán Eunbong (Eunbong's Bar & Fryer) được vài tháng rồi. Chuỗi nhà hàng
thương mại của chúng tôi cung cấp thực phẩm ngon miệng sử dụng giống gia cầm
thượng hạng, nên chuyện chúng tôi sẽ thu hút hết khách hàng của tiệm Eunbong là
điều hiển nhiên. Rồi một ngày, bất thình lình, chủ tiệm Eunbong hành xử rất kỳ
lạ. Mất hết khách hàng hẳn là một cú sốc lớn với ông ấy hay gì đó, và giờ ông
ấy đang cố phá huỷ việc kinh doanh của chúng tôi.
Gregor: Ý tôi là, cũng không lạ gì khi đối thủ cạnh tranh muốn đâm sau lưng nhau mà nhỉ—
Như để chứng thực
cho sự đau khổ của chủ nhà hàng, những tiếng gào thét vọng ra từ phía bên kia
đường.
Cư
dân của Tổ: Kyaaaugh!!! Cái
gì thế kia!!!
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong?:
Khh... Ghh... Kagh...
Lúc người được
cho là chủ tiệm Eunbong vung tay trong khi lẩm bẩm cái gì đó, cả đàn gà đồng
thanh hưởng ứng.
Những con gà
sống... nhảy bổ vào mọi người.
Ishmael: ...
Chuyện gì vậy trời? Ông ta đang ra lệnh cho lũ gà á?
Gregor: Nhất định là hành vi lạ thường rồi.
Một người đã phải chịu đựng đến nhường nào mà có thể đi
đến mức này cơ chứ?
Quản
lý của Gà Bồ Tát:
Tôi không biết liệu chúng là đồ cường hoá hay gì, nhưng những con gà được vặt
lông và chuẩn bị chế biến ấy sẽ xông vào nhà hàng và phá huỷ mọi thứ... Rồi giờ
có thêm người đội những con gà ấy lên đầu nữa... Nếu chuyện này cứ tiếp diễn,
nhà hàng của chúng tôi chắc chắn sẽ lỗ rất nhiều tiền...
Samjo: Thật kinh khủng làm sao, chấm hết.
Yi Sang:
Hmm...
Samjo: Đây là câu chuyện khiến tôi phải rớt
nước mắt đó. Liệu mấy người có sẵn lòng giải quyết vụ này không?
<Anh vừa giật
mình đó à Yi Sang?>
Yi Sang:
Mrrm...
Heathcliff: Có
rớt nước mắt hay không thì bọn này cũng sẽ không nhận yêu cầu từ—
Samjo: Một phiếu ăn trọn đời. Làm xong vụ
này, và tôi sẽ cho mấy người phúc lợi còn trên cả tuyệt vời: quyền được gọi
thức ăn miễn phí trong suốt quãng đời còn lại.
Quản
lý của Gà Bồ Tát:
Phiếu ăn trọn đời sao?! Tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện đ—
Samjo: Tôi thậm chí đã chuẩn bị vài mẫu ăn
thử ở đây nữa này.
Quản
lý của Gà Bồ Tát: Anh
chuẩn bị cái gì cơ?!
Samjo đích thân
phân phát từng miếng gà rán mà anh ấy đột nhiên có trên tay cho chúng tôi.
Samjo: Nào nào, xếp hàng ngay ngắn và giữ
trật tự đi. Tôi đã mang những mẫu đồ ăn thử cho từng giống gà khác nhau, nên
mấy người có thể tuỳ ý chọn ăn thứ mình thích. Mỗi loại là một hương vị thơm
ngon riêng biệt, thể hiện thế mạnh cho từng miếng thịt khác nhau.
Don Quixote:
Mmmmh... Tôi chỉ có thể chọn một hương vị trong số chúng thôi sao? Tất cả đều
có vẻ rất ngon miệng...
Samjo: Để tôi cho lời khuyên như này: Hãy
để những hương vị khác làm điểm nhấn cho bữa ăn lần sau. Sẽ chẳng là vấn đề gì
một khi cô có trong tay mình phiếu ăn trọn đời cả.
Don Quixote:
Oho... Đúng thật, quả là một đề xuất không thể chối từ...
Có vẻ như Samjo
đã chiếm được cảm tình của hầu hết Tội Nhân bằng lời nói vô cùng thuyết phục và
món ăn thử tuyệt vời đó.
Samjo: Thế mấy người nói sao?
Heathcliff:
......
Đây có thể là lần
đầu tiên tôi thấy Heathcliff bần thần trước lời nói của người khác.
Heathcliff:
Nghe... cũng không tệ lắm...
Ishmael: Ê
kìa...? Chúng ta phải đi tìm Cành Vàng, chứ không phải là cánh vàng đúng không?
Vậy từ khi nào mà—
Heathcliff: Cô
không nghe anh ta nói à? Chúng ta sẽ được ăn gà rán giòn tan miễn phí cả đời
đấy!
Rodion:
Không giới hạn số lần sử dụng đúng chứ? Thật sự là gà miễn phí trọn đời đúng
chứ? Đúng nhỉ? Mang về cũng tính luôn phải không? Hah, làm tôi nhớ ngày xưa
quá. Không biết ai còn nhớ nó không~ Mọi người biết đó, món gà rán mới ra lò của
HamHamPangPang lúc đó quả thật ngon tuyệt cú mèo luôn á.
Heathcliff:
Chắc chắn rồi. Tôi thường hay tất tay ở đó với mấy người anh em mỗi khi băng
đảng Syndicate trúng mánh.
Ishmael: Ugh,
Cô Faust, cô có thể nào kêu bọn họ dừng cái chuyện tào lao này được không?
Không phải công ty có điều khoản nào để không nhận mấy cái yêu cầu lố bịch như gà
rán này à?
Faust đang trầm
tư một mình.
Faust:
Được rồi, chúng tôi sẽ chấp nhận ủy thác của anh.
Ishmael:
Hả?!
Đây có thể cũng
là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ishmael sửng sốt đến mức này.
Ishmael: Tôi
xin lỗi, Faust... nhưng bộ cô... bị điên rồi hả?
Gregor:
Yeesh, Ishmael à, không cần phải nói như thế đâu...
Faust: Nếu
thế thì. Faust nói chung là người điên vậy.
Heathcliff:
Hahah! Cuối cùng chúng ta cũng có chung tiếng nói rồi nhỉ?
<Faust... Cô
nghiêm túc thật đó hả? Cô nhận uỷ thác để được ăn gà miễn phí ư?>
Faust: Nói
một cách chính xác hơn... đây là để giải quyết một trường hợp của 'Hiện Tượng Biến
Dạng' (Distortion Phenomenon), Dante.
<Hiện Tượng Biến
Dạng?>
Hong Lu: Biến
Dạng... Chúng là gì thế?
Faust: Đó
là thuật ngữ không mấy ai biết được. Mặc dù nó đã xảy ra xuyên suốt trong Thành
Phố (the City), nhưng không có một thông báo chính thức nào về hiện tượng này
được công bố cho truyền thông đại chúng cả.
Hong Lu:
Ồ...
Meursault:
Theo kiến thức tôi thu thập được, nó là một hiện tượng khi mà một cá nhân biến
đổi thành một hình dạng không phù hợp để được gọi là "con người" nữa.
Không có nguyên nhân cụ thể, và ngoại hình của mỗi cá nhân đều khác biệt nhau.
Hong Lu:
Hmm... Nghe không rõ ràng và không hiểu lắm. Họ có giống Dị Thể không?
Meursault:
Không hoàn toàn cho lắm, không giống như Dị Thể, họ không hoá lại thành quả
trứng; và hoàn toàn có thể tiêu diệt. Tôi đã chứng kiến một vài trường hợp như
thế trong quá khứ.
Faust:
Công ty của chúng ta có LCD, một bộ phận sở hữu các Fixer chuyên tâm xử lý các
vấn đề liên quan đến Biến Dạng (Distortion). Mặc dù vẫn còn hơi ít nhân lực,
nhưng không đồng nghĩa với việc công ty không hứng thú đến hiện tượng đó.
<Vậy chủ tiệm
Eunbong... đã... biến thành một trong số Biến Dạng đó à?>
Faust:
Chính xác. Một người không thể nào có được năng lực thao túng một đàn thịt gà
sống chỉ bằng cách mất trí được.
<Tôi hiểu
rồi...>
Ishmael: Thế
à? Phù... Tôi cứ sợ là mình phải đập vào đầu cô để cô tỉnh táo lại đấy, Faust
à.
Gregor: Vậy
đó là lý do cô ghì chặt cây chuỳ của mình nãy giờ à Ishmael...?
