Episode 01: The Outcast

Canto I GoogleDoc

Canto I: The Outcast

Những Kẻ Bị Ruồng Bỏ

Tôi được giao cho vai trò của Quản Lý.

Người Dẫn Đường của tôi chỉ cho tôi biết phải tìm một nhánh cây bằng vàng, 

và rồi tôi gật đầu như để ám chỉ là đã hiểu.

Không hề biết rằng,

tôi đã đập mặt vào một trong những cơn ác mộng đầu tiên của đời tôi.

1-1: Vroom-vroom

Charon: Verg. Phía trước có thứ cản đường. Được phép vroom-vroom không?

Cuộc đối thoại là thứ đã khiến tôi tỉnh giấc và mở mắt ra. Sau tất cả, không có gì tốt hơn việc chống chọi lại cơn buồn chán bằng cách nhắm mắt lại. Cũng như tôi chẳng còn gì khác hay hơn để làm trên chuyến xe buýt mà đến cả điểm đến tôi còn không được biết... Và việc không hề có một cái đầu lẫn những ký ức cũng chẳng giúp được gì cả.

Vergilius: ...... Được thôi, đi tiếp nào.

Charon: Ok. Chuẩn bị bấp bênh đây.

Charon: Dung dịch lau chùi đắt tiền. Verg nói rằng ông ấy đã phải trả cả một gia tài cho nó.

Mấy cái cục bám trên kính trước của xe nhẹ nhàng tan biến đi, nhường chỗ cho ánh sáng chiếu vào bên trong. Rất nhiều cặp mắt khác nhau trên xe buýt đang nhìn đờ đẫn về phía trước. Cái cảnh tượng vừa rồi thật khủng khiếp, nhưng dựa vào phản ứng của những người khác, thì có lẽ loại bạo lực này là chuyện thường ngày ở the City.

<Này...>

Cảm giác khá là khó chịu khi tôi muốn nhắm mắt lại nhưng không thể bởi vì giờ tôi đã quá tỉnh táo rồi. Đó cũng là lúc người đàn ông với bộ râu lởm chởm bắt đầu thu hút sự chú ý của tôi.

<Bọ—Ý tôi là, Kính Cận. Có biết bây giờ chúng ta đang đi đâu không?>

... Một đặc điểm khác còn rõ ràng và dễ nhận biết hơn là bộ râu của anh ta khiến tôi lỡ lời.

Gregor: ... Người xém nữa gọi tôi là "người bọ" rồi, đúng không? Nói một lần nữa, tên của tôi là Gregor. Tương tự như cái cách người được gọi là Dante và không phải là đầu đồng hồ.

... Tôi không thể nào tìm được lời biện minh nào cả nên chỉ có thể gật đầu một cái.

Gregor: Mà này, Gái Lái Xe Buýt. Chúng ta đang đi đâu đấy?

Charon: Một lần nữa, tên đàng hoàng của tôi là Charon. Tương tự cái cách ông được gọi là Gregor chứ không phải là người bọ.

Gregor: ......

<Cô ấy nắm thóp anh rồi đấy, Gregor.>

Gregor: Haha, thật sự là vậy.

Charon: ... Verg đã nói là: "Các Tội Nhân sẽ đến Quận 4 (District)."

Don Quixote: Cái gìììììì cơ?! Tôi vừa nghe thấy chữ Quận 4 lọt vào đôi tai này sao?! Nơi đó được mệnh danh là quê nhà của Grass Maiden (黄緑 乙女 | kimidori no otome | Huỳnh Lục Thiếu Nữ | Trinh Nữ Cỏ Xanh)! Nơi đây chính là cội nguồn cuộc hành trình của một người hùng. Và đó là...

Heathcliff: Chết tiệt, nhóc cứ lải nhải lảm nhảm mãi không thôi... Nhóc không thể ngậm mồm lại và để chuyến xe này được yên bình à?

Don Quixote: Sao cơ, tôi đã giữ im lặng từ nãy đến giờ mà!

Heathcliff: Tao bảo câm mồm là câm mồm!

Ishmael: ... Xin lỗi, anh có đang nhận ra rằng anh mới là người đang ồn ào hơn ở đây không?

Heathcliff: ... Cho dù không thể chết được, thì cô vẫn phải chịu đựng đau đớn đúng chứ? Thử nói lại câu đó lần nữa xem.

Ishmael: Tôi chỉ nói điều đúng đắn thôi và phản ứng đầu tiên của anh là bạo lực sao? Anh có học thức thật đấy.

Heathcliff: ... Ha.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã suy nghĩ.

Tôi có nên can thiệp vào không? Đây chắc là lúc tôi nên thể hiện quyền hành của mình như là một quản lý phong nhã và đầy phẩm giá nhỉ? Một ký ức thoáng qua thúc giục tôi phải làm gì đó.

<Nào nào, mọi người, không nên mất b—>

Heathcliff: Grh...

Ishmael: Kuh—

Ryōshū: CCLLIO (くへしぶ | kuheshibu ). Cắt cổ lũ lợn inh ỏi. (首をへし折らないと静かにならないのか、 ブタ野郎共が。| kubi o heshioranaito shizuka ni naranai no ka, buta yarou domo ga)

Ryōshū: ......

Don Quixote: Bạo lực vô nghĩa sẽ không được tha thứ! Ta sẽ thực thi công lý này!

Rodion: A~ Tôi biết ngay chuyện này sẽ xảy ra mà—vấy máu lên hết quần áo của tôi rồi nè. Nghe này, mấy người có thật sự cần phải đánh nhau ngay bên cạnh chỗ tôi ngồi không vậy?

<Mình điên lên mất...>       

Chúng ta còn chưa tới được đích đến và bọn họ đã giết ba người. Ba người của chúng ta, tất nhiên rồi.

Vergilius: Xem ra ta còn chẳng thể nghỉ ngơi một tí mà không có mấy thứ phiền phức nào mò đến nhỉ. Cả bốn cô cậu. Làm nhiệm vụ dọn dẹp trong nguyên tháng tới.

Don Quixote: Thật không công bằng chút nào! Tôi chỉ đơn thuần là thay chính nghĩa thực thi công lý mà thôi!

Rodion: Và còn nữa này! Bảo họ giặt luôn đồ của tôi nữa nha. Máu không thể giặt ra dễ dàng như rượu đổ lên quần áo được đâu. Trời ạ, giặt sấy khô tốn kém lắm chứ bộ...

Không một ai để mắt đến những thi thể đang nằm vất vưởng trên sàn cả. Có thể là họ đã bắt đầu biết rằng họ sẽ được hồi sinh lại mãi mãi. Nhưng mà, tôi không biết chính xác cách mình mang họ sống trở lại như thế nào cả...

Vergilius: Dante, ta muốn cậu quay ngược chiều kim đồng hồ lại.

<Quay... chiều kim đồng hồ?>

Vergilius: ... Hà. Đó hẳn là vẻ mặt đần thối nếu cậu có mặt. Ta sẽ ghi nhớ điều đó. Cô Faust.

Faust: ......

Vergilius ra hiệu cho Faust và chỉ vào tôi. Cô ấy khẽ thở dài nhưng vẫn đến chỗ của tôi, có lẽ đơn giản là vì ý thức bổn phận.

Faust: Tương tự như cách người làm vào ngày chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, Dante. Mà, tôi đoán lúc đó nó giống phản ứng từ bản năng hơn. Giờ thì, hãy thử lại nào. Nhắm mắt lại.

Mặc dù tôi không có mắt để nhắm, che đi tầm nhìn của bản thân là điều mà tôi đã làm rồi. Và tôi cũng không có lý do gì để không nghe theo chỉ dẫn của Faust cả.

Faust: Thật ra, cánh cửa ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên, chỉ có người mới có thể nhìn thấy nó. Bởi vì những ngôi sao chưa bao giờ cố định trên bầu trời của người cả.

Vào khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được một luồng sáng le lói trong tầm mắt của mình.

Như để mở mắt ra, tôi tiến vào thứ ánh sáng đó.

Rồi tôi thấy một không gian.

Tôi chỉ có một mình.

Và một cánh cửa khổng lồ xuất hiện trước mặt tôi. Nó không phải là cảnh tượng gì đẹp đẽ lắm. Hơi nóng đến ngột ngạt và những tiếng than khóc đầy ai oán len lỏi qua khe cửa. Dù chỉ là trong một tích tắc nhưng nghe những tiếng khóc và rên rỉ bất tận hoàn toàn khiến tôi muốn ngất đi. Tuy nhiên, tôi tiếp cận cánh cửa gần hơn, nắm chặt tay khoá cửa như thể đó là mục đích duy nhất của tôi kể từ khi được sinh ra chỉ để làm như vậy. 

Mặc cho cánh cửa trông rất nặng nề, việc kéo cửa ra lại dễ dàng đến không tưởng. Tôi cố chạm vào bên trong cánh cửa. Hàng ngàn và hàng ngàn những tiếng than khóc chồng chất lên nhau. Với được vào bên trong, tôi nắm lấy một vài bàn tay xa lạ. Tôi có thể cảm nhận được quá khứ của những tội lỗi khác nhau của những bàn tay đang bám chặt vào cánh tay tôi.

Faust: Người đã sẵn sàng để san sẻ nỗi đau chưa?

Đó có thể nào là một câu hỏi không? Hay đó là, điều bắt buộc phải thực hiện? Tôi kéo các Tội Nhân đang bám lấy tay tôi bằng tất cả sức lực của mình.

<... RAHHHHGH!>

Một cơn đau inh ỏi lan rộng đến cổ và đầu của tôi. Nó đau đớn đến kinh khủng, khiến tôi ước rằng mình lẽ ra nên chết đi. Cảm giác của những khung xương và thớ cơ trên người co giật liên hồi không thể nào diễn tả được, quấn chặt vào nhau, cứ mãi tiếp tục không ngừng nghỉ. Chân của tôi không thể chịu đựng được sự giày vò này; tôi ngã khụy xuống vũng máu của những người đã chết trong sự bất lực.

Và rồi tôi nhìn thấy nó. Sự rung động của những vũng máu, dần dần tạo thành những gợn sóng và bong bóng máu nổi lên từ mặt sàn. Theo sau đó, dòng máu quyện vào ba thi thể đang nằm trong đó. Rồi cơn đau oái ăm dường như bất tận biến mất như chưa từng có gì xảy ra.

Heathcliff: Mmgh...

Ishmael: ... Ugh.

Khi những mảng máu lơ lửng trên không trung biến mất, cảnh tượng đỏ thẫm đến ngột ngạt tôi nhìn thấy đã không còn nữa, quay trở lại cảnh chiếc xe buýt cũng chẳng mấy tốt đẹp hơn.

Ryōshū: Keh... Cảm giác như thế nào khi đầu được gắn liền lại sau khi bị chặt đứt đi? Kích thích lắm đúng không?

Ngay khi Heathcliff lấy lại được nhận thức, cậu ta xoa xoa cổ, thốt lên những ngôn từ thô tục, và tiếp cận Ryōshū.

<Chờ đã, tôi vừa mang cậu về từ cõi chết và giờ cậu định gây chuyện tiếp nữa à?>

Heathcliff quay lại trừng mắt vào tôi. Ánh mắt của cậu ta giống như của một người đã bị cơn thịnh nộ làm cho mù quáng.

Heathcliff: Không phải mang tụi này sống lại là việc của mày sao? Nếu như đã xong chuyện rồi thì cút sang một bên trước khi tao đập vỡ luôn cái đồng hồ của mày.

Sinclair: L—Làm ơn, đợi đã! Dante trông có vẻ như đang rất đau đớn, nên chúng ta thật sự nên d—

Trước khi cậu ấy có thể nói hết, cây gậy sắt của Heathcliff đã đập thẳng vào một bên đầu của Sinclair rồi.

Sinclair: Kurgh... gah...

Những tiếng rên rỉ không thành lời của một người sắp chết xuyên thẳng vào tai tôi.

Heathcliff: Lần tới, Mặt Đồng Hồ, mày cũng sẽ bị đập như thế. Hiểu chưa?

Ishmael: Anh thật sự thô bỉ như ngoại hình của mình nhỉ.

Heathcliff: ... Chết một lần chưa đủ với cô sao?

Heathcliff nắm chặt cây gậy của cậu ta, và Ishmael cũng sẵn sàng vung vũ khí trên tay của cô ấy.

... Vậy tôi thật sự đã trở thành quản lý của một đám người không thể bị ngăn cản lại kể cả cái chết sao? Trong lúc tôi đang lạc lối trong dòng suy nghĩ, mọi sự căng thẳng dồn dập trên xe buýt bỗng dưng bị cắt ngang đi.

Vergilius: E hèm, có vẻ như cái đội này thật sự cần một chút chỉnh đốn lại nhỉ.

Heathcliff: ...!

Ishmael: ......

Các Tội Nhân đang cãi nhau đều cứng người lại. Một đôi mắt đỏ đầy chết chóc đang nhìn thẳng vào hai người họ.

Vergilius: Quy tắc thứ nhất. Đừng bao giờ để ta nghe được tiếng vũ khí va chạm vào nhau bên trong xe buýt. Nếu bất kỳ ai phá vỡ quy tắc nào như vừa nãy... Thì các người nên bắt đầu cầu xin ta cho các người được chết đi là vừa. Ta chắc rằng các người biết ta có thể làm được điều đó và còn hơn thế nữa, đúng không?

Âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng này chỉ có tiếng rên rỉ tha thiết của Sinclair trên sàn xe mà thôi. Heathcliff càu nhàu, nhưng không dám phản bác lại.

Vergilius: Dante, ta rất xin lỗi về chuyện này. Ta cần cậu quay ngược thời gian lại một lần nữa.

<Tôi phải làm thêm một lần nữa sao...?>

Tôi thà chết còn hơn là phải chịu đựng cảm giác đau đớn tột độ đó thêm một lần nào nữa. Tôi lắc đầu như để từ chối. Nụ cười mờ nhạt trên gương mặt của Vergilius biến mất khi sắc mặt của ông ấy thay đổi.

Vergilius: ...Cậu tốt nhất nên mở lòng chấp nhận trong khi ta vẫn còn đủ rộng lượng để thỉnh cầu và đưa ra lời xin lỗi cho cậu đấy, Quản Lý Dante. Và, trong trường hợp cậu từ chối hợp tác chỉ đơn giản bởi vì cậu không muốn bị đau nữa, ta sẵn lòng giúp đỡ cậu. Mức độ đau đớn này sẽ chẳng là gì nữa sau khi ta đã xong việc. Chắc chắn sau đó cậu sẽ trở thành một con người cứng cỏi hơn nhỉ?

Outis: Tôi có đang nghe chính xác không vậy? Tôi khá chắc là quản lý của chúng ta đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của ông.

Vergilius: Cô... Đây không phải là lúc để cô xen vào.

Outis: Tôi đã được thông báo khi tôi gia nhập vào công ty này rằng Quản Lý Điều Hành mới chính là cấp trên của tôi, không phải ông. Quản lý đã nói rất rõ ý định của ngài ấy bằng một cái lắc đầu rồi.

Vergilius: Ta hiểu rồi, vậy là đến cả cấp dưới cũng đã quyết định can thiệp vào, có đúng không? Vậy thì đến lượt ta nói rõ điều mà mình muốn.

Sắc đỏ trong mắt của ông ta ngày càng đậm hơn, hệt như nỗi dằn vặt của tôi.

... Tôi không thật sự biết được tôi phải làm gì với tư cách là một quản lý, hoặc liệu tôi thậm chí có xứng đáng nhận lấy vai trò này hay không. Nhưng tôi cảm thấy ít nhất tôi nên dừng mọi chuyện lại tại đây trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nhiều. Hồi sinh một người chắc sẽ ít đau hơn là hồi sinh mười hai người cùng một lúc...

<Outis... Tôi sẽ quay ngược thời gian lại. Không sao đâu.>

Vergilius thấy tôi ra hiệu cho cô ấy dừng lại, và dần tắt sắc đỏ ấy trong mắt đi như biểu hiện của sự thấu hiểu.

Vergilius: Khôn ngoan lắm.

Outis: ... Như ý ngài muốn, thưa Quản Lý.

Outis dường như muốn nói lên ý kiến của cô ấy vào chuyện này, nhưng cô ấy quyết định không can thiệp vào nữa và quay lại chỗ ngồi. 

Cánh cửa đỏ khổng lồ chào đón tôi một lần nữa, cùng với cảm giác ớn lạnh và ngột ngạt đến khó thở. Tôi không muốn phải miêu tả lại cảm giác tôi phải trải qua này một lần nào nữa. Bởi vì ngôn từ là không đủ để diễn tả hết được tất cả mọi thứ.

Sinclair: ... Cảm, cảm ơn người rất nhiều...

Sinclair đứng dậy rên rỉ trong đau đớn và cúi người cảm ơn tôi trước khi chật vật quay lại chỗ ngồi.

1-2: Giờ Khiêu Vũ

Don Quixote: Xin lỗi! Tôi có một câu hỏi!

Don Quixote bỗng dưng giơ tay lên.

Vergilius: Nói.

Don Quixote: Quả thật, tôi đã hiểu quy tắc đầu tiên! Vậy thì, quy tắc thứ hai là gì?

Gregor: Hả, thật luôn... Sao nhóc lại muốn biết điều đó chứ?

Vergilius: ......

Vergilius trừng mắt về phía Ryōshū, người vừa mới châm mồi thuốc lá. Cô ấy nhìn ông ta với một vẻ mặt kỳ bí.

Vergilius: Quy tắc thứ hai... Đừng có vứt tàn thuốc lung tung khắp sàn xe buýt. Chúng sẽ để lại những vết cháy xém.

Ryōshū: ... Hà.

Xe buýt lại lặng tiếng thêm một lần nữa.

Vergilius: Đợi một chút đã, xe buýt không nên yên lặng thế này. Tiếng động cơ đâu rồi? Charon, tại sao cô lại không tăng tốc lên?

Charon: Không có đồ ăn. Mephi đang đói.

Vergilius: Tốt thôi. Chúng ta có thể làm gì đó để đổi mới không khí.

Chúng ta sẽ dừng ở một trạm xăng ư? Cái ý nghĩ về việc Vergilius đút một cái vòi bơm xăng vào chiếc xe buýt như một tài xế bình thường trông khá là lạ.

Vergilius: Chiếc xe cần nhiên liệu để vận hành. Charon, nhấp nháy đèn xe chút đi. Như ánh đèn sân khấu ấy.

Charon: Mhm, đến lúc khiêu vũ rồi.

Ishmael: Đợi đã, nếu làm thế thì chúng ta đang mời gọi để bị tấn công đó.

Meursault: Đó chính xác là ý định đấy.

Ishmael: ... Sao cơ?

Tôi có thể nghe thấy tiếng ai đó đang đập vào chiếc xe buýt bên ngoài kia.

Côn Đồ Điên: Ê! Để hết tất cả mọi thứ lại và xuống xe ngay! Chúng mày có 30 giây! Mười! Chín!

Côn Đồ Khôn: Ê, mày lược cụ nó hết hai mươi số rồi.

Côn Đồ Điên: Ờ... Uhh... Ừ thì chúng mày cầu nguyện trong 20 giây còn lại đi!

Ishmael: Hà, tại sao lúc nào xung quanh tôi toàn lũ đần độn thế này.

Heathcliff: ... Cô vừa mới nói gì đấy?

Don Quixote: Bọn chúng thật hèn hạ khi mai phục chúng ta như thế! Chúng chắc chắn phải là những kẻ gian ác, không thể nào nhầm lẫn được!

Vergilius: Rồi, tất cả mấy người xuống xe đi. Và một điều nữa: chúng ta muốn chúng gần chết, chứ không phải chết hẳn. Rõ chưa?

1-3: Chiếc Xe Buýt

Một âm thanh kỳ lạ cất lên, phần thân của chiếc xe buýt chao đảo và mở ra. Một số lượng thi thể người nằm vất vưởng trên mặt đất trước khuôn miệng của nó. Một số vẫn còn sống, trong khi số khác thì không còn nguyên vẹn. Và rồi, chiếc xe buýt bắt đầu nuốt chửng những thứ được nhét vào trong nó theo đúng nghĩa đen. Ngấu nghiến và háu đói.

Ryōshū: ......

Ryōshū chiêm ngưỡng cảnh tượng này với vẻ mặt thoả mãn, dường như quyết tâm nếm trọn từng khoảnh khắc một... Trong khi đó ở nơi khoé mắt tôi, Sinclair đang rất là phiền não.

Sinclair: Bọn họ... dường như đều đã mất trí hết rồi. Người không nghĩ vậy sao?

Phản ứng của cậu ấy khiến tôi tò mò muốn biết về tiểu sử của họ.

<Chỉ để chắc chắn thôi... Không ai trong số tất cả mọi người là bị ép buộc phải gia nhập vào đây, đúng không?>

Mặc dù việc tôi có liên quan đến tổ chức này trước khi đầu của tôi bị thay thế vẫn là một bí ẩn, nhưng theo những gì mà tôi biết hiện tại thì nói một cách chính xác ra là tôi bị cưỡng chế phải gia nhập vào công ty này. Và có thể bọn họ cũng không khác gì so với tôi lắm, hoặc đó là những gì mà tôi đã khi, cho đến khi...

Sinclair: A...

Đầu của Sinclair rũ xuống, như thể tôi vừa đụng chạm vào điều gì đó.

Sinclair: Đúng thế. Là do tôi tự quyết định gia nhập vào đây. Tôi sẽ dần quen với tất cả chuyện này thôi... Đúng chứ?

Cậu ấy lẩm bẩm như thể cậu ấy đang nói chuyện với một ai khác ngoài tôi.

Don Quixote: Đây là điều tôi sẽ làm cho dù công ty có chiêu mộ tôi hay không! Nhìn kìa, bầy tôi của ác ma đã xuất hiện!

1-4: Enkephalin

Rodion: Thiệt tình, lần cuối cùng tôi được ăn một bữa no nê là khi nào vậy? Thậm chí một cỗ máy to tướng còn được ăn ngon lành và tốt hơn tụi mình nữa...

Faust: Hãy nhớ rằng mọi phần ăn đều được cung cấp với số lượng thực phẩm phù hợp.

Rodion: Nó còn không đủ để tôi vận động nữa là!

Tôi nghĩ là tôi đã nghe Heathcliff hét lên "Thế cô nghĩ tôi làm chuyện này với một cái bụng no hay gì?!" ở đằng xa, nhưng Rodya dường như giả vờ rằng cô ấy không nghe thấy gì cả. Nhắc mới nhớ...

<Xe buýt này vận hành bằng máu hoặc protein sao?>

Faust: Là Enkephalin, một nguồn năng lượng được cung cấp bởi Tập Đoàn Lobotomy (Lobotomy Corporation)

Ishmael: Ý cô là Tập Đoàn L (L Corp) trước đây. Tôi nghe rằng nơi đó sản xuất ra năng lượng bằng cách sử dụng Công Nghệ Đặc Dị (Singularity), mặc dù những gì còn sót lại của tập đoàn đó giờ chỉ là một đống đổ nát mà thôi.

Faust: Đúng thế, bởi vậy đó là lý do tại sao nó được coi là vật hiếm có ngày nay. Tuy nhiên, Mephistopheles có khả năng trích xuất Enkephalin ra khỏi cơ thể.

<Cơ thể...?>

Tôi đặt ra câu hỏi, quan sát Outis đang ra lệnh cho các Tội Nhân khác, rồi liếc nhìn vào cái miệng của xe buýt.

Faust: Chính xác, Enkephalin chỉ có thể được trích xuất thông qua bộ não và dây thần kinh cột sống. Có thể trích xuất được từ cá thể sống để cho ra hiệu quả cao hơn.

Vậy ra đó là lý do tại sao Vergilius yêu cầu các Tội Nhân không được giết những kẻ tấn công.

<Được rồi, và...>

Faust: Nếu "Phần còn lại của cơ thể họ thì sao?" là những gì mà người đang nghĩ, thì có lý do cả, bởi vì máu và thịt của họ có thể được chế biến và xử lý thành nhiên liệu. Trong khi Enkephalin có thể được dùng để cung cấp hệ thống đánh lửa và lực đẩy, các thành phần hữu cơ còn lại được sử dụng để duy trì tốc độ, vì thế giảm tải lượng Enkephalin tiêu thụ lại.

Yi Sang: Xe lai.

Faust tiếp tục giải thích rằng hầu hết nhiên liệu của cái phương tiện đi lại này đều được lấy từ các chi nhánh khác nhau, và như thế không đủ nguồn tài nguyên tự cung ứng cho chính nó được... Nhưng mà hầu hết các thông tin được nói ra đều lọt tai này và ra tai kia.

<... Ừ thì, nó phức tạp quá. Ít nhất thì tôi biết được là nó là một công việc cực nhọc nhỉ.>

Faust: Không có chi. Faust chưa hề biết khó khăn là gì.

Gregor: Nếu như có ai đó đang thật sự phải làm việc cực nhọc, thì đó sẽ là bọn tôi đây... Này! Bạn Quản Lý! Bọn chúng đến nữa kìa!

1-5: Yuri

Vergilius: Này! Thế là đủ rồi. Chúng ta đang chờ đợi một vị khách sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào đấy.

Vergilius cất lời trong lúc thò đầu ra bên ngoài cửa sổ.

<Khách ư? Ai thế?>

Faust: Tôi đã quyết định rằng chúng ta sẽ cần một người hướng dẫn bởi vì đây là chuyến đi đầu tiên của chúng ta xuống hầm ngục.

Yuri: Xin lỗi... Các người có phải là người của Công Ty Limbus (Limbus Company) không?

Một ai đó từ từ tiếp cận chúng tôi.

Yuri: Trông có vẻ đúng rồi...

Chiếc xe buýt vừa kết thúc bữa ăn của nó, vẫn đang ngấu nghiến những miếng xương cuối cùng.

Yuri quan sát mọi thứ không có chút phản ứng nào trước khi tự giới thiệu bản thân

Yuri: Tôi là Yuri, một cựu nhân viên của Tập Đoàn L trước đây. Tôi rất mong chờ sẽ được làm việc với mọi người.

<Ý cô nói Tập Đoàn L, có nghĩa là...>

Gregor: Chắc chắn là Tập Đoàn Lobotomy.

Faust: Đúng thế, chúng ta sẽ khám phá nhánh cơ sở trước đây của Tập Đoàn Lobotomy—hay được gọi là Tập Đoàn L cũ.

Ishmael: Nếu tôi là cô, tôi sẽ không tham gia vào vụ này. Trước sự lùi tàn của một Cánh và mọi thứ bị kéo theo sau đó, tôi không nghĩ hợp đồng của cô sẽ đạt được những điều khoản như mong đợi đâu.

Rodion: Cô đang nói cái gì vậy? Bất cứ thời điểm nào trong đời cô cũng sẽ như mong đợi miễn là cô có đủ tiền để phung phí. 

Gregor: Hm, tôi nghe nói rằng những nơi như thế vẫn còn đầy rẫy quái vật cho đến tận bây giờ...

Faust: Không phải "quái vật", mà là Dị Thể (Abnomarlity). Những tin đồn đều là sự thật, dù thế nào đi nữa. Nhưng vẫn có những vấn đề quan trọng hơn. Tại nơi sâu nhất của những chi nhánh này chính là một hình thái tân sinh mang hình dạng của một loại thực vật chứa đựng tinh hoa công nghệ của Tập Đoàn L.

Vergilius: Dante, nếu cậu còn nhớ, ta tin là ta đã đề nghị sẽ cho phép cậu hoàn tất việc chạm khắc Chòm Sao của cậu vài ngày trước đây. Với tinh hoa đó... những Cành Vàng (Golden Boughs) trong tay của chúng ta, chuyện đó sẽ dễ như ăn bánh vậy.

Cụm từ 'Chòm Sao' vẫn khiến đầu tôi đau lên. Rốt cuộc là 'Tôi' đang cố gắng làm gì?

Faust: Người không cần phải vắt não cố gắng nhớ những gì người không thể nhớ. Sau tất cả thì mọi ký ức rồi cũng sẽ trở lại thôi.

Tôi chầm chậm gật đầu với lời khuyên điềm đạm của Faust. Được rồi, bây giờ thì, tôi nên tập trung vào những gì mà tôi biết và nhìn thấy trước mắt đã.

<Và nếu như đây là Tập Đoàn Lobotomy mà chúng ta đang điều tra... thì chúng ta cũng có thể sẽ tìm được một ít Enkephalin.>

Sinclair: Ồ, vậy có nghĩa là chúng ta không cần phải... nhét người vào chiếc xe này nữa đúng chứ?

Ishmael: Chúng ta cũng có thể lấy được vài cái E.G.O luôn nếu như chúng ta may mắn, nên đó là một mũi tên trúng ba đích luôn.

E.G.O? Đó là một thuật ngữ kỳ lạ khác khiến tôi phải thắc mắc... Nhưng dù sao đi nữa, trông khá là thô lỗ khi cứ nói chuyện với nhau như thế này khi chúng ta đang có một vị khách ở đây. 

... Và một ai khác cũng có vẻ đồng tình với điều này.

Gregor: Thế, Cô Yuri, cô đã làm gì sau khi được cho nghỉ việc?

Gregor cố gắng hết sức mình để bắt đầu một cuộc trò chuyện cùng một nụ cười tỏ vẻ thiện chí để khiến vị khách mới này cảm thấy an tâm hơn. Chân mày của anh ta co giật lên do thiếu luyện tập về khả năng cười, nhưng đó không phải vấn đề gì to tát cả.

Don Quixote: Trong mắt tôi thì cô như là một Fixer danh giá vậy! Tôi được biết rằng mọi Fixer luôn toát ra khí chất cao thượng của anh hùng.

Trong khi Yuri khẽ gật đầu để phản ứng lại, tôi nghe thấy tiếng thở dài của Ishmael.

Ishmael: Tôi không biết cô nghe được nó từ đâu, nhưng Fixer chẳng có gì là cao thượng và hào hiệp cả. Khí chất duy nhất mà cô có thể cảm nhận được chính là cái mùi bần cùng của đám nô lệ bị đồng tiền chi phối mà thôi.

Gregor: ... Cũng chẳng dễ dàng gì để tìm được một công việc khác để làm cả. Thật tốt là cô vẫn có thể xoay sở để sống qua ngày được.

Yuri: Hiện tại thì... Tôi chỉ là một nhân viên hợp đồng thôi.

Ishmael: Aha. Việc đó giải thích tại sao cô quyết định quay lại chỗ đó. Bọn họ hứa sẽ thăng chức cho cô trở thành trưởng nhóm lãnh đạo hay sao nếu như cô đào trúng mỏ vàng tại nơi mình từng làm việc à?

Yuri: ... Hợp đồng của tôi có thể sẽ được gia hạn thêm nếu như tôi trở về với kết quả như mong muốn.

Gregor: P—Phải. Một kết quả tốt là thứ đáng để mạo hiểm tính mạng nếu như cô muốn có được một chỗ nương thân dài hạn.

Ishmael: Ha, và một cuộc đời như thế thật vô nghĩa làm sao.

Gregor: (Này, sao cô cứ mỉa mai hoài thế? Có vấn đề gì sao?)

Ishmael: ... Tôi không biết, tôi thấy có vấn đề với tất cả mọi thứ mà tôi đang nghe thấy bây giờ.

Không bị ảnh hưởng bởi thái độ hà khắc và nghiệt ngã ấy, Yuri lẳng lặng ngồi vào một chiếc ghế trống. Nhìn quanh đi quanh lại giữa cả hai người, Gregor cũng trở về ghế ngồi của mình, và gãi đầu.

<Tôi... không thể nào quen được với việc ở cạnh mấy người như này cả.>

Vergilius: Sẽ rất có lợi cho cậu nếu thích nghi được với tất cả bọn họ sớm hơn đấy, Dante. ... Charon, đến lúc đi rồi. Vị khách của chúng ta đã an toạ.

Charon: Đến lúc Mephi được hồi sinh rồi. Charon đang háo hức được lái xe.

1-6: Bản Đồ

Yuri: Ừm, xin lỗi đã hỏi... Nhưng nếu như tôi đang giữ bản đồ, làm thế nào mà cô biết phải đi đường nào chứ?