Don Quixote:
Đúng vậy! Chúng ta nên hành động trước khi sự hỗn loạn này gây ra thêm thương
vong nào nữa. Ñam-ñam...
Rodion: Ồ? Sốt
dính trên mặt em kìa, bé con!
Tôi dõi theo hành
động lau sạch miệng Don Quixote của Rodya.
Samjo: Tôi sẽ coi đó là sự đồng ý, và sẽ
chờ mấy người báo cáo lại sau.
3.5-3: Gà Địa Ngục
<Thế chúng ta
cần phải làm gì để giải quyết một Biến Dạng?>
Faust: Đơn
giản thôi.
Faust dường như
có thói quen hay mở đầu phần trình bày của cô ấy với một lời đánh giá về sự đơn
giản của việc đó.
Faust:
Việc chúng ta sẽ làm là mở cửa trái tim cá nhân bị Biến Dạng đó ra. Phá
giải bức tường bảo vệ tâm trí họ và dỗ dành họ mở lòng.
Ryōshū: Hiểu rồi. Vậy bắt đầu từ xương bả
vai trước? Hay là xương ức?
Faust:
Hmm, tác động vật lý lên trái tim... Một đề xuất thú vị.
<Ờ, trước tiên
thì... Chúng ta nên ghé tiệm Eunbong đó và tìm hiểu mọi thứ xung quanh đã.>
Sinclair: Eo
ôi... Thịt gà sống đang di chuyển khắp nơi. Trông chẳng vệ sinh một tí nào...
<Chúng giống
mấy thứ ở trên đầu những người ban nãy. Tôi không biết chúng là gì, nhưng chúng
ta không nên lại quá gần...>
Thật không may,
tôi đã quên mất rằng khoảng hơn 80% số Tội Nhân coi lời khuyên của tôi là vô
giá trị và nó còn thấp kém hơn tiếng kêu của một con bồ câu đậu ven đường nữa.
Thịt gà sống: Kieeeh!
Heathcliff: Vậy
chúng ta có thể ăn gà miễn phí trọn đời sau khi đập chết mấy con gà mái tơ này
đúng không?
Ryōshū: Dễ thương vậy. CSCN.
<... Tôi hiểu
rồi! Câu đó là "chặt sạch chúng nào"!>
Ishmael: ...
Hờ.
Ryōshū: Đúng.
Bị khích tướng,
lũ thịt gà sống bay lên trên trời...
Sinclair: Hở,
anh Heathcliff?!?!
Đầu của Heathcliff đã bị một con gà nuốt chửng.
Heathcliff?: ......
<...
Heathcliff?!!>
Heathcliff?: ......
Heathcliff đứng
lặng người cùng một con gà sống bao trùm cả đầu... Thật là một cảnh tượng mới
lạ, trong sự hãi hùng của tôi.
Ishmael: Mọi
người biết đó, tôi nghĩ là mình thích Heathcliff cứ thế này hơn. Anh
ta giờ trông có não hơn nhiều rồi.
Rodion: Ôi
trời, chúng ta làm gì đây, Dante? Đợi đã, nhanh lên! Xoay đồng hồ của người đi!
<N—Nhưng như
thế...>
Không có gì có
thể khiến tôi ngừng quay ngược đồng hồ lại cả. Nhưng vấn đề là...
<Lỡ đầu tôi
biến thành đầu gà trong khi đồng hồ đang xoay thì sao?>
Ryōshū: N.N.
Sinclair: Như
nhau sao?!
Ryōshū: Đầu đồng hồ, đầu gà—không khác biệt
mấy, nên ta không phiền đâu.
Có vẻ như
Sinclair là người duy nhất thật sự lo lắng cho Heathcliff.
Sinclair: Anh
Heathcliff! Anh có ổn không?
Heathcliff?: Ghii... Ghii...
Rodion:
Này, tại sao chúng ta không để anh ta làm linh vật của chúng ta nếu thứ đó
không bao giờ lấy ra được đi?
<Sao cô lúc
nào cũng nói về linh vật thế...?>
Heathcliff?: Ghii... Cooh...
Don Quixote:
Ohhhh! Thật là mở mang tầm mắt! Heathcliff đang giao tiếp với những con gà khác
kìa!
Đầu gà: Bubawkgi! Bubawkgicludoo.
Bubawkgigi!
Heathcliff?: Bubawgi... Doodlegidoo... Buhbawk...
Hong Lu:
Fuhu, Heathcliff đã trở nên hoạt bát hơn rồi.
Faust: Có
vẻ như con gà ngồi trên đầu đang sử dụng miệng của anh ta để giao tiếp, chứ
không phải là chính Heathcliff đang nói chuyện.
Don Quixote:
Thút thít... Tôi không thể bỏ mặc quý anh Heathcliff trong tình cảnh này
được... Tôi đã luôn ước mình có thể xưng có thể cùng xưng với anh ấy là
"Fixers del Atardecer Ardiente" (Những Fixer của Hoàng Hôn Rực Cháy)
một ngày nào đó... Chúng ta sẽ chỉ bị chê cười nếu anh ấy bắt đầu lẩm nhẩm nói
chuyện với cái đầu gà đó mất...
Để tránh đám đông
tụ tập, chúng tôi đẩy Heathcliff vào bên trong Tiệm Gà Rán Eunbong.
Heathcliff?: Ghii... Ghii...
Outis: Tôi
không thể chịu nổi tiếng cục ta cục tác này nữa. Tôi sẽ đưa cậu ta về nói tiếng
người ngay lập tức đây.
Outis nắm lấy con
gà sống trên đầu Heathcliff bằng một tay và bắt đầu vả vô mặt nó liên tục không
thương tiếc bằng tay còn lại. Một cách phẫn nộ...
Heathcliff?: Kwi... Giidoough...
Meursault: Âm
thanh va chạm có thể được so sánh với lúc đang thẩm vấn và ép cung tù nhân vậy.
Outis: Tôi
không nghĩ cậu ta sẽ tỉnh lại được. Không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ loại bỏ
nguyên cái đầu gà đó luôn.
Rodion:
Thật sự có ổn để bứt nó ra như thế không? Cô sẽ lôi cả da mặt anh ta ra mất!
Outis: Mọc
thêm cái lá gan đi. Cho dù da mặt cậu ta có bị lột ra đi
nữa thì mọi thứ đều hoàn toàn ổn miễn là quản lý điều hành của chúng ta có thể
xoay sở được.
<Không, nghiêm
túc đấy... Thật sự không ổn với tôi đâu, Outis, và tôi không—>
Mặc cho tôi can
ngăn thế nào đi nữa, Outis bắt đầu dùng hết sức lực của cô ấy để kéo con gà ra.
Heathcliff?: Kiiiiiih khiiiiiih!!
<Tôi nghe thấy
tiếng cái gì đó bị rách rồi... Nó vẫn chưa ra đâu, đúng chứ? Hả?>
Heathcliff:
Kuff... Kaff... Gehg...
Outis:
Tỉnh táo lại chưa người lính?
Heathcliff:
Urgh... Cái vị canh hầm gì trong miệng tôi thế này...
Rodion:
Heath... Anh đang thảo luận rất sôi nổi với đám gà đó đấy, cứ kêu cục tác mãi
không ngừng. Nhớ gì chưa?
Heathcliff: Hở,
giờ cô nói tôi mới nhớ... Tôi nghĩ tôi đã nghe thấy mấy tiếng bép xép gì đó
trong đầu tôi... C-Chúng nói cái gì ấy... Công thức nào đó bị mất, tôi đoán
vậy... Chính là nền tảng của tiệm ăn này, nhưng giờ đã biến mất rồi... Ông ta
không còn khách hàng ghé đến... Đó là lúc ông chủ bắt đầu hành xử rất lạ
lùng...và đầu độc tất cả chúng ta...
Ishmael:
Pft... Anh thật sự vừa nói lũ gà đó là "chúng ta" sao?
Heathcliff: ...
Im đi, tôi vẫn đang cố lấy lại sức từ đám gà đầu đàn đó đây này... Thật rối
rắm...
Sinclair: Anh
gọi chúng như thế á...?
<Nếu như Biến
Dạng (Distortion) xảy ra bởi vì ông ta mất đi công thức của mình... Vậy bằng một cách nào đó
chúng ta có thể tái hiện lại nó cho ông ta không?>
Faust:
Người đã trả lời gần đúng rồi đấy. Mặc dù vẫn chưa biết được gì nhiều về Biến
Dạng, nhưng một trong số các ghi chú đặc biệt nói rằng nó xảy ra khi cái thiện
và cái ác... Không, khi tâm trí sụp đổ thành vô số mảnh vỡ.
<Nghe như thể
cô vừa tránh "cái thiện và cái ác" bởi vì nó quá dài để cô thèm bận
tâm vậy...>
Faust: Lấy
ví dụ như Hong Lu tin rằng anh ấy chắc chắn sẽ không thay đổi khi sống trong Thành
Phố (the City). Hoặc, có thể là niềm hy vọng cho một tâm lý bền vững nào đó đã luôn
hỗ trợ cuộc sống của anh ấy.
Hong Lu: ...
Hmm.
Faust: Nếu
sự hỗ trợ đó bỗng nhiên sụp đổ trong một sự kiện cực kỳ chấn động nào đó khiến một
người phải vứt bỏ "cái tôi" của họ, thì tâm trí anh ấy sẽ vỡ vụn ra,
là như thế đấy.
Hong Lu: ...
À thì, tôi có thể thấy chuyện đó xảy ra đó.
Heathcliff:
Chuyện gì có thể khiến một công tử bột như anh sang chấn chứ? Bị giật mất túi
tiền bí mật à?
Hong Lu: Ồ,
không, tôi chưa bao giờ nhận được tiền tiêu vặt cả. Không cần làm như vậy khi
mà tôi có thể tiêu bao nhiêu tiền tuỳ thích nếu như tôi muốn thế.
Rodion:
Thật ư? Còn gì nữa không?
Hong Lu:
Hm... Tôi tưởng mình đã biết rồi, nhưng tôi lại không biết phải giải thích sao
vào lúc này nữa.
Faust:
Quay lại vấn đề chính và tổng quan lại mọi thứ... Biến Dạng (Distortion)... là
một hiện tượng xuất phát từ sang chấn tâm lý sâu bên trong thâm tâm của một cá
nhân. Người bị ảnh hưởng sẽ đóng chặt trái tim mình bằng một hàng phòng thủ
kiên cố và vững chắc. Bức tường này có thể bị phá vỡ bằng cách sử dụng những
phương pháp mà người bị Biến Dạng đó chấp thuận.
Gregor: Và
trong trường hợp này, Người Bị Biến Dạng (Distortion) sẽ muốn... Món ăn nấu bằng
gà, hiển nhiên rồi nhỉ.
Gregor bước lên
đầy tự tin sau khi nói xong.
Gregor: Tôi
đã từng nấu vài bữa ăn sử dụng đồ thừa và thức ăn đóng hộp cho các chiến hữu
trong chiến tranh rồi. Những người lính bị thương ấy bị món ăn của tôi làm cho
xúc động đến nỗi ăn ngấu nghiến hết tất cả mọi thứ.
Ryōshū: Hmph.
Gregor: ... Ơ kìa, do tôi tưởng tượng... hay
có ai đó vừa mới nhạo báng lời tôi vừa nói thế?
Ryōshū: Đúng là trò hề. Một K.R.R.L.L thì
biết gì về nấu ăn chứ? Ngươi tốt nhất nên lui về lật thịt bò hamburger bằng cái
càng đó đi.
Hong Lu:
Ooh~ Nếu Ngài Gregor đây mở nhà hàng kinh doanh, thì anh ấy sẽ là một người sếp
với một cái càng to bự!
Gregor: ... Ryōshū, nó là "kẻ râu ria
lông lá", đúng không? Nhưng mà nói thật, tôi khá thích cái ý tưởng là
người có cái càng to bự đấy... Ơ? Đầu tôi tự nhiên nhói vậy...
Ryōshū: Một đầu bếp thực thụ... sử dụng lưỡi
và con dao của họ. Ngươi dám nói thức ăn được trộn một cách bừa bãi với nhau
trên chiến trường là ẩm thực sao?
Rodion:
Ohhh~ Thêm một thứ để đưa vào sách nấu ăn rồi!
Sinclair: Cô Ryōshū,
cuối cùng cô ấy cũng nói một câu đầy đủ chữ cái rồi!
Gregor:
Grr... Nghe hay đấy, nhưng tôi không nghĩ cô nên là người đưa ra lời khuyên đâu...
Gregor:
Thật ra thì, chờ đã, trước đây cô đã từng nấu ăn chưa vậy, Ryōshū?
Ryōshū: Rõ ràng. Ta chế tác ra cực phẩm mà
đầu bếp tầm thường như ngươi không dám mường tượng ra đâu.
Gregor:
Được rồi, giờ tôi bực rồi đấy...
Rodion: Để
xem nào, vậy thì... Tôi bên đội Shu nhé!
Gregor: Tại
sao giờ chúng ta chia đội rồi vậy?
Rodion:
Ahaha, ý tôi là, nó vui mà~
Gregor: Và
tại sao cô lại về phe cô ấy?
Rodion:
Greg, cưng à, chúng ta đã dính nhau quá lâu rồi. Tại sao nay chúng ta không thử
xa cách nhau một xíu nhỉ?
Heathcliff, sau
khi đã hết choáng váng, bước về phía Gregor.
Heathcliff: Thế
chúng ta thắng nếu cho cô ta ra bã, đúng không?
Gregor:
Không không, chúng ta sẽ không dùng vũ lực đập ai cả...
Outis: Anh
dám thừa nhận cho chiến hữu của mình ăn thức ăn đóng hộp sao? Anh là nỗi ô nhục
của một người lính. Cho anh biết, tôi thích thực phẩm ăn liền hơn.
Gregor: Cái
ý kiến đó chỉ là sở thích cá nhân của cô thôi!
Ishmael:
Thật trẻ con quá đi. Mấy người thật sự nghiêm túc chia phe ra vì chuyện này ư?
Rodion: Nè
nè, nói chúng tôi biết đi? Cô theo phe nào hả, Ishy? Nếu cô bắt buộc phải chọn
giữa Greg hoặc Ryōshū để phục vụ đồ ăn cho chúng ta...
Gregor:
Đừng có cố dụ dỗ cô ấy. Tôi nói cô biết là tôi với Ishmael đã rất khăn khít như
chiến hữu từ những ngày đầu tiên rồi nhá.
Mặc cho sự tự tin
của Gregor, gương mặt và điệu bộ của Ishmael lộ ra vẻ khó xử.
Gregor:
I—Ishmael...?
Ishmael: Xin
lỗi nhé, Gregor, nhưng nếu chúng ta đang nói đến đồ đóng hộp... thì hồi còn ở
trên thuyền tôi ăn quá đủ rồi...
Gregor:
Thôi nào, sao cô không nhìn thẳng vào mặt tôi vậy, Ishmael? Hả?
Ishmael lê bước
về sau đứng cạnh Ryōshū.
Đôi mắt của cô ấy
không hề chạm mặt Gregor.
Gregor:
......
Ryōshū: Heh.
Mặc dù không có
gì nhiều để nói... nhưng tôi có thể nghe thấy mối liên kết nhỏ bé giữa hai bọn
họ dần rạn nứt đi.
Don Quixote đã
luôn nhìn vào bóng lưng của Gregor khi mà tôi để mắt đến cổ. Mặt cô ấy trắng
bệch ra.
Don Quixote:
Đ—Để nói ra sự thật thì, trong lúc chúng ta hân hoan ăn mừng những que xiên gà
trên xe buýt... Tôi... đã tận mắt chứng kiến... tội ác tày trời kinh khủng nhất
của người phụ nữ đó...
Gregor: Cô
ta đã làm gì với que xiên gà thế?
Don Quixote:
Tôi—Nó là... Không, tôi không thể... diễn tả nó thành lời được...
Ryōshū: Ah, chà chà... Nhóc đã nhìn thấy nó
rồi à? Hehe, đó là bí kỹ của ta để khiến cho cây yakitori đó toát ra mùi vị tối
thượng nhất...
Don Quixote run
lên một cách dữ dội. Và rồi, Hong Lu bước về phía của Gregor cùng niềm hy vọng
áng lên trong mắt anh ấy.
Hong Lu:
Hoho, sẽ là một trải nghiệm độc đáo khi thử món ăn được sánh ngang với thức ăn
của thú cưng một lần trong đời, đúng chứ? Tôi sẽ ủng hộ và cổ vũ cho anh,
Gregor!
Gregor: Ờ,
rồi. Cảm ơn nhiều nhé, Hong Lu...
Hong Lu đứng đằng
sau Gregor, khoác lên một nụ cười hiền dịu.
Gregor:
Faust! Trong số tất cả mọi người ở đây thì tôi có thể tin chắc rằng cô sẽ đưa
ra lựa chọn hợp lý mà, đúng không?
Faust: Tôi
cũng không biết, vì Faust... đôi khi cũng tận hưởng một chút rủi ro.
Cùng với lời nhận
xét thâm thuý ấy, Faust đưa mình về đứng sau Ryōshū.