Không một câu trả lời, chiếc xe buýt tiếp tục tăng tốc.

Charon: Chúng ta có một thứ dẫn dắt tất cả chúng ta... Trực giác. Trực giác của Charon.

Yuri: Gì cơơơ?!

Charon: Tóc hồng, giải thích tại sao cô cứ luôn đẩy cái mảnh giấy kỳ lạ đó vào mặt của Charon đi.

Yuri: Bởi vì cô cứ liên tục rẽ vào mấy hướng kỳ lạ! Nhìn cái bản đồ này đi. Đích đến của chúng ta nằm ở phía đông nam chỗ này cơ...

Charon miễn cưỡng nhìn vào tấm bản đồ, bởi cô không thể ngó lơ thứ đang chắn hết tầm nhìn của cô ấy.

Charon: Nghe theo tiếng gọi của con tim. Đó mới chính là con đường chân chính.

Don Quixote: Đúng thế, đúng thế! Tất cả chúng ta đều phải nghe theo tiếng gọi của con tim mình dẫn lối!

Yuri: ... Cô vừa thừa nhận là mình không biết đọc bản đồ.

Ishmael: Cô vừa nói huỵch toẹt ra điều mà tôi muốn nói luôn rồi.

Cả Yuri và Ishmael đều đập tay vào mặt của họ cùng một lúc, cứ như được đồng bộ hoá với nhau vậy.

Rodion: Ui! Tài xế bé nhỏ của chúng ta kết thân được bạn mới rồi sao?

Charon: Tóc hồng cứ liên tục lải nhải. Tôi biết đường đi.

Yuri: Không, ý tôi là, cô đang đi sai hướng rồi...

Charon: Nhìn phía trước kìa, nhiều vật cản hơn. Được phép vroom-vroom không?

Vergilius: Không, Charon. Đợi một chút.

Côn Đồ Đói: Ê này! Xe buýt đẹp đấy! Cho đi nhờ cái nào!

Vergilius: ... Ta đoán là Mephistopheles có món tráng miệng để ăn rồi. Xuống xe đi... Cái xe cần được ăn thêm một chút nữa.

1-7: Bộ Ba

Yuri: Giờ thì Charon, nói cho tôi biết, đây là đông hay tây nào?

Charon: Charon chỉ biết duy nhất hai hướng: Đằng trước và đằng sau của Mephi.

Yuri: Làm thế nào mà các người có thể sống được đến tận bây giờ với một người tài xế còn không thể phân được phương hướng thế này?

Sinclair: Charon... Như tôi đã nói, mặt trời mọc ở...

Tại ghế của tài xế, ba cái đầu đang chụm lại nhìn một cái bản đồ. Ừ thì, một cái đầu có độ cao hơi khác biệt chút so với hai cái đầu còn lại.

Rodion: Pft... Bé con~ Em không định gia nhập chung với họ sao?

Don Quixote: Xin lỗi nha! Tôi không phải con ai cả! Và chắc chắn tôi cũng không có bé đâu!

Nhìn Don Quixote liên tục vung cao nắm đấm của cô ấy về phía Rodya, tôi nhận thấy có một ánh mắt cay nghiệt đang nhìn chăm chăm vào họ từ khoé mắt tôi.

<... Tôi bắt đầu nghĩ rằng cái cô Yuri đó dường như đã có một tuổi thơ khá là vất vả đó nhỉ.>

Gregor quay lại nhìn về phía của tôi, rồi lắc đầu và quay lại nhìn về phía chỗ tài xế với cằm đang chống lên tay.

Gregor: ... Cũng chẳng phải trẻ gì mấy. Một vài Tổ (Nest) đã từng cưỡng chế bất kỳ ai đủ lớn để cầm dao lên đi nghĩa vụ rồi.

Tổ... Một Tổ có nghĩa là trung tâm của một Quận, nếu như trí nhớ của tôi vẫn nhớ đúng. Nghe như là các Tổ từng dây vào chiến tranh với một Tổ khác trong quá khứ.

<Chuyện đó có thường hay xảy ra không?>

Gregor: Không thường xuyên, nhưng chắc chắn đã xảy ra trước đây. ... Hứng thú về chiến tranh sao, Bạn Quản Lý?

<Ồ, tôi không tò mò về tiểu tiết cho lắm, chỉ muốn thu thập thêm thông tin mà tôi cần phải biết như một người quản lý thôi...>

Trong lúc tôi đang nói tiếp, tôi nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Gregor nên đã ngừng lại. Đôi mắt của anh ta dường như đang nhìn về thứ gì đó xa xăm hơn là chỗ ghế ngồi của tài xế.

Gregor: Đừng hiểu sai ý tôi, Bạn Quản Lý, tôi không có ý chỉ trích hay gì cả. Thật đấy, tôi phải nói đây thật sự là một thái độ đúng đắn nên có của một người cấp trên.

Anh ta chầm chậm nói tiếp, lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi áo ra.

Gregor: Tuy nhiên, có những thứ người không nên biết thì sẽ tốt hơn, nếu như người hỏi tôi. Một khi người đã biết quá nhiều thì nó sẽ trở thành gánh nặng đeo bám mãi về sau, và sẽ không còn đường lui nữa.

Không nói thêm một lời nào nữa, anh ta châm mồi điếu thuốc lá.

Yuri: Không, lẽ ra cô nên rẽ phải tại ngã tư đó!

Sinclair: Ổ-Ổn cả thôi, Charon. Chúng ta có thể rẽ vòng lại tại ngã tư tiếp theo.

Charon: Ahh... Quả là nỗi khổ của một người tài xế.

Gregor: Ừ thì... Có vẻ như chúng ta có vấn đề phiền phức hơn rồi đấy. Có đúng không nào, Bạn Quản Lý?

Gregor cười khúc khích với điếu thuốc lá vẫn còn ở trong miệng. Tôi vẫn khá tò mò muốn biết thêm về những gì mà anh ta đã phải trải qua, nhưng anh ta nói đúng khi tôi nên tập trung vào những chuyện đang diễn ra ngay lúc này. Một vấn đề quan trọng xuất hiện ngay trước thềm xe buýt của chúng tôi.

Vergilius: Lảm nhảm đủ rồi. Kẻ địch lại mò đến nữa kìa.

Côn Đồ Lãnh Đạo: Chúng mày nhét đồng bọn của tao vào cái xe buýt đó, lũ khốn bệnh hoạn! Chúng mày điên hết rồi sao? Chúng mày sẽ phải trả giá cho chuyện này! Bọn tao đã định rời đi với cái xe buýt thôi, nhưng bây giờ thì tao sẽ cho tất cả chúng mày đổ máu hết!

Charon: Verg, nhiên liệu đang làm càn. Charon sẽ cảm thấy choáng váng nếu như nhiều cái miệng cứ ồn ào như thế.

Vergilius: Không có gì phải lo lắng hết, Charon. Chúng sẽ ngậm mồm lại sớm thôi. Xuống xe buýt đi.

 

Yuri: Được rồi, hãy nhìn vào bản đồ một lần nữa nào.

Charon: ......

Sinclair: Charon, cậu làm ơn có thể nào tập trung được không?

Nhìn về phía bộ ba lại đang một lần nữa tranh luận về tấm bản đồ, một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu tôi.

<Nhân tiện thì, chiếc xe buýt này được tạo ra cho Công ty Limbus thôi đúng không?>

Faust: Nói một cách chính xác hơn, chiếc xe buýt này được tạo ra để dành riêng cho chúng ta.

Đó chẳng phải là điều tôi vừa mới nói sao?

Faust: Có vẻ như người đang không phân biệt được sự khác nhau giữa chúng.

<... Lạ thật đấy, tôi không nghĩ là tôi đã nói câu đó thành tiếng.>

Bộ cái đồng hồ này bị hư hay gì rồi sao?

Faust: Tôi có thể biết được điều đó mà không cần phải nghe người nói ra. Suy cho cùng, thì không có gì là Faust không biết cả.

<Dù sao thì, chắc cũng mất một thời gian dài để hoàn thành cái xe nhỉ. Đặc biệt là với... "cái miệng" nằm bên hông.>

Faust: Chỉ tiêu tốn một khoảng thời gian đã định thôi.

<......>

Faust: ......

Nói chuyện với cổ ngột ngạt thật sự.

Faust: Faust là một thiên tài có tiếng. Cô ấy biết hết tất cả mọi thứ từ trong ra ngoài của The City (Thành Phố).

Heathcliff: Ê, nếu cô thông minh đến vậy, tại sao cô không giúp lũ oắt chỗ tài xế tìm đường đi. Không tài nào ngủ được với cái mớ tiếng ồn đó.

Faust: Faust không phải người thích lo chuyện bao đồng. Cô ấy trả lời câu hỏi được đặt ra, nhưng không chen ngang vào nếu như không được hỏi trước. Thêm vào đó, không có niềm vui nào của con người lớn hơn việc tự tìm ra lời giải đáp cho thắc mắc của chính mình. Faust không muốn cướp đi cảm giác ấy. 

Ishmael: Anh ta không hiểu đâu. Tôi không tin anh ta thật sự biết suy ngẫm về bất cứ cái gì trên đời từ đó đến giờ.

Tôi nhìn thấy Heathcliff nắm chặt cây gậy hơn, tuy nhiên... Với việc Vergilius đang trừng mắt về phía mình, anh ta tặc lưỡi rồi khoanh tay lại và buộc bản thân phải ngủ thiếp đi.

<Mình tự hỏi tại sao họ lại cay độc với nhau như vậy...>

Gregor: Hờ. Cả tôi và người luôn đấy, Bạn Quản Lý. Cả tôi và người đều muốn biết luôn đấy.

Cùng với tiếng cười thầm của Gregor, chiếc xe buýt lại một lần nữa khởi hành.

1-8: Côn Trùng

Rodion: Oẹ... Greg nè, anh biết những người đó không?

Gregor: Hở? Thôi nào... Không lý nào tôi lại quen biết ai đó từ cái xó Backstreets này đâu—

Mặt của Gregor tối sầm lại ngay khi vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

<... Đầu bọ sao?>

Không giống như những kẻ xấu mà chúng tôi đã đụng độ, bọn họ đều có bộ phận của côn trùng.

Rodion: Trời ơi... Dante, thật may là đầu của người có hình thù giống chiếc đồng hồ. Tôi sẽ nôn hết ra mất nếu như quản lý của tôi là một con bọ khổng lồ.

Ishmael: Chẳng phải đó là... bộ phận cường hoá giống cái của anh sao, Gregor?

Heathcliff: Bộ bọn chúng cố tình gắn đầu của những con côn trùng kinh tởm vào cổ của mình à?

Gregor: Tốt nhất là nên tránh xa ra đi. Không muốn bị côn trùng cắn đâu, đúng không nào?

Sinclair: Ể, đúng thật vậy sao?!

Gregor: Chỉ là đùa thôi... Bộ khiếu hài hước của tôi không không thấm nổi với bọn trẻ bây giờ à?

Trong lúc Gregor gãi đầu khó hiểu, chiếc xe buýt phát ra một âm thanh yếu dần trước khi chậm lại và dừng hẳn đi.

Faust: Trong quá khứ, Tập Đoàn G (G Corp) có những quy trình cho hầu hết các nhân viên của họ có được những vũ khí mô phỏng sinh học như cái của Gregor đang sở hữu.

Ishmael: Anh đã từng làm việc cho Tập Đoàn G cũ sao, Gregor? Tập đoàn đó chắc hẳn phải...

Ishmael nhăn mày như thể cố gắng nhớ lại điều gì đó không mấy tốt đẹp, nhưng không nói tiếp nữa. Miệng của Gregor thì cười, nhưng đôi mắt đờ đẫn của anh ta lộ ra vẻ thất vọng và đượm buồn, thoáng qua.

Hong Lu: Tôi tự hỏi, những người như bọn họ ban đêm sẽ ngủ ở đâu?

Vergilius: Đối với nhiều người, bầu trời chính là mái nhà, và những vì sao chính là ánh lửa của họ.

Hong Lu: Aha, kiểu bọn họ là thi sĩ ấy hả!

<Tôi không nghĩ đó là ý ông ấy muốn nói đâu...>

Vergilius: Và, trừ khi mắt ta có vấn đề, thì bọn họ đang có ý định cản trở chuyến hành trình của chúng ta. Chẳng phải anh nên xuống xe sao, Gregor?

Gregor: Có thể giải thích tại sao ông lại chỉ đích danh tôi xuống không?

Vergilius: Ai mà biết. Giờ ta không thích càm ràm về quá khứ của kẻ nào đó đâu. Dẫn đường đi, Gregor. Anh biết lý do rồi đấy.

Gregor: ... Ông xấu tính thật đấy.

 

Một nhóm lính với đầu của côn trùng tụ tập gần chiếc xe buýt.

Gregor: Chậc... Mình chẳng thích việc phải làm tiên phong tí nào.

Cựu quân nhân nóng tính: Ngươi là thứ gì? Tại sao tay của ngươi lại giống của chúng ta?

Cựu quân nhân bối rối: Khoan đã... Ta đã thấy gương mặt đó trước đây rồi.

Gregor: ... Cá chắc là từ đống tờ rơi và tạp chí chứ gì.

<Gregor? Anh biết bọn họ từ nơi nào đó sao?>

Ishmael: ...Việc đó giờ không có quan trọng đâu, Quản Lý. Tôi không nghĩ là chúng ta có thời gian để hồi tưởng lại.

Cựu quân nhân nóng tính: Cái tay đó khiến ta thấy bực mình... Nhưng, sao cũng được. Vấn đề là, ta không thể để bọn ngươi đi qua đây được.

<Vậy sao. Tôi đoán là chúng ta không thể thương lượng được rồi...>

Rodion: Tại sao bọn họ có thể hiên ngang phô ra những phần cơ thể của côn trùng như thế vậy chứ? Họ sẽ làm lũ trẻ khóc mất. Đáng lẽ họ nên học cách giấu chúng đi như Greg của chúng ta đây này, đúng chứ?

Gregor: Tôi là một trường hợp đặc biệt. Quy trình để tạo ra những thứ bộ phận "côn trùng" mọc ở trên đầu là điều thường thấy nhất. Mặc dù... tôi không chắc liệu tôi có nên xem bản thân mình là may mắn nữa hay không.

Yuri: Có vẻ như bọn họ đang cố gắng ngăn chúng ta đi vào bên trong chi nhánh cơ sở này vì lý do nào đó.

Rodion: Bọn chúng cũng đang nhắm đến Cành Vàng sao?

Vergilius: Có lẽ vậy. Sẽ luôn có rất nhiều người săn lùng thứ tinh hoa này. ...Và ta chắc chắn rằng mỗi người đều có ước nguyện riêng của họ. Có đúng như vậy không?

Gregor: Ông nhìn thế là ý gì? Tôi còn chẳng hiểu gì cả.

1-9: Hướng Dẫn

Charon: Chúng ta đã đến nơi. Charon đã biết đường từ lâu rồi.

Yuri: Không, không có đâu! Sinclair và tôi phải kè kè hai bên để lèo lái giúp cô đấy.

Sinclair: Tôi mừng là ít nhất cậu cũng đã phân biệt được giữa đông nam và đông bắc rồi đó, Charon.

<Vậy đây là... Tập Đoàn L cũ sao?>

Ishmael: Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nó tận mắt... Kể từ khi ‘chuyện đó” xảy ra không thể nào mà lâu như vậy được.

Hong Lu: Ôi thật là... Làm thế nào mà một tòa công trình như thế này lại có thể trong tình trạng hoang vu như thế được chứ?

Heathcliff: Hah, đây hẳn là một cảnh tượng bất ngờ cho công tử bột của chúng ta nhỉ.

Vergilius: Ngưng tán gẫu đi. Đến lúc xuống xe rồi.

<Hờ, đằng kia có người kìa...>

Faust: Là những Fixer đến từ cùng Văn Phòng (Office) với Cô Yuri. Bọn họ là những nhà thám hiểm có kinh nghiệm đã khám phá các chi nhánh của Tập Đoàn L một vài lần.

Vergilius: Chào hỏi đi. Bên trái là Hopkins, còn bên phải là Aya.

Aya: Xin chào~

Hopkins: Là... Là... Là— Ngài Mắt Đỏ! Thật—thật là một vinh hạnh khi được gặp ngài...! Tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện về những chiến công của ngài, và được gặp gỡ trực tiếp ngài thế này...

Vergilius: Rồi. Thấy cái nhà kho xập xệ ở đằng kia không? Đó chính là nơi cái cầu thang dẫn thẳng xuống chi nhánh cơ sở này. Từ đây, Yuri sẽ là người dẫn đường của các người.

Yuri: ...Vâng.

Vergilius: Các Fixer này cũng sẽ đồng hành cùng. Cứ để họ giải quyết mấy rắc rối xảy đến. Thế là đủ rồi phải không? Ta chỉ đồng hành với mấy người được đến đây thôi.

<Hả? Khoan đã, gì cơ?>

Vergilius: Cậu đã nhầm to khi nghĩ rằng ta sẽ trông nom cậu suốt đời đấy, Dante.

Heathcliff: Vậy ông sẽ ăn không ngồi rồi một mình trong khi chúng tôi vật lộn ngoài kia à?

Vergilius: Nếu ta phải nhúng tay vào, thì chuyến khai phá này sẽ chẳng có tí thử thách nào đúng chứ? Nó sẽ thành một chuyến du lịch thăm quan mất.

Gregor: Nói cách khác, ông muốn chúng tôi lết xác về với khắp người đầy máu và bị đánh bầm dập.

Ishmael: Đó là câu mà kiểu người với động cơ mờ ám sẽ nói...

Vergilius: Muốn nghĩ sao cũng được. Ta đã cho mấy cô cậu người hướng dẫn và đủ hết mọi thứ rồi, nên ở dưới đó mà làm cho tốt đi.

Hopkins: Vâng! Tôi chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng đâu, Ngài Mắt Đỏ!

Aya: Tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi nghĩ thế~

1-10: Fixers Hạng 8

Vergilius: ... Dante. Làm ơn lại đây một chút.

Trong khi cả đội đang bận rộn với việc chào hỏi lẫn nhan, Vergilius gọi tôi ra một chỗ vắng người.

Vergilius: Để ta nói rõ cho cậu biết rằng bọn họ chỉ là Fixer Hạng 8 thôi.

<Hạng 8?>

Vergilius: ... Có nghĩa họ là những mấy đứa cấp thấp chuyên lao động khổ sai, công việc chính là đi chạy vặt. Cứ sử dụng họ tuỳ thích, nhưng đừng có lệ thuộc vào họ.

<Hay nói cách khác, là tôi không thể mong đợi họ xử lý tất cả mọi chuyện được.>

Tôi gật đầu để cho ông ta biết là tôi đã hiểu.

Vergilius: ... Cậu có lẽ là người duy nhất trên xe mà ta thật sự có thể đàm thoại cùng được. ... Ừ thì, chúc cậu may mắn, Dante.

Vergilius vỗ lên vai tôi cùng một nụ cười cay đắng trước khi từ từ quay lại chiếc xe buýt.

1-11: Nhánh D-02

Chúng tôi bước vào tàn tích của Tập Đoàn Lobotomy. 


Khi ánh sáng tối dần đi, mùi hôi thối nồng nặc từ bên dưới lòng đất trở nên ngột ngạt hơn.

Sinclair: Ụa... Cái mùi này... Kinh khủng quá...

Yi Sang: Mmm... Mùi của phế thải đang tích tụ lại trong phổi. Khá nồng nặc, như thể nó vẫn còn rất mới.

Faust: Để tôi cảnh cáo mọi người lần cuối cùng: Nếu mọi người chết ở đây, Dante sẽ không thể hồi sinh lại mọi người kể cả trận chiến đã kết thúc đi nữa.

Hopkins: Hồi sinh...?

Aya: Chắc chỉ là một câu đùa nổi tiếng hay gì thôi~ Trời ạ, tôi chẳng biết mấy chuyện gì đang lan truyền quanh the City thời nay nữa~

Họ dường như đang hiểu lầm gì đó, nhưng nhìn thấy Faust không bình phẩm gì cả, nên tôi quyết định không chen vào. Còn nguồn gốc của cái mùi khó chịu này mới chính là vấn đề quan trọng lúc này.

<Có vẻ như bọn họ đã chết được một lúc rồi.>

Outis: Quan sát rất chuẩn xác, thưa Quản Lý. Những thi thể này đã đạt đến giai đoạn phân huỷ.

Rodion: Oẹ, đằng kia trông như lũ bọ đang thưởng thức bữa tiệc của chúng.

Gregor: ... Mau đi thôi.

Rodion: Hở... Sao vậy, Gregor? Anh sợ bọ hả?

Gregor: ... Thôi nào, cô hẳn là đủ chững chạc để không cầm mấy con bọ chết dí thẳng mặt người khác như thế đâu...

Rodion: Hù!!!

Gregor: Nhưng trong trường hợp—Gah! Bỏ nó ra! Có gì vui chứ?!

Rodion: Pffhaw...Ý tôi là, nó hài hước thật đấy~ Ai có thể ngờ được rằng trong số tất cả mọi người ở đây thì anh lại là người sợ mấy con bọ nhiều chân lúc nhúc này chứ...... Greg này? Anh thật sự ghét chúng đến thế sao?

Gregor: ... Thôi bỏ đi.

Outis: Này cô kia! Dừng cái hành động gây rối này lại ngay lập tức. Đừng có gây thêm bất kỳ rắc rối nào cho quản lý của chúng ta nữa!

Faust: Chờ đã... cái xác này vẫn còn ấm.

Yi Sang: Cũng như là dấu hiệu cho thấy chỉ vừa mới bị tấn công thôi.

Sự u ám hiện lên trên gương mặt của Yuri đã biến mất sau khi quan sát kỹ những thi thể.

Yuri: Đây không phải đồng ngh... ý tôi là, nhân viên của Tập Đoàn Lobotomy.

Ishmael: Tôi nghe rằng những cơ sở bị chôn vùi thế này được coi như là một mỏ vàng chính hiệu, thu hút đủ mọi loại người với những mục đích riêng. Những câu từ như là "Lobotomy Dream" hoặc là "Enkephalin Rush" hiển nhiên bắt đầu nổi tiếng trong giới Fixers và Syndicates.

Ryōshū: LD, E-Rush... Nghe hay đấy...

Ishmael: Hà, đó là điều đầu tiên cô nói sau khi đã im lặng lâu như thế à?

Yi Sang: Sử dụng tiếng Anh một cách phù phiếm như vậy chẳng phải sẽ làm lu mờ nghĩa gốc sao?

Ishmael: Đó là điều mà tôi nói— Hở, anh dường như nói nhiều hơn bình thường đấy, Yi Sang?

Yi Sang: Nó có phản ánh sự kỳ lạ không?

Faust: Anh ấy chưa bao giờ là loại người trầm lặng cả. Ảnh chỉ vừa mới trải qua... một sự thay đổi gần đây thôi.

Outis: Việc có nhiều đầy tớ biết quan sát tiểu tiết cũng không phải là chuyện xấu. Tôi muốn mọi người tiếp tục phát huy. Chúng ta hành quân thôi.

Yi Sang: Cô tự cho mình như thể là đội trưởng vậy. Tôi dám nói rằng vai trò đó thuộc về quản lý mới đúng.

Outis: ... Xin hãy thứ lỗi cho sự xấc xược của tôi, thưa Quản Lý.

Cô ấy cau mày lại khi nhận ra bản thân đã bất cẩn, Outis cúi người về phía tôi và xin lỗi.

<Kh-Không, không sao đâu. Chúng ta đi xuống thôi.>

Hầu hết những phần còn sót lại của các thi thể đều biến dạng một cách kinh khủng không thể diễn ra được. Một thi thể thì có cánh mọc ra từ ruột, còn một thi thể khác lại có những cọng râu xoắn lại rũ dài xuống.

Yuri: Những người này trông khá giống với đám côn đồ chúng ta vừa gặp khi trước, đúng không?

Ishmael: Ý cô là những người đầu bọ đó sao?

Outis: Im lặng, tôi phát hiện thấy vài bất nhân ở phía trước.

(挙不者 - 挙動不審者, 거수자 거동수상자, Uniform Tango – Unidentify Target)

Như Outis đã đề cập, rất nhiều bóng người có thể được nhìn thấy ở phía trước hành lang.

Rodion: (Bất… nhân? Cái gì cơ?)

Gregor: (Cá nhân có hành vi bất chính... Có thể là kẻ địch đó.)

Outis: ... Mhm.

Tôi chắc chắn rằng một ý nghĩ hiện lên trong đầu tất cả chúng tôi: Các "Dị Thể" bí ẩn có thể đang lảng vảng trong cơ sở này, như Faust đã nói trước đó. Đó có thể chính là thứ ẩn chứa đằng sau những bóng đen kia.

Outis: ... Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoại trừ việc phải đối mặt với bọn chúng.

Quân nhân khó chịu: Này! Ai thế?!

Thay vì là Dị Thể, thứ chúng tôi phải đối mặt chính là con người. Vẫn còn quá sớm để cho rằng đó là điều may mắn.

Quân nhân khó chịu: Hả? Tao tưởng chúng ta là những người duy nhất ở đây chứ.

Quân nhân tục tĩu: Chúng vượt qua đội đứng canh gác ở cổng rồi sao? Bọn la liếm lúc nào cũng cứ liên tục kéo đến nhỉ. Lũ khai phá cứ liên tục xuất hiện và xuất hiện.

Heathcliff: Ê lũ người bọ! Chúng mày cùng bọn với mấy cái xác đằng đó sao?

Quân nhân tục tĩu: Xác sao? Lũ khốn chúng mày không...

Quân nhân khó chịu: Đợi đã.

Quân nhân tục tĩu: ...Tao không biết lũ cặn bã chúng mày từ đâu đến, nhưng nghe tao nói này. Chúng mày đến đây tìm Enkephalin, có đúng không? Nếu chúng mày đi xuống một tầng nữa, sẽ có kho báu bên dưới chờ chúng mày lấy đi đấy. Bất kỳ cái gì trong tầng đó đều là của chúng mày. Bọn tao sẽ chỉ lấy những gì bọn tao có thể lấy ở đây và sẽ rời......đi. Ha—Haha.

Gregor: Tsk, vậy là mấy người nhận ra tôi sao.

Khoảnh khắc đôi mắt của người lính đó nhìn thấy gương mặt của Gregor... Thứ lòng tốt mong manh của họ đã biến mất.

Quân nhân khó chịu: Thằng khốn phản bội...

Gregor: Ahh, cô hẳn cũng là đã được điều ra tiền tuyến luôn. Ngoài đời tôi trong đẹp trai hơn nhiều so với trong mấy tấm tờ rơi, đúng chứ?

Quân nhân khó chịu: Câm cái mồm của mày lại đi! Tao cảm thấy thật ghê tởm rằng tao đã từng nghiêm chào cái bản mặt của mày trong quân ngũ.

Gregor: Này, bớt nóng đi, đâu phải cô bị bắt phải đích thân chào tôi trực diện đâu.

Quân nhân tục tĩu: Trong khi mày được hành xử như là một con người bình thường của xã hội bởi vì cái đặc quyền chó má giải thoát mày khỏi những tác dụng phụ... Còn bọn tao thì chẳng có lấy một cơ hội nào cả, thằng giả tạo. Bọn tao bị vứt bỏ ngay lập tức sau khi cuộc chiến kết thúc.

Gregor: ... À mấy người biết đó, tôi cũng bị vứt đi đấy thôi. Đó chẳng phải là điều sẽ xảy ra với mọi người lính hay sao? Và đây chính là lối sống các người đã chọn ư? Lục lọi trong đống rác như lũ sâu bọ thật sự?

Outis: Dừng lại ngay! Khiêu khích kẻ địch của chúng ta không có ích lợi gì đâu!

Gregor: Cô cũng phục vụ trong quân đội kia mà. Cô biết rõ chuyện này sẽ đi đến đâu rồi. Chúng ta sẽ không thể tiếp tục mà không đánh nhau đâu.

Quân nhân khó chịu: ... Bọn tao định sẽ để bọn mày qua, thật lòng đấy.

Quân nhân tục tĩu: Nhưng bây giờ thì, tao sẽ băm nhỏ chúng mày và thằng bạn phản bội của chúng mày rồi vứt cho chó gặm hết.

Heathcliff: Làm như đó là điều mà bọn mày sẽ làm ấy. Đợi bọn tao quay lại cùng đống Enkephalin rồi bọn mày mới có thể đâm sau lưng rồi hốt sạch chứ gì.

Sinclair: Đ—Đợi đã, bọn họ định làm thế thật sao?

Heathcliff: Bọn chúng đã rơi thẳng xuống tận cùng đáy xã hội rồi, và anh mày thề rằng chúng đéo có quan tâm đến danh dự đâu, đúng không? Có giàu hay nghèo đi nữa, con người luôn quay lưng lại với chính đồng loại của họ miễn là có thứ gì đó giá trị. Mày vẫn còn non lắm nên không hiểu được đâu.

1-12: Nhánh Cơ Sở Quận 4

Gregor châm điếu thuốc lên và hít một hơi thật sâu, khói phất ra từ miệng của anh ta.

Ishmael: Họ lẽ ra sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu họ chọn làm việc ở một tập đoàn an ninh hoặc một nơi nào đó...

Outis: Họ đã dành cả đời phục vụ như một người lính. Những yêu cầu bắt buộc họ phải thay đổi để thích nghi với một cuộc sống mới hẳn đã quá sức chịu đựng với họ.

Gregor: Cô không tài nào biết được vết nhơ của một Cánh đã tàn lụi sẽ ám ảnh cô như thế nào đâu. Nếu như có bất kỳ ai đó đủ rộng lượng và khoan dung để chấp nhận cô, thì việc liếm giày và tuân theo mệnh lệnh là điều tối thiểu nhất cô có thể làm được...

Yuri: ......

Gregor: Ồ... Xin lỗi về chuyện đó. Lẽ ra tôi nên chọn lời cẩn thận hơn khi nói.

Yuri: Không, không sao cả. Tôi chắc chắn rằng mọi thứ cũng đã rất khó khăn với sự sụp đổ của Tập Đoàn G (G Corp). ...Tin tức về sự tàn lụi của một Cánh là vấn đề nan giải nhất đối với rất nhiều người.

 

Yuri: Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mấy cái đó trước đây cả...

Hopkins: Cô không biết sao?

Hopkins nhanh chóng cau mày lại. Quả là một sự đối lập với gương mặt mà anh ta đã phô ra trước Vergilius, tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Yuri: Không, tôi... Ừ thì...

Hopkins: Cô có biết tại sao chúng tôi lại để cho một nhân viên của một Cánh đã lụi tàn vào Văn Phòng (Office) của mình không?

Yuri: Đ—Để giải quyết những yêu cầu liên quan đến nhánh Tập Đoàn L an toàn hơn...

Hopkins: Chính xác. Tôi không có bất kỳ mong đợi gì từ một nhân viên thấp kém cả. Chỉ có hai công việc đơn giản: dẫn đường, và nói cho chúng tôi biết cách để xử lý lũ Dị Thể hoặc bất kể chúng là gì đi nữa. Giờ thì nhìn xem... Cô mong chúng tôi sẽ làm gì với câu "Ôi khôôôngg, tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng trước đây cả!" hả?

Aya: Trời ạ, Hopkins, cảm thấy bức bối sao? Bình tĩnh đi nào~

Yuri: ......

Faust: Nếu như chúng thật sự mới với Cô Yuri đây, thì những thứ này có thể là một loại phân nhánh khác của Dị Thể... Có thể là một chủng loài mới.

Yi Sang: Tập Đoàn đó có thể cũng không sở hữu mọi cá thể trong buồng quản thúc. Yuri, không có lý do nào để tự trách bản thân vì không thể nhớ điều mà cô chưa bao giờ được dạy cả.

Hopkins: E hèm...

Yuri: ... Cảm ơn anh.

Heathcliff: Có cái quái gì đáng để tranh cãi đâu? Chỉ cần đập chúng ra bã thôi đúng không?

Meursault: Cứ ra lệnh, và chúng tôi sẽ thực hiện nó.