Sinclair: Tôi
không thật sự hiểu nổi... Tại sao chúng ta lại chia bè kéo phái thành hai nhóm
đối lập vậy?
Ryōshū: Ê, KCCDDOC. Chọn một bên để sống
hoặc chết đi.
Sinclair: K…
Không chần chừ được đâu oắt con…?! T—Thế thì...
<Sinclair...
Đến lúc này rồi thì chắc cậu với Ryōshū đã tâm linh tương thông rồi đấy.>
Lời đe doạ của Ryōshū
khiến Sinclair lẽo đẽo đi về phía cô ấy.
Gregor: Doạ
nạt thằng nhỏ gia nhập đội cô coi có công bằng không hả? Đó là gian lận đấy!
Yi Sang:
...... Tôi sẽ không chọn, thay vào đó, tôi sẽ chờ đợi hai người chọn tôi.
Ryōshū: Không cần tên đó. Ngươi lấy đi.
Yi Sang:
......
Yi Sang được đặt
vào đội của Gregor nhanh gọn lẹ mà chẳng cần di chuyển một ngón chân.
Sau cùng,
Meursault lặng lẽ đứng sau lưng Gregor.
Gregor:
M-Meursault... Tôi có hơi chút cảm động. Tôi biết là hai chúng ta không nói gì
nhiều với nhau, nhưng anh vẫn quyết định đứng về phía tôi những lúc tôi thật sự
khó khăn, tôi rất—
Meursault: Tôi
chỉ làm vậy bởi vì gia nhập vào đội có ít thành viên hơn sẽ cân bằng được sĩ số.
Một vài người sẽ
khẳng định rằng họ đã nhìn thấy những giọt lệ tuôn ra từ khoé mắt của Gregor
vào lúc đó.
Khi các thành
viên đã chọn xong đội của mình, chúng tôi bước vào căn bếp của Eunbong, tìm
kiếm một nơi phù hợp để nấu ăn. Chỗ này đã trở thành một bãi chiến trường bị bỏ
xó quá lâu với đống thịt gà sống quậy phá khắp nơi. Tuy nhiên, Ryōshū và Gregor
đá phăng những khay sắt và dụng cụ bếp núc đang ngáng đường họ ra, rồi bắt đầu
đứng vào chỗ mà họ đã chọn.
<Chờ đã, chúng
ta có được phép làm mấy chuyện này trong gian bếp nhà hàng của người khác không
vậy?>
Ryōshū: Nó là QASSST, ai thèm quan tâm chứ.
Sinclair: Cô
không thể gọi nó là quán ăn sắp sửa sập tiệm được—chúng ta đang cố giúp họ đấy!
Gregor: Ừa.
Mục tiêu của chúng ta là giải quyết Biến Dạng (Distortion) mà, đúng chứ?
Thịt
gà sống:
Bwabawkbawkbawk!!!
Một bầy gà giận
giữ bay loạn xạ cố gắng đe doạ những kẻ xâm nhập nơi này, nhưng không may cho
chúng...
Gregor và Ryōshū:
Ngáng đường ta chặt/chém các ngươi giờ!
<Hai người
đồng thanh luôn rồi đấy...>
3.5-4: Gà Địa Ngục
Ryōshū và Gregor
đều toát ra sự hiểm ác cùng cực. Liệu...sát khí này có phải là một phần kinh
nghiệm nấu ăn không vậy...?
Ryōshū: Ngươi sẽ cho ta xem thứ gì đây, thêm
mớ đồ hợp hổ lốn à?
Gregor:
Không một món nào có thể đánh bại được hương vị của sự sinh tồn.
Ryōshū: Ê tóc vàng rượu vang! Lấy cho bà con
gà.
Sinclair: Hả?
Có ngay...!
Gregor: Yi
Sang! Xin lỗi, nhưng anh có thể mở cái hộp này giúp tôi được không?
Yi Sang: Như
anh muốn.
Cảnh tượng và âm
thanh vang lên trong khuôn bếp trông cũng đàng hoàng xíu. Tôi có thể nghe thấy
tiếng dao va chạm vào tấm thớt, tiếng sôi sùng sục của nước dùng... và đốm lửa
trên những điếu thuốc lá.
<... HẢ?!! Tại
sao tôi lại thấy khói vút lên trong nhà bếp thế?!>
Gregor và Ryōshū:
......
Cả hai không nói
một lời nào. Tất nhiên, như dự đoán, chỉ có phía Gregor là phát ra tiếng dập
tắt điếu thuốc lá.
3.5-5: Gà Trong Tầm Kiểm Soát
Tôi nhìn chăm chú
vào món ăn của Gregor một hồi lâu.
<Này, là gì
thế, Gregor?>
Gregor: Một
bữa ăn sinh tồn trong quân đội... hay cái gì đó tương tự thế?
<Họ có... thật
sự ăn thứ này trong quân đội không thế?>
Gregor: Nào,
Bạn Quản Lý, chẳng phải người nói người bị mất trí nhớ sao? Từ khi nào mà người
trở thành nhà phê bình ẩm thực thế?
Gregor mất đi
tính khí bình tĩnh thường ngày và bắt đầu quát mắng tôi. Tiếp theo tôi nhìn vào
món ăn của Ryōshū. Tôi cảm thấy như mình đang nhìn vào một kiệt tác nghệ thuật
hoàn toàn mới lạ. Theo kiểu, tôi thật sự không biết nó là cái gì.
<...... Ryōshū,
để cho chắc chắn thì, cô không nhầm lẫn nhiệm vụ của chúng ta thành ám sát chủ
nhà hàng bị Distorted đấy chứ?>
Ryōshū: I.M.D.D.T.T
Sinclair: Cô
ấy muốn nói là im
mồm đi đồ tích tắc…
Heathcliff và
Meursault đã bắt được chủ tiệm của Eunbong và cho ông ấy ngồi vào ghế...
Chúng tôi bắt đầu
bằng việc cho ông ấy ăn món của Ryōshū trước.
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong:
Grr... Urgh... Hrrgh...
Faust:
Ngôn ngữ của Biến Dạng (Distortion) rất khó để phiên dịch. Tôi sẽ cần ít nhất
70 tiếng để giải nghĩa nó dựa theo cú pháp và âm tiết trong cách nói.
Sinclair: Lâu
vậy sao? Chúng ta không thể nào chiên hay rán gà suốt quãng thời gian đó được!
<Đợi đã...!
Tôi nghĩ tôi có thể nghe thấy giọng ông ấy trong đầu tôi.>
Faust:
Hmm, thật tò mò làm sao. Chuyện này có thể là do ảnh hưởng của những Cành Vàng
chúng ta thu thập được đang cộng hưởng với đầu của Quản lý Dante.
Ugh... Tôi nghĩ
mình vừa nghe một tuyên bố gì đó, nhưng tiếng kêu thảm thiết của người chủ tiệm
khiến tôi không thể tập trung được...
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong:
Gruh... Urg... Arrh...
Ryōshū: Hắn đang cố nói cái gì?
<"Cả một
cái lò mai táng trong mồm ta...">
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong:
Grh... Urhh...erh...
<"Chủ đề
nấu nướng của cô là 'gia cầm tận thế' à", ông ấy hỏi như thế...>
Ryōshū: Rồi... Hôm nay sẽ là ngày ta vặt cái
đồng hồ đó khỏi người ngươi.
<Tôi chỉ đang
thuật lại lời đánh giá của ông ấy thôi mà!>
Ryōshū: Thế thì cả hai bọn ngươi cùng cút xuống
địa ngục đi.
Gregor: Tự
mãn quá đà rồi sao, Ryōshū? Tự tin thì tốt, nhưng không bì được người có thâm
niên đâu.
Gregor:
Rồi, tôi đoán là đến lượt của tôi thể hiện rồi. Há miệng to ra nào, ông bạn.
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong:
Ghh... Urhh... Urrg...
<......>
Gregor:
Aha, ông bạn bắt đầu mở lòng rồi sao?
<Ông ta tự hỏi
đống này được hốt từ thùng rác thải bên ngoài tiệm đúng không...>
Gregor:
......
<Có vẻ như món
ăn của hai người đều thất bại rồi...>
Người chủ tiệm và
đàn gà của ông ấy gào thét với chúng tôi. Như thể đang bộc lộ hết cơn phẫn nộ
của chủ nhân vậy...
3.5-6: Gà Trong Tầm Kiểm Soát
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong:
......
Heathcliff: ...
Con số kia là gì thế?
Yi Sang: Nó
có thể là lời cảnh cáo... báo hiệu chúng ta đã lãng phí mất hai trên năm cơ hội
rồi...