 

Hopkins: Ấn tượng đấy... Quả là đám thuộc hạ của ngài Mắt Đỏ (Xích Thị) có khác.

Ryōshū: ... Ngươi vừa mới nói gì cơ?

Aya: Ôi trời ạ, Hopkins lại thế nữa rồi, luôn buộc miệng nói ra những lời không hay chút nào...tôi xin thay mặt anh ấy xin lỗi mọi người~ Heheh. Sao cậu lâu lắc quá vậy, Hopkins? Bệnh trĩ tái phát hả?

Hopkins: C-Cái gì—không tôi không có bị thế! Chả biết cô đang nói gì nữa...

Hopkins nhanh chóng đứng dậy sau khi ngồi xuống một hồi lâu. Túi của anh ta chứa cái gì đó, nhưng tôi quyết định không quan tâm đến nó.

 

Faust: Được rồi, tôi cho rằng nơi này đủ an toàn.

Khi tôi mở cửa ra, Faust bỗng nhiên đứng trước mặt tôi.

Faust: Dante, hãy nhắm mắt lại và tìm kiếm một đốm sáng lẩn trốn trong bóng tối. Tìm kiếm ngôi sao của sự thật, đang lấp lánh một cách mong manh.

<Ngôi sao... Chuyện này sẽ không khiến tôi đau đâu, đúng chứ?>

Faust: Nó sẽ không gây cho người bất kỳ đau đớn nào vì người chỉ định vị nó thôi.

<Có thứ gì đó về cách Faust giải thích khiến tôi cảm thấy hơi quan ngại, nhưng tôi vẫn quyết định tin lời cô ấy và che mắt lại.

Khi người mở mắt ra, thứ dường như đang ở rất xa...

Faust: Sẽ soi sáng thẳng vào tầm mắt của người.

<Nó... thật đẹp.>

<Ánh sáng đó... Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy thôi sao?>

Faust: Không hẳn. Tất cả chúng tôi có thể nhìn thấy nó thông qua người. Cho dù chúng ta đang ở bên trong một hầm ngục, chúng tôi có thể được lợi từ khả năng của người thông qua ngôi sao.

Ishmael: Người có thể nào xoay cái đồng hồ đó nhanh lên được không? Tôi nghĩ là tôi bị trật khớp vai rồi.

Yuri: Đồng hồ sao? Vậy thứ đó không phải để trưng à?

Gregor: Nó không những chỉ có thể làm thế thôi đâu. Người đó có một sức mạnh rất tuyệt đấy. Cô nên đến đây và xem thử đi, Yuri.

<... Không có ai chịu để ý tôi phải chịu đau đớn như thế nào à?>

 

Rodion: Ah~ Thật sảng khoái.

<Tôi đang sắp chết đây này...>

Aya: Một cái đồng hồ thật tuyệt vời đấy~ Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại công nghệ đó trước đây cả.

Hopkins: Nó phải ngang hàng với một S-Singularity đấy... Cánh nào có thể làm được chuyện này...

Hopkins nhìn chằm chằm vào đầu của tôi. Tôi đã cố ngó lơ nó, nhưng nhìn vào chiếc túi nặng trĩu của anh ta một lần nữa...

Rodion: Dante? Tại sao người lại ôm đầu thế?

<K—Không có gì cả.>

Yi Sang: Cô Faust, quản lý không thể đảo ngược lại mạng sống của các vị hướng dẫn viên bằng cách sử dụng khả năng của đồng hồ sao?

Faust: Đồng hồ chỉ có tác dụng lên Tội Nhân chúng ta thôi.

Aya: Ôi, chán thật~ Tôi đoán điều đó cũng tốt. Thử tưởng tượng được hồi sinh lại với một cái lỗ bự ngay trước bụng. Chẳng phải điều đó thật tệ sao? À, mọi người biết gì không, mọi người rất may mắn nếu như bị thủng một lỗ xuyên ruột đây. Mọi người sẽ chết rất nhanh—

<Hả...? Đợi đã—!>

Aya: Ah.

Một cái xúc tu cứng trồi ra từ bên trong bức tường và đâm xuyên người Aya ngay tức khắc.

Outis: Toàn bộ đơn vị, sẵn sàng chiến đấu.

Aya: ... Tôi đã nói gì nào? Tôi đã luôn...là một...cô gái may mắn...

Yuri: AYA!!

Yi Sang: Cô ấy đã qua đời.

Gregor: ...... Đi nào... Chúng ta phải tiếp tục bình tĩnh, nhất là trong những lúc thế này, đúng chứ?

Yuri: Nh-Nhưng mà...

Faust: Đòn công kích rất lạ thường. Có vẻ như chúng ta đang đối mặt với một Dị Thể.

Outis: Quản Lý. Mệnh lệnh của ngài.

Tôi cảm thấy tội cho Yuri; cô ấy nhìn cái xác của Aya rồi nhìn về chúng tôi rơm rớm nước mắt. Nhưng dù sao đi nữa...

<...Yuri, Hopkins, và Aya. Ba người tôi không thể hồi sinh. Chúng ta phải chiến đấu ngay nếu như không muốn có thêm bất kỳ thương vong nào nữa.>

Outis: Một quyết định sáng suốt, thưa Quản Lý.

Hopkins: Cô có thể hiểu được những tiếng tích tắc đó sao...?

Outis trừng mắt nhìn Hopkins, rồi ngay lập tức nhắc nhở bản thân về ưu tiên trước mắt và bắt đầu thét lên.

Outis: ... Là mệnh lệnh của quản lý đấy, các tay sai! Các người sẽ bao vây kẻ địch theo đội hình. Mục tiêu chính là bất nhân ở phía trước!

Yuri: ... Đã rõ.

Gregor: Nói thật thì... Tôi không chắc cô có thể gọi thứ đó là “người” để mà “bất nhân” được đâu.

Những dây leo bắt đầu mọc ra, theo sau là một bóng đen trông cao hơn một con người bình thường gấp vài lần. Nó... đang đến gần hơn, cảm giác kinh hãi hơn bất kỳ kẻ địch nào mà chúng tôi đã gặp trước đây.

 

Heathcliff: Rồi sao nữa? Chỉ có vậy thôi à?

Ishmael: Tôi nghe nói rằng Dị Thể đáng lẽ ra phải rất mạnh đến nỗi việc quản thúc chúng là một nhiệm vụ khó khăn...

Faust: Là tác dụng của Qliphoth Deterrence (Huyền Thuật Khắc Chế Sự Hỗn Loạn).

Heathcliff: Hả? Bình cà phê sao?

Faust: Một thế lực làm suy yếu Dị Thể. Mục đích nguyên gốc của nó là để đảm bảo an toàn cho việc giám sát trong buồng quản thúc của chúng. Khi chúng ta tiếp tục nhiệm vụ thu thập thêm nhiều Cành Vàng hơn, sự khắc chế này cũng sẽ suy yếu theo. Mặc dù đây chỉ là một trận đánh đơn giản...

Ishmael: ... Càng về sau, một trong số chúng sẽ khiến chúng ta mất mạng cả trăm lần chỉ để xử lý.

Đó là một suy nghĩ thật sự rợn người...

<... Xác của nó đâu mất rồi? Tôi khá chắc rằng chúng ta vừa ra đòn chí mạng...>

Outis: Nó đã nằm xuống đúng như mong đợi. Tất cả đều là nhờ vào tài chỉ huy kiệt xuất của ngài, thưa Quản Lý.

<Thứ đó không thể nào tự nhiên bốc hơi lên trời đâu nhỉ…>

Outis: Ngài luôn quan sát thật thấu đáo, thưa Quản Lý. Khả năng như thế không thể bị loại trừ dễ dàng ra được.

Gregor: ... Cái trần nhà kiên cố trên đầu chúng ta chẳng là gì so với hai người à?

Yuri: ... Ở đằng kia.

Yuri chỉ tay vào thứ gì đó. Cú sốc khi đã mất đi Aya hẳn đã khiến cô ấy rất đau buồn, nhưng nhìn thấy cô ấy vẫn tự chủ được và ngẩng cao đầu lên... Tôi cảm thấy rằng tôi nên để cô ấy yên và đi theo sau cổ thêm một lúc.

<... Đó là một quả trứng sao?>

Faust: Đó chính là lõi của Dị Thể. Khi được quản thúc thông qua những cách thức phù hợp, nó sẽ biến đổi thành hình dạng đặc thù này.

Yuri: ... Và sau một thời gian đủ lâu, quả trứng sẽ nở ra.

Heathcliff: Nở á? Cô đùa tôi chắc...

Ishmael: Ý cô là, những thứ đó không bao giờ chết ư?

Faust: Các Dị Thể đơn thuần không thể chết đi. Đó chính là một trong những yếu tố đóng góp cho công cuộc sản xuất năng lượng hàng loạt của Tập Đoàn L.

Yuri: Và là một nhân viên tại đó, nhiệm vụ của tôi là đưa cái lõi quay về buồng quản thúc của nó... Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Ishmael: Umm... Chúng ta có thể làm được những gì trước khi quả trứng này nở ra?

Faust: Công Ty Limbus có một bộ phận chuyên xử lý với các Dị Thể như này. Họ sẽ thu hồi chúng cho chúng ta.

Yuri: Đúng rồi... Đó có phải là Đội Hậu Tuyến (After Team) không? Tôi nhớ là đã nghe về họ trong việc luân chuyển nhân lực.

Rodion: Vậy thì chuyện gì ngăn cô gọi cho bọn họ ngay bây giờ thế?

Faust: Thiết bị truyền tín hiệu... ở trên Mephistopheles rồi.

Gregor: ... Rồi, hiểu.

Faust: Không cần phải lo. Một khi chúng ta lấy được Cành Vàng, chúng ta sẽ quay trở lại đây dù muốn hay không.

 

Chúng tôi đi xuống tầng bên dưới.

Yuri: Tôi không nghĩ là tôi sẽ quay trở lại đây.

Faust: Hầu hết các cơ sở của Tập Đoàn Lobotomy đều có rất nhiều tầng. Và mỗi tầng dự kiến đều xuất hiện một Dị Thể đánh dấu lãnh thổ của chúng.

Rodion: Thật sự vậy luôn sao?! Còn một đống con như thế nữa hả?

Gregor: Vậy... Cô đào đâu ra thông tin về việc chúng ta sẽ đối mặt với thứ gì và mấy thứ tương tự thế?

Faust: Faust biết tất cả mọi thứ.

Yuri: Người hướng dẫn có nói rằng một đội Tiền Tuyến (Before Team) sẽ tiến hành khảo sát trước.

Gregor: ... Vậy cô chỉ biết điều đó đơn giản bởi vì cô có thông tin từ các nhân viên khác.

Faust: Tôi chưa bao giờ tuyên bố như thế cả.

Outis: Dù sao thì, điều này có nghĩa là chúng ta sẽ đối mặt với một mối nguy lớn ở mỗi tầng. Sẽ thật sự ngu ngốc nếu tiến vào bên trong mà không thể chắc rằng chúng ta đã an toàn hay chưa, buộc chúng ta phải chiến đấu hạ gục kẻ địch nếu tiếp tục muốn đi tiếp...

Faust: Cô nói hết những gì mà Faust đang muốn nói luôn rồi.

Yi Sang: Thật không phải là một điều tuyệt vời khi có thể bày tỏ ý định của bản thân trước khi chúng được cất lên thành tiếng sao?

Faust: ... Dante, đã đến lúc ngước nhìn ngôi sao rồi.

<Tôi là quản lý của cô, không phải vật thế thân đâu, cô biết đấy...>

 

Một cựu quân nhân xuất hiện trong bóng tối, với một khí chất không mấy tốt đẹp. Chiếc phù hiệu lấp lánh đã cũ của anh ta dường như ám chỉ rằng trước đây anh ta đã từng là một người có chức vị rất cao.

???: ... Quản lý Gregor?

Gregor: Tôi nghĩ là tôi nhớ gương mặt đó. Nhưng tại sao?

Quản lý trưởng già nua Tập Đoàn G: ... Ta từng là quản lý trưởng trong đội của cậu. Cậu không những bỏ rơi bọn ta, giờ cậu còn cả gan cướp đi mạng sống của những người đồng đội cũ—cũng là cấp dưới của ta.

Gregor: Nghe này, cuộc chiến đã kết thúc một thập kỷ trước rồi. Nhưng, tôi đoán là một vài người vẫn không thể buông bỏ được chức vị của họ nhỉ?

Quản lý trưởng già nua Tập Đoàn G: Kết thúc sao? Không có gì kết thúc cả. Không có gì...đã kết thúc cả...khốn khiếp... Chiến tranh có thể đã kết thúc đối với cậu khi cậu bỏ rơi Tập Đoàn G... Nhưng chúng tôi chiến đấu vì chính cái mạng của bản thân trên chiến trường đến tận ngày hôm nay.

Gregor: Dù tôi chẳng muốn đồng cảm với ông theo kiểu này lắm... thật sự giờ tôi cũng chẳng khác gì mấy người cả.

Quản lý trưởng già nua Tập Đoàn G: Vậy thì cậu phải hiểu, Gregor. Chỉ có một phán quyết đợi chờ những kẻ đào ngũ.

Gregor: Ông nói như thể nó có nghĩa lý gì ấy... Nhưng như thế là trái với chính sách của công ty khi đưa ra phán quyết tử hình vì mục đích trả thù cá nhân đấy, thưa Quản lý trưởng của tôi.

 

Có lẽ khoảng thời gian người cựu quân nhân này không còn trên chiến trường nữa đã quá đủ để khiến cho sức chiến đấu của anh ta dần yếu đi. Vị quản lý trưởng từng tiêu diệt hằng hà sa số kẻ địch trên chiến trường trong thời hoàng kim của mình giờ đang cận kề với cái chết.

Quản lý trưởng già nua Tập Đoàn G: Cậu đã từng là một người đáng được tôn trọng, Gregor...

Gregor: ... Tôi chưa bao giờ đòi hỏi sự tôn trọng nào hết.

Quản lý trưởng già nua Tập Đoàn G: Đừng tiến sâu vào trong nữa... Chỉ có địa ngục đang chờ cậu ở phía trước thôi.

Gregor: Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ tôi có thể nghe theo lời khuyên của ông được. Tôi không muốn bị đuổi việc nên tôi buộc phải đi sâu vào bên trong.

Quản lý trưởng già nua Tập Đoàn G: Cậu đã vứt bỏ danh dự của bản thân...chỉ vì một vài đồng bạc cỏn con rồi sao?

Gregor: Tôi đã bán nó từ lâu lắm rồi, cùng với quân huy của tôi. Chủ nhà không tài nào đợi tiền thuê nhà thiếu nợ được nữa.

Một nụ cười đầy cay đắng hiện lên trên gương mặt của vị quản lý trưởng.

Quản lý trưởng già nua Tập Đoàn G: Cậu... chẳng khác gì bọn tôi cả... Suy cho cùng, chúng ta... Chẳng là cái gì... trừ một lũ côn trùng kinh tởm...

Anh ta trút thêm vài hơi thở nữa, rồi đã ngừng cử động.

Gregor: ... Này, cho tôi mượn điếu thuốc được không?

Ryōshū: ... Chỉ lần này thôi.

Gregor đưa điếu thuốc mượn được kề sát vào điếu thuốc đang ngậm trên miệng, rồi châm lửa và ném nó về trước ngực của người chỉ huy đã qua đời.

Gregor: Xin lỗi, không muốn chia sẻ điếu của tôi với cái thứ đó.

Ryōshū: ... Hmph.

Ryōshū khịt mũi một cái. Khói từ điếu thuốc của Gregor vương vẩn cùng sự lặng thinh trong một chốc lâu.

 

Ishmael: Có vẻ như không còn dấu hiệu nào của các cựu quân nhân từ chỗ này nữa.

Sinclair: Ông chỉ huy đó có cảnh cáo chúng ta không nên đi sâu vào bên trong nữa...

Khi chúng tôi tiếp tục bước đi, chúng tôi phát hiện ra những thi thể đã nằm tại đây được một khoảng thời gian.

Yuri: Đây đều là đồng nghiệp của... không, nhân viên của Tập Đoàn L...

Yi Sang: Tôi nhìn thấy dấu vết của những vật cùn. Chính xác hơn là tất cả những cái xác ở đây đều có hết.