<Tôi đoán là
mỗi đội có thể chuẩn bị thêm một món ăn nữa. Thế nào hả?>
Và chỉ như thế...
Cuộc thi nấu nướng quy mô nhỏ của Công Ty Limbus được diễn ra...
Gregor:
Rồi, nào... Chúng ta phân công vai trò thôi. Cũng chẳng khác biệt mấy đâu,
nhưng mà...
Gregor:
Này, Hong Lu... Anh đã bao giờ nhìn thấy một gian bếp trước đây chưa?
Don Quixote:
Ahem...!
Hong Lu: À
thì, phòng tôi không có bếp. Tuy nhiên, tôi từng lẻn vào sảnh ăn lớn trên tầng
hai một vài lần để ăn vặt khi tôi còn nhỏ.
Don Quixote:
AaaaHEM!!
Gregor:
Tiếp theo là tới Yi Sang...
Heathcliff:
Chẳng phải anh ta là người duy nhất bình thường khi chúng ta uống cái hộp sữa
hết hạn hôm nọ sao?
Yi Sang:
Mmmmmh... Mùi hương ấy thật gợi cảm làm sao, thấm nhuần vào sâu trong phổi tôi.
Don Quixote:
AHKEHMMMMM!!!
Gregor: Don
Quixote, cổ họng của nhóc bị gì à?
Don Quixote: Ngài
có thể đưa tôi cái mũ trùm đầu được không?
Cô ấy nói với vẻ
ngượng ngùng, hai tay chắp ra sau.
Gregor: Don
Quixote à... Đây không chỗ để con nít xía vào đâu.
Don Quixote: Tôi
không phải con nít con nôi gì cả! Và tại sao lại không cho tôi làm bếp trưởng
trong khi Sinclair thì được phép làm ở bên đội kia thế!
Gregor: Hửm?
Outis:
Chặt gà không đồng đều chút nào. Cắt chuẩn hơn đi. Thẳng cái lưng lên.
Sinclair:
Vâng... Được rồi...!
Rodion:
Nhóc à~ Chẳng phải cái này hơi nhạt vị sao? Chị nghĩ thêm tí xíu vị ngọt nữa là
ổn đó.
Sinclair:
N-Ngọt ư? Uhh, để xem... Cái hũ đường đâu rồi...
Faust:
Theo những gì Faust để ý, nên tăng nhiệt lên thêm một nấc nữa.
Ryōshū: Thằng nhóc này hết cứu rồi. Cách cầm
dao sai nốt.
Ishmael: Sao
mấy người không ngừng chì chiếc thằng nhỏ và ra giúp đỡ nó đi chứ?
Gregor:
Hmm... Ý tôi là, nhóc hoàn toàn có thể tin tưởng Sinclair đảm nhiệm mấy chuyện
đó... Khẩu vị của cậu ta đủ tốt để đánh giá món ăn ấy chứ, do lớn lên trong một
gia đình khá giả này nọ...
Heathcliff: Mà
đợi đã, sao chẳng ai đề xuất tôi gì thế? Coi tôi này, tôi có thể nấu trứng—Quái
gì! Sao cái chảo chết tiệt này nóng thế? Xém nướng cháy tôi rồi!
Mọi người nhìn
chiếc chảo mà Heathcliff ném vào bức tường vỡ thành trăm mảnh.
Meursault: ...
Nhà hàng này toàn mốc và những vết ổ bẩn khác. Có vẻ như căn bếp này đã bị bỏ
hoang ít nhất 140 ngày. Nấu ăn ở bên ngoài có thể sẽ hợp vệ sinh và sạch sẽ hơn
rất nhiều so với tình hình hiện tại ở đây.
Don Quixote: Tôi
khẩn cầu đấy, làm ơn hãy cho phép tôi được nấu ăn đi mà!!!
Thịt
gà sống:
Bwakbwakbawkbawkbawk!!!!!
<"Sao các
ngươi dám phá hoại căn bếp của chúng ta! Các ngươi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh
nộ cho tội ác mà các ngươi đã gây ra!">
Gregor:
......
<Nghe cứ như
đó là điều mà thứ đó đang nói vậy...>
Gregor: ... Thôi nào, tỉnh táo lên đi, Gregor.
3.5-7: Đầu Bếp Gà Nghiêm Túc
<Hm... Có ai
có thể giải thích cho tôi biết món này dùng để làm gì không?>
Don Quixote: Rất
đơn giản! Quản Lý Đáng Kính! Chẳng phải sô-cô-la là một món cao lương mĩ vị
sao? Vì thế, chúng ta sẽ nấu nó luôn. Tiếp theo, tôi sẽ sử dụng cam thay thế
cho khoai tây, bởi vì tôi rất ghét rau củ.
Heathcliff: Cái
gì? Nhóc nghĩ mình là ai mà dám vứt bỏ khoai tây như thế hả? Nhóc xàm xí quá
rồi đó.
<Được thôi,
nhưng tại sao nguyên con gà lại bị xé thành từng miếng nhỏ thế kia?>
Yi Sang:
Theo phong tục truyền thống của quê nhà tôi thì phải xé gà thành từng miếng nhỏ
để có thể dùng tay lấy cho vào miệng. Thật là một món ăn đáng nhớ.
<Và thứ đen
ngòm này là gì đây? Tại sao lại có một cục than trong chảo thế...>
Heathcliff: Than
phiền hơi nhiều so với một người không có miệng đấy. Có biết ăn thứ này không?
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong:
......
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong:
Grhkk!
Lũ gà lập tức
xông đến chúng tôi dưới mệnh lệnh dứt khoát của chủ nhà hàng.
3.5-8: Đầu Bếp Gà Nghiêm Túc
Chủ
tiệm Gà Rán Eunbong:
......
Don Quixote:
Này, thái độ dối trá gì vậy? Con số đã nhảy xuống trước khi giám khảo kịp nếm
món ăn được bày ra nữa!
<Ông ấy nói nó
thậm chí còn không đáng để đánh giá nữa bởi vì những lời cô nói đã khiến ông ấy
hết muốn ăn rồi...>
Gregor: Có
hơi nhiều từ hơn so với những gì mà ông ta đã nói, đúng không?
Don Quixote:
Đúng thế! Tôi muốn phản đối lại quyết định này!!
<C-Chờ đã! Để
tôi hỏi mọi người câu này trước! Đã có bất kỳ ai thử thứ này chưa?>
Gregor:
......
Yi Sang:
......
Heathcliff:
......
Don Quixote:
......
<Mấy người
không thể nào dồn họng người ta mấy cái món mà chính mấy người còn chưa dám thử
nữa, chúng ta đang cố gắng làm hài lòng người khác và cứu họ đấy!>
Heathcliff:
Mggrrr... Tôi phải thừa nhận, đầu đồng hồ nói đúng. Ai muốn thử nó nào?
Bầu không khí còn
căng thẳng hơn lúc chúng tôi chuẩn bị chiến đấu nữa.
Yi Sang: ...
Tôi khẩn cầu anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế...
Don Quixote: Cho
phép tôi! Nếu sự hy sinh của tôi có thể xua tan đi tà ác của thế giới này...!
Don Quixote nhắm
chặt mắt lại.
Heathcliff:
Khốn khiếp! Ai đó mau ngốn cái thứ chết dở này xuống họng coi!
Heathcliff nắm
lấy cái dĩa thức ăn rồi dọng nó vô mồm của người gần anh ta nhất...
Meursault:
......
Meursault đứng
lặng người lặng tiếng trước thứ hương vị đầy bất ngờ được cho vào miệng của anh
ta.
<Anh ta chết
rồi á?>
Don Quixote: Tôi
xin thề danh dự rằng tôi không hề gây ra bất kỳ rắc rối gì lần này hết. Nếu như
quý ngài Vergilius có hỏi ai là người chịu trách nhiệm cho vụ này...
Meursault quay
sang Heathcliff, rất chậm rãi.
Meursault: Tẩm...
Heathcliff: Tẩm... gì cơ?
Meursault: Tẩm
ướp nói chung là một sai lầm; thất bại trong việc nấu gà đúng cách dẫn đến mùi
máu lẫn những mùi không được dễ chịu khác sót lại; nước sốt quá đặc để mang lại
hương vị đậm đà; những miếng thịt trên dĩa bị cắt mà không hề có sự nhất quán
nào khiến cả món không thể khơi dậy nổi cảm giác thèm ăn.
Heathcliff:
Tôi... Bộ anh bị chập mạch rồi à? Đó là tất cả những gì anh có thể nói được
sao?