Yuri: Một bản báo cáo quản lý... Tài liệu này chứa đựng chỉ dẫn về cách thức quản lý Dị Thể tại đây. Bình thường thì, các nhân viên được giao nhiệm vụ tương tác với các Dị Thể sẽ ghi nhớ các chỉ dẫn quản lý đến mức độ đọc thuộc lòng chúng mà không sai sót một chữ nào hết... Họ không thường hay sử dụng các ghi chú như thế này.

Yi Sang: Tôi dám nói rằng không một nhân viên còn sót lại nào được trang bị đủ thông tin cần thiết khi một Dị Thể vi phạm quản thúc...

Heathcliff: ... Hmh.

Yuri: Nếu những quả trứng không được đưa về buồng quản thúc...thì đúng là như thế thật.

<Có quá nhiều xác chết ở đây.>

Ishmael: Loại Dị Thể nào có thể tàn sát tất cả nhân viên ở đây chứ— Đợi đã... Cái mùi này là gì thế?

Hopkins: ... Các người biết đó, Văn Phòng của chúng tôi đã mua một thiết bị đắt tiền hôm trước.

Heathcliff: Mày đang nói cái đếch gì thế?

Hopkins: Nguồn tin cho biết là mức độ độc tố bắt đầu tăng lên sau một số tầng nhất định.

Rodion: Ờ, có một tí máu chảy khỏi tai tôi này~ Cái này có ổn không thế?

Don Quixote: Không trận chiến nào là không có nghịch— Pfehghg, gahf! Khoff!

Hopkins: Tôi đã được dặn rằng tiếp tục tiếp xúc với chất độc sẽ có thể gây ra chảy máu, kiểu như thế.

Rodion: Nhg... Làm thế nào mà anh vẫn ổn thế hả?

Yuri: Thứ này là... Nó là lựu đạn khí chống Dị Thể được cấp cho các nhân viên. Có một cái đã... Khụ... Kích nổ... Đâu đó trong số những thi thể ở đây...

Hopkins: Đúng thế, mức độ độc tố có vẻ như rất cao xung quanh khu vực này.

Trước khi chúng tôi kịp nhận ra thì Hopkins đã đeo mặt nạ phòng độc rồi.

Rodion: Ê này, còn bọn tôi thì sao?

Faust: Chúng ta không được cấp cho nhu yếu phẩm nào khác cả.

Heathcliff: Thằng ranh con, mày biết chuyện này sẽ xảy ra sao? Mày đéo thoát được đâu... Ngh...

Heathcliff không thể nói hết câu và ngã gục xuống.

Faust: Lưu lượng máu của anh sẽ chảy nhanh hơn nếu như anh bị kích động. Nói cách khác, độc tố sẽ lan truyền nhanh hơn. Cố gắng giữ bình tĩnh, tối thiểu việc chuyển động lại, và hít thở một cách đều đặn.

Yuri: Hopkins... Tại sao... Khụ. Tại sao anh không nói cho tôi biết trước chuyện này?

Hopkins: Ồ, tôi cũng có câu hỏi dành cho cô đây, Yuri. Tại sao tôi lại phải để Văn Phòng của chúng tôi phung phí quỹ mua những công cụ đắt tiền để thứ chết dẫm như cô sử dụng chứ?

Yuri: ......

Hopkins: Nếu như nói thẳng ra, đó là một phép màu khi cô có thể gia nhập vào được với bọn tôi đấy. Có thể Aya thương hại cô và cho cô đặc ân vào đó... nhưng giờ cô ấy chết rồi, nên ai quan tâm nữa chứ?

Heathcliff: Thằng khốn núp lùm bỉ ổi... Mày sống như thế mà coi được à…

Hopkins: Vớ vẩn, tất cả mọi thứ đều công bằng đối với một Fixer cả thôi. Nghe rằng Mắt Đỏ có bạn đồng hành khiến tôi rất tò mò, nhưng hoá ra thì... Các người cũng chỉ là một lũ rẻ rách bị khùng khi nghĩ rằng lao thẳng vào mấy cơ sở như này mà chẳng chuẩn bị gì là một ý hay.

Heathcliff: Thật là một trò đùa bệnh hoạn... Mày chẳng làm gì trừ đứng nhìn cả...

Cảm nhận được cơn phẫn nộ đổ dồn vào bản thân, Hopkins bước về sau và tiến thẳng đến lối thoát đi lên mặt đất.

Hopkins: Dù sao thì, ít nhất tôi cũng vớ được một mớ Enkephalin nhờ vào công sức của các người. Tôi sẽ viết trong báo cáo rằng các người đều đã mất tích, tại "ngạt thở đến chết" nghe nhục thật sự. Tạm biệt nhé.

Yuri: ......

Yuri ngã nhào xuống sàn, máu chảy ra từ mũi đổ hết xuống hai tay. Và cô ấy không phải là người duy nhất. Rodya, Heathcliff, và các Tội Nhân khác cũng đang dần bị mất máu mà ngã xuống.

<Gregor?>

Gregor: Tsk, tôi cầm theo thứ này để cô có thể có thứ gì đó để tưởng nhớ cô ấy...

Anh ta đang cầm chiếc mặt nạ phòng độc cùng kiểu mẫu với cái của Hopkins.

Yuri: Nhưng tại sao...

Gregor: Nghe nói Aya—khụ—đã ưu ái cho cô, đúng không? Vậy thì thứ này cũng là của cô luôn đấy. Đối với một lũ điên không chuẩn bị trước như bọn tôi... có cách riêng của mình. Đừng lo lắng cho chúng tôi.

Liên tục ho ra máu, Yuri đeo mặt nạ vào.

Yuri: ... Tôi biết anh ta nói đúng. Tôi biết việc có được sự công nhận từ một Văn Phòng đầy rẫy những người xa lạ là một chuyện khó khăn, dù cho ngày đêm liên tục chạy biết bao công việc và nhiệm vụ. Khi đó chỉ còn có 3 phút nữa là cả chi nhánh bị phong toả hoàn toàn...

Thông báo: [TRIỂN KHAI VIỆC CHÔN VÙI CƠ SỞ.]

Yuri: Những cánh cửa bắt đầu đóng lại rồi.

Thông báo: [VIỆC CHUYỂN HOÁ NĂNG LƯỢNG ĐÃ HOÀN THÀNH 85%.]

Alex: Yuri, đừng bỏ tôi lại mà! Yuri!

Yuri: Thế nên tôi buộc phải làm điều gì nữa chứ? Việc tôi sống sót là sai trái sao? Lẽ ra tôi nên bị chôn sống cùng những người đồng nghiệp khác mới là điều đúng đắn sao? Khi cả toà nhà này bị chôn vùi sâu xuống đất, thì tất cả Dị Thể sẽ không trốn thoát nữa sao?

Gregor: Khoff... Đó là một tội lỗi. Ít nhất là ở dưới này.

Ishmael: Kahoff, kahf. Đau đấy, Gregor...

Vẫn đang đứng sững sờ, tôi bỗng nhận thức được trở lại và kiểm tra các Tội Nhân. Một nửa số bọn họ đã chết ngay trong tầng này, và đầu của Ishmael cũng rụp xuống ngay sau khi thốt lên lời nói cuối cùng của mình.

Yuri: Một tội lỗi...

Gregor: Nhưng, chà... Rồi sao nữa hả, cô gái... Cô phải tiếp tục sống như thể đó chẳng phải việc của ai cả. Khụ. Cảm thấy tội lỗi vì những chuyện đã xảy ra... sẽ chỉ khiến cô ngày càng nhụt chí hơn thôi...

Yuri: ......

Khi Gregor trút hơi thở cuối cùng, Yuri và tôi trở thành hai người duy nhất còn sống sót trong khu vực này.

<Uhm... Đ-Đừng lo lắng quá nhiều về chúng tôi. Tôi có thể hồi sinh họ.>

Tôi biết tiếng đồng hồ tích tắc là những gì mà Yuri có thể nghe được, nhưng tôi vẫn cố hết sức nói ra lời nhắn nhủ để an ủi cô ấy.

Yuri: ... Tôi biết.

Yuri kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai chúng tôi và không nói thêm một lời nào nữa.

Sau một khoảng thời gian dài lặng tiếng, khí độc cuối cùng cũng tan hết đi.

Yuri: ... Có vẻ như bây giờ đã an toàn rồi.

<Hmm? Ồ, phải rồi.>

Yuri: Tôi sẽ giúp một tay. Hãy mau đưa bọn họ trở lại nào.

Sau khi nói câu đó, Yuri tháo chiếc mặt nạ phòng độc xuống và bình tĩnh dìu các Tội Nhân trên vai cô, từng người một như thế. Không biết phải nói gì với cô ấy, tôi quyết định giữ im lặng.

 

<Những Dị Thể đó có phải nguyên nhân giết chết tất cả nhân viên ở đây không?>

Yuri: Tôi không chắc nữa. Nếu như tôi đoán đúng thì...

Outis: Hướng mắt về phía trước đi, thưa Quản Lý. Còn một con khác nữa.

Một cá thể dạng người đội cái đầu của một bức tượng đang ngồi tựa lưng vào tường.

Đầu tượng: Xin chào...? Các người...đến đây...để rút thăm sao...? Thu hết thẻ ID lại đây...và đưa chúng...cho tôi... Rồi sau đó chúng ta sẽ tìm ra người thắng giải.

Tay của thứ đó đang nắm lấy một cái dây đeo thẻ ID. Cái tên "Alex" được ghi trên đó.

Yuri: ... Alex.

Heathcliff: Cô ta đã mất trí rồi sao? Và cái thứ đó lải nhải cái gì về người thắng giải thế?

Yuri: Một vài Dị Thể... yêu cầu phải hiến tế thường xuyên như là một phần của việc quản thúc.

Đầu tượng: Các người không nên đi hướng đó... Chúng sẽ tìm thấy các người...

Yuri: Và việc hiến tế đã xảy ra, đúng không?

Đầu tượng: Đã đến lượt các người... rút thăm...

<Hiến tế...?>

Ishmael: Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như không hiến tế bất kỳ một ai cả?

Yuri: Chúng tôi chưa bao giờ được biết... Chúng tôi luôn tuân theo mọi quy trình được đề ra và không bao giờ thất bại cả.

Ishmael: Tôi đoán là nó đã xổng ra và bắt đầu giết chết tất cả mọi người.

Heathcliff: Ha! Con "Dị Thể" đó hẳn là một thứ nhu nhược dữ lắm. Nó có đập vào sau gáy của nạn nhân không?

Yuri: Ý anh… là sao?

Heathcliff: Mắt cô bị mù rồi à? Những vết thương đó rõ ràng được gây ra bởi con người. Cô có thể thấy rõ rằng bọn họ đã đập nhau cho đến chết. Toàn bộ lũ điên đó đều tự giết lẫn nhau.

Yuri: Nh—Nhưng vì lý do gì chứ?

Heathcliff: Rõ như ban ngày.

Heathcliff: Bọn họ đoán có thể sống sót được một khoảng thời gian sau khi cả chi nhánh này bị chôn vùi xuống lòng đất. Cứ tiếp tục hiến tế từ lần này đến lần khác, và rồi đám còn lại sẽ được giải cứu.

Heathcliff: Đoán rằng bọn họ tiếp tục vụ bốc thăm này được vài tháng. Đó là cách an toàn nhất để giữ tình hình trong tầm kiểm soát. Nhưng vấn đề là: Cô nghĩ người được chọn để hiến tế sẽ yên phận chấp nhận kết quả đó sao?

Heathcliff: Nếu là tôi, thì tôi sẽ bóp chết kẻ bên cạnh mình còn hơn. Thà bọn họ chết còn hơn tôi đúng chứ ... Rồi mọi thứ chính là những gì mà chúng ta thấy bây giờ.

Ishmael: Và người sống sót cuối cùng... đội lên chiếc mặt nạ đá thuộc về đám đầu tượng... Tin rằng làm như thế sẽ cứu mạng mình khỏi việc bị hiến tế.

Yuri: Không thể như thế được. Alex sẽ không giết những người khác để một mình cô ấy có thể sống...

Heathcliff: Làm thế nào mà cô biết được điều đó? Cô thậm chí còn không thể chắc chắn rằng thứ đó thật sự có phải là Alex hay không nữa mà.

Đầu tượng: Hãy để tôi...cho các người một lời khuyên... Các người sẽ cảm thấy tốt hơn...khi tự kết liễu chính mình...trước khi bọn chúng đến giết các người... Kehe... Kehe...

Outis: Chúng ta mau tiếp tục. Người này sẽ sớm lìa đời thôi.

Trong khi những người khác tiếp tục bước đi, Yuri nán lại và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cá nhân đội mặt nạ đá đó.

Yuri: Không phải lỗi của cậu... Cậu biết là không phải mà, đúng chứ?

Đầu tượng: Bỏ mặc tôi lại đi, Yuri... Làm ơn hãy bỏ mặc tôi lại đi...

Yuri: ......

<... Đến lúc đi tiếp rồi.>

 

Rodion: Tầng này đầy rẫy giòi bọ.

<Những con bọ này không tệ bằng đám Dị Thể của tầng trước. Tôi không muốn thứ như thế xảy ra thêm lần nào nữa đâu.>

Rodion: Pft... Chắc rằng Greg sẽ rất vui khi nghe được điều đó. Đúng không nào, anh bạn côn trùng?

Nhưng Gregor không hề để tâm đến Rodya.

Gregor: ... Mọi người không nghe thấy tiếng gì sao?

Ishmael: Chúng tôi đã nghe thấy một tiếng gì đó cồn cào liên tục. Rodya, cô thật sự đói đến mức đó à?

Rodion: N-Này, cô lẽ ra phải ngó lơ chuyện đó chứ~ Làm ơn đó, gái ơi?

Gregor: Không, không phải cái đó... Nó giống như...

Lần đầu tiên trong chuyến thám hiểm này, Gregor bước lên trước cả nhóm và mở cánh cửa bên cạnh anh ta như thể bị thôi miên vậy.

Yuri: Đợi đã, đó là một buồng quản thúc...!

Gregor: Nó giống hệt như... lúc đó...

Không, cánh cửa đã được mở sẵn rồi.

Gregor nhìn vào trong thứ ánh sáng vàng kim toả ra từ bên trong căn phòng.

<Grego—!>

Ishmael: Chúng ta đã... quay trở về quá khứ rồi sao?

Tôi nhìn thấy bầu trời u ám sắc đỏ. Những tiếng gào thét và tiếng khóc phát ra gần ra xen lẫn với khung cảnh kinh hoàng này. Và trên bầu trời, tiếng súng nổ và pháo bay xé toạc những âm thanh xung quanh, một thứ tạp âm đến khó chịu.

Outis: Không phải rõ ràng rồi sao? Đây chính là... Một chiến trường... Ngay giữa lòng chiến trường.

Gregor: ... M-Mình đang...nằm mở sao? Hay đây là ác mộng? Tại—Tại sao lại ở đây nữa...

Heathcliff: Thế tại sao chúng ta lại ở ngay giữa lòng chiến trường đẫm máu thế?! Đây là cái bẫy hay gì?

Faust: Không. Chúng ta đang đi đúng hướng. Tinh hoa của thứ công nghệ chúng ta đang tìm kiếm đang ở rất gần nơi này.

Ishmael: Ý cô là Cành Vàng sao?

Faust: Chính xác. Cô có nhận ra thời điểm diễn ra chuyện này là khi nào không?

Outis: Bất kỳ ai có mắt còn nhìn được đều có thể nhận ra ngay.

<Ờờờ, tôi thật ra... không biết.>

Tôi nói ra lời của mình.

Outis: Thật rõ rằng ngài không thể nhận ra được khung cảnh này, thưa Quản Lý. Ngài không có mắt phù hợp với định nghĩa của người thường.

Ishmael: Đó là cái cớ tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra sao...

Outis ho lên một cái cố che giấu đi sự xấu hổ của bản thân, rồi đưa mắt nhìn về phía chiến trường.

Outis: Dựa vào màu sắc loè loẹt của những lá cờ đủ màu của các bên tham chiến... Thì đây ít nhất là đã 70 ngày trôi qua của Chiến Tranh Khói (Smoke War)... Đây là kết luận của tôi, thưa Quản Lý.

Bỗng dưng, có một lực kéo mạnh từ đằng sau áo của Heathcliff.

???: Mấy người mất trí rồi sao? Mấy người cần đến chỗ trú ẩn, ngay bây giờ! Mấy người sẽ lão hoá rất nhanh chóng nếu như tiếp xúc với phóng xạ của quả bom đó! Cứ điểm bên cạnh chỗ chúng tôi đã biến thành một trạm thương binh—bọn họ thậm chí còn không thể đi đứng bình thường mà không có gậy để chống nữa!

Heathcliff: Mày là ai và tại sao mày làm như thể mày quen bọn tao vậy—

???: À! Quản lý Gregor! Với tất cả sự tôn kính của tôi, thưa ngài!

Cậu trai với băng gạc trên mặt bỗng nhận ra và nghiêm chào Gregor ngay khi nhìn thấy anh ta.

Gregor: ... Cậu.

Tomah: Có thể ngài không nhận ra tôi, thưa ngài. Tôi là Tomah của bộ phận Bảo Dưỡng Sinh Học (Biomimetics Maintenance)! Tôi cứ tưởng ngài thuộc đơn vị trên tiền tuyến; tôi không ngờ rằng sẽ tìm được ngài ở hậu tuyến này. Ngài đang trên đường lên tiền tuyến sao? Tôi có thể giúp ngài đến đó bởi vì việc cường hoá ở chân tôi đã cho phép tôi nhảy—

Rodion: Bweh, nghe kinh quá.

Tomah nhìn Rodya đầy nghi hoặc.

Tomah: Cô, cô vừa mới nói gì...

Gregor: N-Này, Tomah! Vậy giờ cậu là trợ lý quản lý—hay là nhân viên thông thường vậy?

Tomah: Vâng, thưa ngài! Tôi là một trợ lý binh nhì, thưa ngài!

Gregor: Err, cậu thấy đấy, c-cô ấy là lính mới vừa trải qua quy trình cách đây không lâu, nên... Vẫn đang quen dần với rất nhiều thứ, cậu biết đấy. Tôi sẽ chỉ bảo cô ấy lại sau.

Tomah: À, tôi hiểu rồi... Tập đoàn của chúng ta hẳn phải rất tuyệt vọng khi điều cả những nhân viên thiếu kinh nghiệm lên chiến trường.

Gregor: Ừa, chúng tôi—xin lỗi về chuyện đó. Tôi phải nhanh chóng đưa cô ấy đến nơi này...

Gregor lập tức rút khỏi cuộc đối thoại và nhanh chân bước đến chỗ của Faust.

Gregor: Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy hả, Faust? Những thứ này đều là... ...ký ức của tôi.

Faust: Để nói một cách chính xác, chúng ta đang ở bên trong bề dày cái tôi của anh. Một con đường mở rộng vào linh hồn anh. Nói cách khác... Chúng ta đã tiến sâu vào trong trái tim và tâm trí của anh, Gregor.

 

Yuri: Guh... Tôi nghĩ tôi sẽ nôn ra mất. Mọi thứ thật chao đảo...

Faust: Có vẻ như áp lực về mặt tâm lý đang tăng lên. Nhưng cô sẽ...ổn thôi...

Tôi nghĩ là tôi đã từng có một cơn ác mộng không dứt. Có thể là tôi vẫn còn đang ở bên trong cơn ác mộng đó, thậm chí là ngay lúc này.

Trong giấc mơ này, từ nơi tôi đang đứng chỉ có thể nhìn thấy hai màu sắc duy nhất bên trong căn phòng này. Màu xanh da trời bao phủ bốn vách tường, và một đốm đỏ lắc lư qua lại liên tục.

Tôi cũng biết cách rời khỏi đây nữa.

Tất cả những gì tôi cần làm là đưa tay ra và cắt trái táo đang treo đó.

Những người vận áo khoác xanh dường như nghĩ rằng tôi đã thất bại trong việc thấu hiểu điều đó.

Mỗi ngày họ cứ đến và giải thích cho tôi rất nhiều lần và rất nhiều lần, liên tục và liên tục... Thật không may cho họ, đó không phải là phần tôi chật vật để hiểu. Khi tôi cuối cùng cũng buông bỏ việc nghĩ về nó, và quả táo bị cắt đôi rơi xuống sàn nhà...

Cánh cửa đã được mở ra. Tôi không nhớ điều gì đã thúc đẩy tôi làm chuyện đó. Có thể tâm trí tôi đã quá mệt mỏi. Hoặc có thể là tôi đã nghĩ bản thân mình nên từ bỏ. Dù có là gì đi nữa, điều duy nhất mà tôi nhớ đó là khát khao giải thoát chính mình khỏi cơn ác mộng này.

???: Con cuối cùng đã làm được. Ta biết con có thể mà. Sau tất cả thì cuộc phẫu thuật đã thành công. Con chỉ cần tiếp tục cố gắng thôi. Chặt đứt những trái táo ở trước mắt con. Đơn giản mà phải chứ? À, đúng rồi. Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười lăm nhé!

Gregor: ... Ừm.

Một cơn ác mộng mà tôi đã trốn thoát được bằng việc từ bỏ và cam chịu. Một ngày nọ, khi tôi tỉnh dậy khỏi những giấc mơ không hồi kết... Tôi nhìn thấy bản thân đã biến thành một con côn trùng gớm ghiếc.

Tôi cắt đôi những quả táo ra. Vài quả thì cứng, vài quả thì rồm rộp, vài quả thì mềm, vài quả thì nhão nhẹt.

Mùi của đường ngọt thỉnh thoảng khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Đến một lúc nào đó, tôi chợt nhận ra một điều: Tôi nghĩ rằng tôi đã thức tỉnh khỏi giấc mơ.

Nhưng tôi thật ra vẫn đang ở ngay bên trong cơn ác mộng đó.

Gregor: Vẫn ở trong một chiến trường...

Yuri: ...Vẫn là nơi ban nãy. Nhưng mà, có thứ gì đó rất khác.

Có một lực kéo mạnh từ đằng sau áo của Heathcliff.

Tomah: Mấy người mất trí rồi sao? Đến chỗ trú ẩn, ngay! Mấy người sẽ lão hoá rất nhanh nếu như tiếp xúc với phóng xạ của quả bom đó. Cái Tổ (Nest) bên cạnh chỗ chúng tôi đã biến thành một trạm thương binh—bọn họ thậm chí còn không thể đi đứng bình thường mà không có gậy để chống nữa!

Rodion: Chờ đã, chẳng phải cậu ta chính là người vừa nãy mà chúng ta...

Tomah: Không là vấn đề gì cả, bởi vì Quản lý Gregor đã ở đây với chúng ta! Ngài ấy không phải chịu phản ứng phụ như tất cả chúng ta, và ngài ấy có thể tái tạo lại cánh tay nữa! Ngài ấy được chỉ huy bởi không một ai khác ngoài quý cô Hermann, giám đốc kiệt xuất nhất của chúng ta.

Gregor: ......

Tomah: Một vị anh hùng không nên ở hậu tuyến phía sau. Tôi sẽ cho mọi người đi nhờ lên chiến tuyến!

Rodion: C-Cái quái gì thế? Tránh xa tôi ra!

Bốn đôi cánh mọc ra từ sau lưng cậu ta, kêu lên liên hồi và co giật mãnh liệt.

Tomah: Tại sao cô lại chạy trốn? Cô lẽ ra nên tung hô cờ hiệu của Tập Đoàn G và tiến lên chiến tuyến chứ!

Gregor: Tôi... Tôi chưa bao giờ đòi hỏi mấy thứ như này cả... Về quy trình, hay là cả cuộc chiến này...

Tomah: Dẫn đầu đi... Dẫn... D...

Miệng của Tomah toạc ra một cách bất thường, và một cặp ăng-ten dài bắt đầu mọc ra từ mặt của cậu ta.

Rodion: Yeek... Chúng ta phải chiến đấu với chúng nữa sau? Bụng dạ của tôi bắt đầu đau điếng rồi...

Outis: Bộ dạng yếu đuối đó là sao? Cô muốn bị phạt vì bất tuân mệnh lệnh à?

<... Tôi nghĩ là lúc này chúng ta nên chạy chứ?>

Outis: Một kế hoạch xuất sắc, thưa Quản Lý. Ngài thật biết cách khi nào nên chiến đấu và khi nào thì nên rút lui.

Heathcliff: ... Cô ta bị cái quái gì thế?

Faust: ... Rút lui không phải là một lựa chọn.

Ishmael: Tôi không hiểu. Tôi nghe rằng mọi nhân viên dưới trướng tập đoàn đều được cường hoá và tái cấu tạo lại cơ thể, nhưng nó không thể nào mà tệ đến mức này được.

Faust: Những gì chúng ta chứng kiến ở đây có thể khác hoàn toàn với những điều thực sự xảy ra. Con đường này được mở ra bằng cảm xúc của Gregor thay vì ký ức của anh ta.

Yuri: ...Thì ra đây mới là cảm nhận thật sự của ông ấy về đồng minh của mình. Có phải mọi nhân viên trong Cánh của ông... đều nhận được quy trình cường hoá không?

Gregor: Hầu hết tất cả mọi người.

Yuri: Những điều đó có được thực hiện dưới sự đồng thuận của họ không? Cái này thật sự quá...

Gregor: Những người trong Tập Đoàn L có bằng lòng làm vật hiến tế cho các Dị Thể không?

Yuri: Chuyện đó... Tôi nghe rằng điều đó được viết trên hợp đồng của họ. Chúng tôi chưa bao giờ được nghe phổ cập một cách đàng hoàng cả... Họ nói những quy trình thường ngày nên được lược bỏ để quản thúc hiệu quả hơn... Rằng chúng tôi nên đối mặt với nỗi sợ. Cho đến cùng thì... bất kỳ ai gia nhập vào tập đoàn đều đồng ý với yêu cầu đó, dù có biết trước hay là không.

Gregor: ... Thế thì cô cũng hiểu chuyện đó xảy ra như thế nào với chúng tôi rồi đấy.

 

Gregor: Sao khựng lại thế, Yuri?

Yuri: L-Làm ơn, xin hãy chờ tôi một chút. Chiếc mặt nạ phòng độc rơi khỏi túi của tôi rồi...

Outis: Tôi không thấy nó phục vụ mục đích nào ngay lúc này nữa. Cô chỉ tăng thêm gánh nặng cho bản thân mình thôi.

Yuri: Ý của tôi là, nó là... kỷ vật của Aya.

Outis: Cô chú tâm vào thứ vô nghĩa nhất trên thế giới, và cô thậm chí còn chẳng phải người đến từ Tập Đoàn N.

Ishmael: ...... Buộc nó theo hướng ngược lại đi.

Yuri: Sao cơ?

Ishmael: Nút thắt ấy. Nó sẽ lại lỏng đi nếu cô thắt nó như thế. Có một cái nút thắt của thuỷ thủ mà tôi học được trên tàu. Tôi sẽ chỉ cho cô cách làm sau khi quay lại xe buýt.

Yuri: À... Cảm ơn cô.

Heathcliff: Gì đây. Kể từ lúc nào mà cô trở nên thân thiện thế?

Rodion: Yuri nè~ Cô biết gì không? Tại sao cô không gia nhập công ty của chúng tôi luôn đi?

Yuri: T-Tôi ư?

Faust: Chuyện đó...

Rodion: Tôi biết, tôi biết. Chúng ta cần có sự đồng ý của Vergilius hoặc cấp trên của ông ấy. Nhưng một sự đề xuất nho nhỏ như thế chẳng sao cả.

Faust: Hm... Tôi đang tự hỏi về điều đó đấy.

Rodion: Với lại, tóc hồng sẽ là một linh vật hoàn hảo để đại diện cho chúng ta đấy. Làm ơn đi, cô không thể thấu đáo hơn được sao? Đi mà?

Yuri: L—Linh vật sao...? Hehe.

Lần đầu tiên Yuri khẽ mỉm cười, dù chỉ là trong thoáng chốc.

Chiến tranh đã kết thúc. Thế nhưng hình ảnh song trùng của tôi vẫn tạo dáng thật ngớ ngẩn cùng với vẻ tự tin trên gương mặt đó. Hmm, đó không phải là kiểu mặt mà tôi sẽ làm ra. Mặc dù... phải công nhận rằng họ đã làm cho lông trên tay của tôi trông ghê tởm như thật vậy. Việc này do ai đảm nhận nhỉ? Tôi đã dần bắt đầu trở nên hài hước hơn. Bị nuốt chửng bởi cơn ác mộng quá lâu hẳn đã khiến tôi thèm khát sự sống động đến nhường nào.

Công dân bất mãn: Lũ cặn bã ở Tập Đoàn G đều nên bị đem đi treo cổ hết đi.

Có tiếng ai đó đang lẩm bẩm, khạc nhổ ra sàn tàu. Tôi có thể biết họ đang nói về cái gì mà không cần phải nhìn. Biết được rằng...

Gregor: Hrk...

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Công dân nhân hậu: Anh gì ơi, anh không sao chứ?

Rodion: Này, ổn chứ, cực cưng? Trông anh không được khoẻ lắm.

Gregor: Tôi vừa... ở trên ga tàu điện ngầm?

Heathcliff: Luyên thuyên cái quái gì thế?

Rodion: Greg, chúng ta vẫn đang ở trên chiến trường.

Gregor lóng ngóng mò mẫm túi quần tìm điếu thuốc theo thói quen nhưng nhanh chóng dừng lại. Nó khiến anh ta choáng ngợp và cả tôi cũng như thế. Tất cả Tội Nhân dường như cũng đã nhận ra.

<Tomah sẽ bám lấy chúng ta và cảnh cáo chúng ta bất cứ lúc nào...>

Tomah: Các người—

Rodion: Nghe này, Tomah, tôi bắt đầu phát ngấy câu mở đầu của cậu rồi, nên tôi sẽ nói một lần duy nhất thôi: Tụi tôi không mất trí, và quả bom lão hoá sẽ không đánh trúng tụi tôi đâu.

Tomah: ... Không.

Thay vì nói tiếp, cậu ta chỉ lên trời.

Tomah: Giúp tôi với. Tôi không muốn chết—

Tomah bị nghiền nát thành mớ bầy nhầy ngay trước mặt tất cả chúng tôi. Chỉ có một điều duy nhất để thốt lên trong hoàn cảnh như thế này.

<Ch—Chạy ngay đi!>

Outis: Toàn đơn vị! Rút lui!

Chúng tôi dốc hết toàn lực để chạy, nhưng những cánh tay trên bầu trời không hề muốn để cho chúng tôi chạy thoát thân.

Heathcliff: Tất cả chúng ta sẽ biến thành bánh kếp mất! Có ý tưởng hay ho nào không, đồ thông minh?

Faust: ... Tôi đang lắng nghe đây. Có quá nhiều biến số để cân nhắc bên trong bề dày của cái tôi, tôi không thể bất cẩn đưa ra phán quyết được.

Don Quixote: Không có sự bất cẩn nào cả! Một vị anh hùng thực thụ không chịu khuất phục trước mọi nghịch cảnh!

Rodion: Uhm... Tôi không nghĩ tôi muốn được hồi phục lại từ một cái xác bị bẹp dí đây. Ồ! Xin lỗi nhé, Dante~ Tôi không có ý đó đâu!

Phản bác lại lời của cô ấy thật sự là một cám dỗ... Nhưng tôi nhận ra đây là thời điểm mà tôi không nên nói một cái gì cả để tất cả mọi người có thể tập trung vào việc chạy mà thôi.

Heathcliff: Vẫn còn đang nghĩ hay sao? Hả? Sao này, Quý Cô "Biết Tuốt"?!

Faust: Nếu anh đang hỏi về một giải pháp ngay tức thì, thì đúng, tôi vẫn chưa nghĩ ra được. Điều duy nhất tôi có thể nói chắc chắn rằng mục tiêu của chúng ta không ở gần đây. Nếu không thì Dante đã phản ứng rất mãnh liệt rồi.

<Tôi sao?>

Heathcliff: Cô đùa tôi à? Đó là tất cả những gì mà cô có thể nói ra á?