Meursault: Non
(Không). Tôi vẫn chưa nói hết. Các loại gia vị và hương liệu thêm vào món ăn là
một mớ thảm hoạ, và hương vị thì còn tệ hơn cả vữa trát tường. Thiếu đường, nên
cô bỏ hai muỗng rưỡi bơ vào, và cái thành quả này chỉ đơn giản là thuộc về cống
rãnh.
Don Quixote:
Tôi... tôi... thật sự xin lỗi...
Meursault: Yi
Sang, tôi phải hỏi là liệu anh đang muốn bẻ gãy răng và chọc nát lưỡi của tôi
bằng việc nấu sai cách không— trông như thể dĩa thức ăn này là một lăng kính cho
thấy khái niệm thức ăn của anh là gì.
Yi Sang: ...
Tôi không có lời bào chữa nào muốn nói cả.
Heathcliff:
Khoảnh khắc này thật kinh hoàng, anh ta... đang bị thứ gì đó nhập hồn sao?
Meursault: Hầu
hết tất cả mọi người đều không thể chấp nhận được quan điểm đánh giá một cách
chi tiết của tôi. Bởi vì thế, nên tôi không muốn nói gì cho đến lúc này đây.
Thêm nữa...
Hong Lu: Tôi
biết rồi, sao chúng ta không để Meursault đứng bếp nhỉ!
Hong Lu đề xuất ý
tưởng cùng một tràng vỗ tay để phá tan đi sự căng thẳng và bầu không khí ngột
ngạt này trước khi đến lượt anh ấy bị chỉ trích.
Hong Lu:
Chúng tôi sẽ ra sức giúp đỡ anh mọi thứ có thể!
Meursault: ...
Tôi không muốn có phụ tá.
Don Quixote:
Đừng lo! Chúng tôi hứa sẽ không làm anh thất vọng đâu!
Don Quixote tuyên
bố một cách dõng dạc, rồi xắn tay áo lên.
Meursault:
Hmm... Nấu ăn không phải sở trường của tôi, nhưng nếu mọi người đã nói thế, thì
tôi sẽ thử.
<H—Hãy xem bên
đội của Ryōshū ra sao rồi.>
Trong khi bên đội
của Gregor đang diễn ra một cảnh tượng có một không hai, thì bên phía của Ryōshū
toát ra sự căng thẳng tột độ.
Sinclair:
Nh—Nhưng... Làm thế quái nào mà tôi có thể tạo ra được một món vừa mặn mà thanh
đạm, vừa ngọt mà không quá nhiều đường, nấu chín sơ sơ nhưng lại phải giòn tan
được chứ!
Sinclair hét lên,
ném cái tạp dề đang mặc trên người xuống sàn bếp.
Sinclair: Tôi
không thể nào chịu nổi nữa! Có lẽ chị Ishmael đã đúng, vật tay thắng anh
Heathcliff còn dễ hơn là cái làm chuyện này!
Ishmael:
Đó—Đó chỉ là đùa thôi mà...
Faust:
Theo thống kê mà nói, việc này như thể chiều cao của Sinclair tăng thêm năm
xen-ti-mét chỉ trong một tuần; nói cách khác, là hoàn toàn bất khả th—
Sinclair: Im
hết đi! Lần nào cũng vậy hết!!!
Outis:
Thật yếu đuối, cậu không thể nào chịu được vài lời chỉ trích phê bình và oà
khóc lên như một đứa trẻ đáng thương vậy.
Sinclair: Nếu
cô tự tin như thế, Outis... T-Thì tại sao cô không tự mình làm đi?
Cậu ấy phản bác
lại một cách đầy quyết liệt, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt lại.
Outis: ...
Không còn cách nào khác rồi. Tránh đường nào, lũ ù lì. Đã đến lúc phải có người
dẫn dắt cái tiểu đội này rồi.
Theo một chuỗi sự
kiện nào đó mà tôi hoàn toàn không thể hiểu được, Meursault đứng ra thay thế
Gregor không có tài nấu nướng trở thành bếp trưởng và đội chiếc mũ trùm lên.
Căn bếp bắt đầu rộn rã hơn khi các Tội Nhân bên đội Gregor đang di chuyển và
hành động theo mệnh lệnh của Meursault.
Don Quixote: Hãy
chiêm ngưỡng nè, Meursault! Tôi đã gọt nó thành hình thù ngôi sao thật dễ
thương rồi...
Meursault:
Khoai tây nên được cắt thành những miếng vuông để các mặt đểu được nấu chín.
Don Quixote:
Nhưng mà...!!
Meursault:
Hình vuông. Đúng năm xen-ti-mét.
Don Quixote:
......
Meursault trông
thật ra dáng lãnh đạo với chiếc mũ bếp
trưởng ấy.
Gregor: Ờ,
sao cũng được. Gà là gà, có gì đặc biệt đâu chứ. Ai mà biết được, có khi cái
công thức thất lạc của ông ta đều là mấy thứ trừu tượng hão huyền như là
"một công thật thà và ba phần nỗ lực" thì sao?
Hong Lu:
Oho~ Ra đây là cách anh chế biến khoai tây sao~
Heathcliff:
Gì... Anh nghĩ bọn họ thu hoạch khoai tây chín kỹ từ ngoài ruộng ư?
Hong Lu: Anh
đang xem tôi là đồ ngốc nhỉ...! Dĩ nhiên là, khoai tây trưởng thành sẽ rơi từ
trên cây xuống khi chín mùi rồi.
Heathcliff:
......
Hong Lu:
Pft, tôi chỉ đùa thôi mà, Heathcliff. Ơ? Anh đang định làm gì với cái đồ đánh
tơi thịt đó vậy—
Yi Sang: Một
bông hoa đã nở rộ trên củ khoai. A, vậy là một đoá hoa thật sự có thể trổ bông
trên lớp vỏ cằn cỗi này.
Meursault: Đó
là dấu hiệu khoai tây đã nhiễm độc tố; phải bị tiêu huỷ ngay lập tức. Don
Quixote, mau tịch thu nó.
Don Quixote: Đã
rõ!!!
Yi Sang:
A... Làm ơn đừng làm thế... Những thứ bị cháy khét đều rất độc đáo theo cách
riêng của nó. Thật ra, trạng thái gọi là bị "khét" có thể được xem
như là một khái niệm tưởng tượng được định nghĩa bởi con người trong khi bản
chất của một vật thể vẫn không hề thay đổi.
Meursault:
"Khét" là tình trạng khi một loại thực phẩm bị biến dạng màu sắc đến
một mức độ nhất định và toả ra mùi hắc khó chịu sau khi tiếp xúc với nhiệt độ
cao trong thời gian dài. Và thứ này đã cháy đen đến tận gốc rồi. Chỉ có thể vứt
đi vì nếu tiêu thụ thực phẩm bị cháy thành than lâu dài có thể gây ảnh hưởng
xấu đến cơ thể.
Yi Sang:
Thật đáng tiếc...
Meursault đã trở
thành một đầu bếp tàn nhẫn, trong khi Yi Sang vẫn không giúp ích được gì.
Heathcliff đang
cắt gọt nguyên liệu với tốc độ chóng mặt.
Heathcliff: Đừng
có luyên thuyên nữa. Làm tôi mất tập trung bây giờ. Dao là một thứ xa xỉ. Một kẻ bần cùng thực sự là khi có thể gọt
vỏ khoai tây bằng thìa kim loại đấy.
Meursault:
...... Đạt chuẩn. Anh được thêm điểm cho sự chuyên nghiệp trong những đường cắt
nghiên.
Heathcliff: Hết
sẩy!!!!
Outis:
Nhìn cho kỹ này. Cậu cần phải sử dụng nhiều loại nguyên liệu khác nhau. Chính
việc kén ăn đã kìm hãm sự phát triển của cậu đó.
Sinclair:
Tôi... Tôi vẫn có thể cao hơn nữa mà...! ... Chắc vậy.
Outis:
Đồng thời, chế độ ăn uống không điều độ chính là lý do khiến tóc cô bạc hết đi
đấy.
Faust:
Faust đã...luôn có...
Outis: Tay
của cô cũng đã trở nên chai sần và thô ráp cũng vì lý do đó luôn.
Ishmael: Gì
chứ? Cái này là bởi vì mớ công việc tôi phải làm khi còn trên thuyền mà!
Rodion: Tới
tôi nè, Outis! Tôi thì sao? Cô có ý kiến gì về tôi không?
Outis: Đừng có hét lên như thế! Cô đang gây mất tập trung đấy!
3.5-9: Sự Hiểu Biết Chưa Đến Chốn của Chủ Nhà Hàng
<Này cả nhóm,
mọi người biết là chúng ta chỉ còn có hai cơ hội nữa thôi không? Hay giờ chúng
ta mở bát bằng món của Meursault, thứ được làm chuẩn xác từng bước một của công
thức nào?>
Chuẩn bị và chế
biến một cách kỳ công nhất, món ăn của Meursault trông giống hệt một bức ảnh
trong cuốn sách nấu ăn được đưa ra ngoài đời thực vậy.
<Rồi, chúng ta
đã có thứ gì đó thật sự giống một phần ăn chỉn chu rồi, nên đây là một khởi đầu
tốt.>
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: ......
Sau khi nếm thử
thành phẩm của Meursault, chủ nhà hàng lặng lẽ thưởng thức hương vị của nó,
ngẫm nghĩ một hồi lâu.
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: ...... Gagaga... Gigigi... Gugugu...
<"Ta đã
phải dành thời gian để suy ngẫm về món ăn này. Nó là một phần ăn xuất sắc về
mọi mặt—mùi, hương vị, cách trình bày. Nhưng, ta cảm thấy rằng nó vẫn thiếu mất
thứ gì đó mà ta không thể nào diễn tả bằng lời được.">
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Gegegeh... Gogogo...
<Và đó là... sự
chuyên nghiệp của một đầu bếp. Quả là một tẹo mỉa mai của một vết nhơ bên trong
sự hoàn hảo...">
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: ......
<"Và đó
là lý do tại sao món ăn này không thể được chấp nhận, thật đáng tiếc.">
Ishmael: Ông
ta bỗng dưng bắt đầu nói như một nhà phê bình ẩm thực thật sự luôn kìa...
Heathcliff: Ai
đó vạch cái mặt nạ trên đầu thằng cha khó chịu đó ra đi. Thứ duy nhất biến dạng
về ông ta có khi chính là cái thái độ lòi lõm đó đấy.
Meursault: ...
Je m'avoue vaincu. (Tôi thừa nhận sự thất bại này) Dù gì đi nữa, tôi không hề có
hối hận nào về trận chiến này.
<Ít nhất thì
lần này lũ gà không lao đầu vào chúng ta nữa.>
Chỉ còn một cơ
hội cuối cùng, Outis mang món ăn của cô ấy ra và đặt lên bàn.
<Trông tinh tế
thật. Không quá sang trọng, nhưng vẫn rất đơn giản và gọn gàng. Mà những cây
kim trên đĩa dùng để làm gì thế, Outis? Chúng trông như kim đồng hồ vậy.>
Outis:
Chúng chỉ đơn giản là vật trang trí tôi thêm vào để tri ân ngài thôi, thưa Quản
Lý Điều Hành.
<Ooo...! Tôi
sẽ cho cô điểm cộng nếu như tôi có thể làm thế.>
Ishmael:
Ugh...
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: ...... !!!
Những lời bình phẩm tuôn ra từ khuôn miệng của chủ tiệm quá động lòng để tôi có thể miêu tả và thuật lại được.
Mẹ của chủ tiệm: Con thật là hết thuốc chữa rồi! Con
đang làm gì với cái mặt nạ quái gở trên đầu thế hả? Hồi mẹ bằng tuổi con, ai ai
cũng cay điếng và nghiến răng chịu đựng đủ thứ chuyện vô lý! Làm thế nào mà con
sẽ sống qua được cái thế giới bất công này nếu như con cứ buồn phiền chỉ vì một
chuyện cỏn con ấy chứ? Tỉnh táo lại ngay cho mẹ...
Mẹ
tôi... luôn như thế.
Thay
vì sử dụng những từ ngữ ân cần và dịu dàng, bà ấy luôn mắng nhiếc và giáo huấn
tôi.
Bà ấy
rất lạ khi nói đến thịt gà, hiếm khi nào động tay vào thứ mà bất kỳ ai khác sẽ
ngay lập tức chộp lấy trong một nốt nhạc...
Kinh
doanh nhà hàng này, tôi đã quên mất điều gì đó quan trọng.
Tôi...
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Ôi, mẹ ơi...
<Cơ hội của
chúng ta kìa! Distortion hay thứ gì đó trên người ông ta đang yếu dần đi!>
Sinclair:
Nhìn kìa! Một cánh cửa gì đó đã xuất hiện bên cạnh ông ấy! Chúng ta có nên đi
vào không?
Rodion: Cơ
mà cái gì đã khiến cho món ăn của Outie nổi bật như thế vậy?
Outis: Hãy hành quân đi các chiến sĩ. Chúng ta sẽ đi đến tận cùng gốc rễ ngọn ngành của vụ này.
<Tôi đang nhìn
thấy những viễn cảnh mà tôi chưa bao giờ thấy cả! Đây hẳn là ký ức của ông
ấy.>
Faust:
Chúng có thể là những hồi ức mà ông ấy đã quên mất phần nào đó do sang chấn tâm
lý.
Quản lý của Gà Bồ Tát: Phù... Cuối cùng cũng đã tìm thấy nó
rồi. Mình tưởng ông ta giữ kín cái công thức bí mật đó đằng sau cái két sắt
nào, ai dè hoá ra ông ta dùng nó như là một cái đế lót ăn ramen...!
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Đ—Đó là công thức của nhà hàng của
tôi sao? Làm thế nào mà anh lấy được nó?
Quản lý của Gà Bồ Tát: Tôi cử gián điệp đến. Ông thật sự
nghĩ một người làm việc bán thời gian sẵn sàng đến sớm một tiếng để phụ giúp
công đoạn chuẩn bị thực phẩm với số tiền lương tối thiểu thật sự có tồn tại
sao?
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Nhưng tại sao—Tại sao lại...!
Quản lý của Gà Bồ Tát: Tôi không còn lựa chọn nào khác! Nếu
tôi không đáp ứng đủ hạn ngạch mà HQ yêu cầu, nhà hàng của tôi sẽ bị đóng cửa!
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Công... Công thức vẫn ở trong đầu tôi!
Hai muỗng đường! Một muỗng rưỡi xì dầu, rồi cho tỏi băm nhỏ vào...
Quản lý của Gà Bồ Tát: Không có ích gì đâu—Tôi sẽ thiêu huỷ
thứ này trong lò đốt khái niệm. Mọi vết tích của công thức đều sẽ biến mất, bao
gồm những ký ức trong đầu ông.
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: KHÔÔÔÔNNNNGGGGGG!! Hai muỗng đường!
Một muỗng rưỡi xì dầu...
Quản lý của Gà Bồ Tát: Như tôi đã nói... Lẽ ra ông nên đóng
cửa nhà hàng của mình khi tôi cảnh cáo ông rồi!
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Hai... Đ-Đường... Không, có phải là
đường không? Minh không thể nhớ được gì cả...
Ryōshū: Ta chẳng ưa gì gã đó ngay từ đầu
rồi. Nhất là khi đống biển C.H.T dán đầy trên tường của hắn.
Ishmael: Nếu như nó được đưa vào lò đốt khái
niệm... Thì công thức đó bay màu là cái chắc rồi...
Gregor: Lò
đốt khái niệm là cái chi—... Không cần bận tâm nữa đâu, Ishmael. Mặt cô nói rõ
cho tôi là tôi không nên hỏi về nó rồi.
Ishmael: Gì
cơ?
Yi Sang: Lò
đốt khái niệm... Nó là một phương pháp đáng tin cậy nhất để vĩnh viễn xoá sổ
một công nghệ. Ví dụ như... Nó có khả năng khiến cho Cô Faust chưa bao giờ sáng
chế ra Mephistopheles.
Hong Lu: Thứ
đó có quay ngược thời gian lại được không?
Yi Sang:
Không, không hẳn. Nó chỉ đơn giản là... bị lãng quên, như thể bộ não chưa bao
giờ hình dung ra nó. Bất kỳ tài liệu có liên quan, hình ảnh, những mảnh thông
tin nhỏ nhặt nhất của nó, và thậm chí là ký ức của Cô Faust sẽ bị lu mờ và xoá
sổ hoàn toàn.
Faust: Mức
độ hiệu quả và phạm vi của lò đốt sẽ phụ thuộc vào giá trị của sản phẩm.
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Đúng thế...! Ta không thể nhớ được
ướp thịt nên sử dụng là từ tiêu hay là xì dầu... Ta nên cho bao nhiêu đường hay
muối... Trong đầu ta không có gì cả! Không một khách hàng nào của ta có thể nhớ
được hương vị của nó ra sao! Giờ có cố gắng cũng chẳng làm được gì nữa...! Tất
cả đều vô ích hết...
Outis:
Hmph, ngươi thật mềm yếu. Tiệm của Eunbong sao? Ngươi nên vứt cái tên dở hơi
cám lợn đó và đặt lại cho nhà hàng một cái tên tử tế hơn đi.
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Eunbong là tên của mẹ ta...
Sinclair:
Ồ...
Ryōshū: H.A.D
Outis: ...
Ta cho rằng dở hơi cũng có cái hay của nó. Vấn đề vẫn nằm ở ý chí yếu đuối của
ngươi!
<Cô... Tại sao
cô lại muốn gây hấn đến thế vậy...>
Outis:
Nhào đến đây! Ta sẽ chấn chỉnh cái thái độ bất lực đó của ngươi!
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: ...Quản lý và kinh doanh tiệm gà này, ta đã quên mất điều gì đó quan trọng... Đúng rồi, món gà mà ta luôn muốn nấu...
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: ... chính là thứ mà mẹ ta có thể
thưởng thức được. Thứ gì đó có thể hài lòng được khẩu vị cực kì đặc biệt của bà
ấy... Không, đợi đã... Ta đã luôn biết từ lâu rồi. Lý do thật sự mẹ không chịu
ăn gà... là bởi vì chúng ta không đủ khả năng nuôi cả nhà được...
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Đó là lý do tại sao... chúng ta luôn
có một xấp phiếu mua hàng tại nhà... Mười cái có thể quy đổi được một món gà
miễn phí... Mẹ sẽ luôn thu thập chúng để cho ta ăn... Mẹ làm tất cả mọi thứ để
cho con được ăn món gà mà mẹ sẽ không bao giờ ăn... ...... Hm?
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Ồ. Đây là phiếu mua hàng
pizza.
Mẹ của chủ tiệm: Con trai à, mẹ của con... Bà ấy
thích... ăn pizza hơn...
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Agh... Đầu ta...
<Ông ấy quay
trở lại bình thường rồi.>
Outis: Kế
hoạch thành công mỹ mãn. Cây gậy và củ cà rốt. Nó là một chiến thuật hiệu quả
thường được áp dụng trong các chiến dịch quân sự.
Ishmael:
Đó... là kế hoạch á? Tôi không thấy nó chả khác gì cái vụ đánh trước hỏi sau
thường ngày của cô cả...
Outis: Bởi
vì nó là một kế hoạch tinh vi, và tên gà m—cậu trai trẻ này đã hiểu ý ta và
phối hợp rất tốt.
Sinclair:
C—Cảm ơn cô, Đội trưởng Outis!
<Cô đã xém gọi
cậu ấy là "gà mờ" rồi, phải không?>
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Tôi không biết phải cảm ơn thế nào
cho đủ nữa. Tôi nghĩ là bản thân đã sẵn sàng để bắt đầu lại từ đầu rồi. Thứ tôi
cần không phải là công thức... Miễn là tôi nhớ rằng phải dành hết tâm tư của
mình để nấu ăn cho những người mà tôi yêu thương...cho dù thành phẩm tạo ra có
hình dạng...của một chiếc pizza đi nữa... Tôi biết là những khách hàng của tôi
vẫn sẽ cảm kích và chấp nhận phần ăn thật lòng đó.
Heathcliff: Ê,
đối thủ cạnh tranh của ông hứa với chúng tôi một phiếu ăn gà miễn phí trọn đời
đấy. Còn ông có gì nào?
Rodion:
Tôi...cứ tưởng giờ mình đang đắm chìm trong đống đùi gà đủ thứ hương vị rồi
chớ...
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: ...... Tuy không có gì nhiều, nhưng
xin hãy nhận lấy thứ này...
Chủ tiệm Eunbong
đưa cho chúng tôi một hộp quà được gói lại cẩn thận.
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Nó là một báu vật vô giá của tôi,
không có thứ gì khác sánh ngang được nó cả...
Don Quixote:
Chúng tôi thật sự có thể nhận thứ quý báu đến vậy sao?
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: Tôi sẽ không thể nào có thể tái khai
trương lại nhà hàng của tôi mà không có sự trợ giúp của mọi người... Thế nên,
xin hãy nhận lấy nó như phần thưởng của mọi người đi.
Don Quixote: ...
Và thế là, chúng tôi đã giải quyết được Biến Dạng (Distortion) và giành lấy
phần thưởng!
Vergilius:
......
Don Quixote:
Chao ôi, chao ôi. Có thể nào ngài không thể nói nên lời và kinh ngạc trước vinh
quang của chúng tôi ư?!
Vergilius:
"Và rồi chúng tôi tiến vào tiệm của Eunbong" là lúc mọi thứ thoát ra
khỏi tai còn lại của ta.
Don Quixote: Có
nghĩa là ngài đã không hề nghe lấy một chữ nào hết!
Vergilius: Tại
sao ta lại phải phí sức ngồi nghe câu chuyện ngớ ngẩn được tô điểm rất nhiều
thứ của cô trong khi ta có thể nghe báo cáo của Faust để biết tất cả những
thông tin mà ta cần biết chứ?
Rodion: Lại
đây nào, Donqui. Quên ông già chua ngoa đó đi và sum vầy lại để chúng ta có thể
mở chiếc hộp này nào. Heeheehee. Tôi tự hỏi có gì bên trong đây nhỉ~
Các Tội Nhân đều
tụ họp lại quanh nhau mặt đầy hào hứng và phấn khích, nắp hộp quà được mở ra...
Chủ tiệm Gà Rán Eunbong: "Hãy gặp gỡ Bongy, búp bê linh
vật độc đáo duy nhất của tiệm chúng tôi. Tôi tạo ra nó với hy vọng rằng nó sẽ
được trưng dụng một ngày nào đó, nhưng tôi mừng là đã có thể tặng nó cho mọi
người như một món quà để bày tỏ lòng biết ơn chân thành của tôi. ^0^/"
Rodion:
Không đời nào... Không thể nào như thế được. Có khi ổng giấu thứ gì đó bên
trong bụng của con thú nhồi bông này thì sao?
<Ông ấy trông
không phải loại người sẽ làm chuyện đó đâu...>
Gregor: Có
thể là đang cố vứt nó và tiện đường chúng ta cũng đang ở đó?
Heathcliff: Vứt
thứ này vô cái lò đốt gì đó luôn đi.
Một bàn tay nhẹ
kéo lấy con thú nhồi bông mà Heathcliff đang nắm với vẻ mặt giận dữ.
Charon:
Charon thích hành khách này.
Heathcliff: Có
gì để mà thích chứ—
Charon: Có
mắt và không còn gì khác. Thật tuyệt.
Vergilius: ...
Rồi. Chốt. Giữ con búp bê.
Meursault: Đó
là một đánh giá không chính xác bởi vì con búp bê còn có thân và tứ chi.
Cứ như thế, con
gà nhồi bông mà chúng tôi có được thay vì thức ăn miễn phí trọn đời đã được đặc
cách một chỗ trên xe buýt...
Samjo: Vâng, thưa Trưởng phòng Dongrang. Biến
Dạng đã được giải quyết xong. Tôi có thể xác nhận chuyện đó. Ban đầu thì bọn họ
có thể không đáng tin cậy lắm, vâng... Nhưng, tôi nghĩ là sẽ ổn nếu nói chuyện
với bọn họ. Vâng, tôi sẽ mang họ đến ngay.
Quản lý của Gà Bồ Tát: C—Chuyện gì nữa đây?
Samjo: Tôi... không thích câu cú thiếu chủ
ngữ đâu.
Quản lý của Gà Bồ Tát: Một khi nhà hàng đó khai trương trở
lại, chúng ta sẽ mất khách... Rồi tôi sẽ không đạt đủ chỉ tiêu hạn ngạch, và...
Samjo: Anh lẽ ra nên bắt đầu tìm đường sống
vào cái khoảnh khắc anh ném cái công thức trộm được đó vào lò đốt khái niệm
rồi. Anh chưa bao giờ nghe câu nói: "Nếu cướp nhà, thì đừng bao giờ để chủ
nhà biết" sao?
Quản lý của Gà Bồ Tát: Tôi... Tôi chưa bao giờ nghe về...
Samjo: Ờ, tất nhiên là anh không biết rồi; tại
tôi bịa ra mà. Lần tới nhớ kỹ vào. Tôi sẽ gặp lại anh sau.
Samjo: Tôi có khách cần phải tiếp.
Và sau đó không
lâu, tất cả chúng tôi đều bị kéo vào mớ hỗn độn với quy mô không tưởng...
Người dịch: Caophi Vu
Proofreader: Nier’s Shrimp
Lưu ý: Bản quyền thuộc quyền sở hữu của Limbus Company và Project Moon. Chúng tôi chỉ đơn giản là dịch cốt truyện cho mọi người muốn đọc và hiểu hết về thế giới deep dark fantasy hậu tận thế của PM.
Nhận xét