Heathcliff cau mày lại, vũ khí đã sẵn sàng để đập vị bác học không giúp ích được gì cả... Nhưng rồi một cú đập xém chết của bàn tay khổng lồ khiến anh ta dốc hết sức lực vào chân để chạy thay vì tốn sức vào mồm để chửi nhau.

 

Yuri: ... Gregor?

Heathcliff: Ê, này, cái gì thế? Sao lại dừng lại rồi?

Gregor: ... Tôi nghĩ mình đã hiểu rồi. Nếu thế giới này được tạo ra từ tâm trí của tôi...

Gregor hít một hơi, rồi nhìn lên trên bầu trời.

Gregor: Chúng ta không nên chạy khỏi bàn tay đó.

Heathcliff: ... Anh mất trí rồi hay sao?

Faust: Gregor, anh chắc chứ?

Gregor: Ý chí tự do chưa bao giờ đóng vai trò gì nhiều trong cuộc đời của tôi cả. Nó chỉ hợp lý hoá rằng việc kháng cự là vô nghĩa trong thế giới phản ánh tâm trí này của tôi. Trong trường hợp này... thì để điều không thể tránh khỏi xảy ra mới chính là câu trả lời.

Heathcliff: ... Mấy người thật sự nghiêm túc đó hả?

Ishmael: Cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Tất cả chúng ta đều đã kiệt sức hết rồi.

Gregor: Với lại... Nhìn nó đi... vết sơn trên móng tay. Mấy người sẽ không dễ dàng nhìn thấy được màu sơn đó ở bất cứ nơi nào đâu. Nếu như bàn tay đó thuộc về người mà tôi đang nghĩ đến, thì bà ta sẽ không bao giờ ngừng truy lùng chúng ta. Faust... Cô nói đây là con đường trong trái tim của tôi, đúng không? Vậy thì tôi có thể chắc chắn nói với cô điều này: Chuẩn bị đến đường cùng rồi. Dù có là cơn ác mộng hay là con đường đi chăng nữa... Tôi chưa từng một lần thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn bà đó.

Người mà Gregor đang nói đến là ai, và cơn ác mộng mà anh ta nói có nghĩa là gì? Có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi anh ta...

Heathcliff: Hà, cũng nên thử thôi.

Cũng đã đến lúc, bàn tay khổng lồ đó che khuất ánh sáng trên đầu chúng tôi, đập mạnh xuống. Ngay trước khi nó đập xuống chúng tôi, bàn tay đó dừng lại để giữ lấy tất cả chúng tôi. Tất cả mọi thứ tối đen đi. Tôi cảm thấy sự buồn nôn đến choáng ngợp khi được nhấc bổng lên trên bầu trời.

Sinclair: Mgrrh...

Trong khi tất cả những người khác đều phải chịu đựng cảnh tượng đó, Faust và tôi là hai người duy nhất vẫn còn đứng vững. Tôi nhận thấy rằng chiến trường giờ đã biến thành một nơi nào đó quen thuộc.

Faust: Dante, có thứ gì đó trong buồng quản thúc này khác biệt hoàn toàn so với những cái buồng khác, đúng không nào?

<Ừa, đúng là vậy... Khoan đã, đây có phải—?>

Faust: Đúng thế, đó chính xác là nơi chúng ta có thể tìm thấy Dị Thể mà Cành Vàng đã bén rễ.

Gregor: Haah... Chúng ta đã tiến xa đến mức này rồi sao.

Yuri: Này, Gregor... Khi chúng ta quay trở lại xe buýt, tôi có thể dạy Charon cách dùng bản đồ không?

Gregor: ... Ừa, nghe hay đấy. Tôi cá rằng cô ấy sẽ rất thích nó.

Sinclair: Tôi không nghĩ thế đâu...

Sinclair lắc đầu, rồi sau đó bắt đầu nôn ói.

Yuri: Hehe, thật tuyệt khi có một nơi để trở về.

 

Thân quả táo đã nát, và cái quả vẫn mọc ra. Liệu Cành Vàng có thật sự ở bên trong đó không?

"Tôi sẽ đi kiểm tra thử!" Yuri nói với những người khác.

Tội Nhân với cánh tay côn trùng dường như có vẻ lo lắng. Phải chăng anh ta muốn đi cùng cô ấy ư?

 

Tôi không thể để Yuri đi một mình được. Tôi yêu cầu Gregor đi cùng cô ấy.

 

Lớp vỏ nát của thứ quả ấy bỗng nhiên rung lên như thể nó muốn bùng phát.

Gregor xoay sở thoát ra được, nhưng có vẻ Yuri đã không may mắn như thế. Lớp vỏ ngoài tan chảy để hình thành một cơ thể mới.

Đừng cảm thấy quá tội lỗi về nó. Mất một mạng người còn tốt hơn là mất cả hai mạng người.

□□□□ □□□ □□□ □□□ □□□□!

 

......

Dị Thể đã nuốt chửng Yuri. Cô ấy đã biến mất không còn sót lại một dấu vết nào nữa...

<Tôi có thể cứu những Tội Nhân khác... nhưng tôi không thể làm được gì cho Yuri hết.>

Gregor: ......

Không nói một lời nào, Gregor liên tục chặt chém Dị Thể đó. Cứ như anh ta mong rằng có thể tìm thấy Yuri còn nguyên vẹn bên trong bằng cách chém đôi quả táo.

Một bầy giòi rơi ra trong tiếng thét đầy lặng im. Ngoài ra, tôi có thể nhìn thấy một luồng sáng vàng kim rực rỡ.

<Đó có phải là... Cành Vàng không?>

Ngay khi tôi bắt đầu tiếp cận nó, quả táo bắt đầu rung lên.

Yuri: Xin lỗi... Các người có phải là người của... Công Ty Limbus không?

<Yuri? Cô ổn chứ?>

Mặc dù tôi rõ ràng đã nhìn thấy thứ đó nuốt chửng cô ấy, tôi vẫn buộc miệng ra hỏi cho rõ.

Yuri: ... Khi chúng ta quay về xe buýt, tôi có thể—dạy Charon cách...?

Rồi tôi nhìn thấy những lọn tóc hồng mà Rodya vừa mới yêu thích.

Đầu của Yuri bất động, đối mặt với Gregor. Gương mặt của cô ấy rất ngay thẳng. Tuy nhiên, Yuri mà chúng tôi biết và đồng hành cùng luôn luôn rất rụt rè. Cô ấy lúc nào cũng di chuyển một cách nặng nề, như thể nghĩ vụ duy nhất của cô ấy là gánh vác toàn bộ ý chí của những người đồng nghiệp quá cố. Biết được điều đó, tôi có thể tự tin cảnh báo anh ta.

<Đó không phải là Yuri đâu, Gregor.>

Gregor: ... À ờ, tôi nghĩ là người nói đúng.

Gregor chấp nhận sự thật đó một cách điềm tĩnh. Rồi anh ta vươn tay ra, hướng thẳng đến chỗ "Yuri". Và, sớm ngừng lại.

Yuri: Tôi không muốn chết.

Gregor: ......

<Chém cô ấy đi, Gregor.>

Tôi không biết liệu đây có phải là điều đúng đắn để làm với tư cách là quản lý hay không.

Yuri: Không ai trong số chúng ta muốn chết cả.

Nhưng tôi buộc phải hét to đến chỗ Gregor để ngăn cho anh ta bị tổn thương thêm nữa.

<Chém ngay đi!>

Gregor: Gah, aaaaargh!!!

Công dân nhân hậu: T—Tôi không muốn chết!

Gregor: Đây... Đây là...

Cánh tay côn trùng dừng lại ngay trước khi nó kịp chạm đến trước cổ họng của người dân. Tôi cố gắng hết sức rút tay về, nhưng nó không chịu động đậy.

Công dân nhân hậu: L-Làm ơn hãy tha cho tôi... tôi sẽ đưa cho anh toàn bộ tiền của tôi mà.

Bảo vệ an ninh: Thả người phụ nữ ra đi! Bằng không, tôi buộc phải ngăn anh lại bằng vũ lực!

Gregor: Tay của tôi... Chặt đứt cánh tay đi! Ngay bây giờ!

Bảo vệ an ninh: Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của anh. Thả cô ấy ra ngay, hoặc...

Gregor: Mau làm đi!

Khi cánh tay bị đứt lìa rơi xuống đất, cô ấy ngã xuống, miệng hấp hối. Tuy nhiên, sự bình yên không kéo dài—cánh tay bắt đầu tái tạo lại từ chỗ bị chặt đi.

Bảo vệ an ninh: Anh có sao không?

Gregor: Không, tránh xa tôi ra ngay! Đừng có lại gần tôi!

Cánh tay được tái tạo bắt đầu lao thẳng về phía trước như thể nó ghi nhớ được nỗi đau vừa phải cảm nhận mới vài phút trước.

Yuri: ......

???: Tôi thật sự rất kính trọng ngài, thưa Quản lý Gregor!

Gregor: Các người thật sự không nên... Tôi thậm chí còn chẳng muốn chiến đấu trong cuộc chiến này...

Yuri: ...... Vậy thì tôi phải làm gì đây chứ? Việc tôi sống sót là một điều sai trái sao?

Gregor: Làm ơn hãy cố gắng sống tiếp đi... Đâu phải chúng ta tự nguyện vướng vào mớ rắc rối này đâu.

Yuri: ......

???: Đã đến được tận đây, để rồi bị chặn lại trước khi có thể hưởng được thành quả của bản thân. Thật đáng tiếc làm sao. Chà, chúng ta sẽ lấy nó thay cho các người. Những cơ hội thế này mà bị bỏ qua sẽ thật vô nghĩa.

Đầu của Yuri rơi xuống đất. Không phải do Gregor làm.

Yuri: Nhh... Aah...

Miệng của Yuri há ra và có thứ gì đó trồi lên. Nó là một nhánh cây toả ra thứ ánh sáng vàng kim rực rỡ.

???: Tìm kiếm Cành Vàng à?

Gregor: Bà...

???: Hơi nhỏ, nhỉ?

Hermann: Ta là Hermann. Chúng ta sẽ gặp mặt nhau khá thường xuyên đấy. Lý do thì... Bọn ta—cần những Cành Vàng đó; và các người—có thể tìm được chúng. Các người—sẽ không chết; nhưng bọn ta—sẽ giết các người.

Hermann lắc lư đầu của Yuri bằng chân của bà ta.

Gregor: ......

Hermann: Tuy nhiên, không phải là bây giờ. Bọn ta sẽ chăm sóc tốt Cành Vàng mà các người vừa tìm được.

Yi Sang: Gubo... Người bạn đồng hương thân mến của tôi. Đây là con đường mà cậu đã chọn sao?

Gubo: Đúng thế. Chỉ có một vài người còn sót lại thôi.

Hong Lu: ... Đã lâu rồi nhỉ, ca ca.

Jia Huan: Đệ có biết quần áo của đệ bốc mùi kinh khủng lắm không? Giá như cả nhà có mặt ở đây để nhìn thấy cái bộ dạng lúc này của đệ.

Outis: Đúng là một buổi hội ngộ bất ngờ.

Hermann: Hiện thực đối xử với con thế nào rồi, con trai của ta? Ta không đầu tư vào con chỉ để nhìn con vướng trong mớ bòng bong này đâu.

Gregor: Tôi chưa bao giờ đòi hỏi mấy thứ này cả... Không một lần nào...

Hermann: Ít nhất con cũng nên hoàn thành việc phanh khui thứ mà ta đã đưa cho con chứ. Cánh tay bé bỏng đó không phải là tất cả mọi thứ ta cho con đâu.

Jia Huan: Được rồi. Chào hỏi đến thế thôi.

Anh chàng tự giới thiệu bản thân là Jia Huan (Giả Hoàn) vỗ tay hai lần. Và rồi, mọi thứ tối đen lại. Như thể thức dậy sau một cơn ác mộng rất dài... Ánh sáng của bình minh chào đón tất cả.

Sau một khoảng thời gian trôi qua...

Vergilius: Và ta cứ tưởng chuyện này sẽ là một nhiệm vụ dễ dàng cho tất cả các người. Sau khi để Cành Vàng bị cướp mất ngay trước mắt, các người còn cả gan ngẩng đầu mà lết về đây nữa. Có phải ta đã đánh giá cao các người quá rồi ư?

<......>

Vergilius: Tại sao cô không cho ta một lý do nào, Cô Faust.

Faust: Hoá ra, bất tử không phải là giải pháp cho tất cả mọi thứ.

Vergilius: ... Hm. Còn gì để biện hộ không, Dante?

<Có một nhóm khác cũng săn lùng Cành Vàng. Ông chắc chắn đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra, vậy tại sao ông lại không cảnh báo cho tôi trước?>

Faust: Người ấy đang hỏi về những bên thứ ba cũng muốn tìm kiếm Cành Vàng.

Faust lặp lại từng lời của tôi cho Vergilius.

Vergilius: ... Đừng có nói là. Cậu đang bắt ta phải chịu trách nhiệm sao? Vậy thì nói cho ta nghe, Dante. Tại sao chúng ta lại bận tâm cử mười hai chiến sĩ đến một nơi không có bất kỳ mối đe dọa nào hết? Kể cả sau khi thuê các Fixers để dẫn đường luôn.

<Chuyện đó...>

Gregor: Đủ rồi, Bạn Quản Lý. Là lỗi của tôi. Nếu như ông muốn trách ai đó, thì tôi đây...

Vergilius: Thật thú vị. Mấy người đã xây dựng được một tình bạn thắm thiết rồi cả sao. Thế thì, ta cho rằng cũng không tệ để bao che cho nhau bởi suy cho cùng tất cả đều ở trên cùng một chiếc xe buýt... Chỉ cần nhớ rằng có bao che lẫn nhau cũng không bù đắp được sự kém cỏi của mấy người đâu.

Faust: ... Chúng ta nhận được điện báo. Đội Đặc Nhiệm Hậu Tuyến Nhánh 4 (After Team's Spec Ops Section 4) vừa đi xuống lòng đất để thực hiện nhiệm vụ của họ.

Vergilius: Cũng tốt. Ai đó phải vớt vát E.G.O và các Dị Thể bỏ lại ở bên dưới. ... Thật là một nỗi hổ thẹn rằng tinh hoa chúng ta đang tìm kiếm đã bị mất.

Outis: Chuyện này bắt đầu quá đáng và vô độ rồi. Thất bại là chuyện thường tình trên chiến trường. Nếu một mục tiêu không thể được hoàn thành, thì lập nên một kế hoạch khác và tái triển khai quân lực. Ông có chắc rằng không phải do ông đã kỳ vọng quá nhiều vào nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi sao? Tôi cho ông biết rằng quản lý của chúng tôi đã thể hiện không gì hơn ngoài sự xuất sắc.

Vergilius: ...... Ta cho rằng chúng ta sẽ kết thúc chuyện này ở đây. Cô cũng không hoàn toàn sai.

Faust: Tất nhiên rồi.

Dường như có một sự căng thẳng đến ngột ngạt giữa Vergilius và Faust... Nhưng ngay lúc này đây, tôi không còn sức lực hay ý chí để can thiệp vào nữa. Chiếc xe buýt nồng nặc mùi máu cùng những vết nhơ và nội tạng trên đồng phục của chúng tôi, nhưng không một ai cố mở cửa sổ ra hết. Và không một ai muốn thay đồ cả. Tất cả chúng tôi đều ngồi yên trên ghế, chìm vào sự im lặng.

Gregor là người thật sự đau buồn nhất tất cả mọi người, hướng mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, anh ta lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo và treo gần kính chắn gió của chiếc xe buýt.

Charon: Người Bọ. Ông vừa đặt cái gì lên đầu của Mephi thế?

Gregor: ... Một di vật. Thứ từng thuộc về cả hai người. Tôi từng có một đứa em gái, cũng trạc tuổi Yuri. Chỉ... có thế thôi.

Tôi định tán gẫu với anh ta, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng tan biến đi. Ishmael bộc lộ ra một gương mặt u sầu, Sinclair thì lặng lẽ ngồi khóc, còn Rodya thì thở dài đầy căng thẳng; nếu bọn họ không thể khích lệ anh ta, thì tôi có thể làm được gì chứ?

Vergilius: Charon, thứ này không chắn tầm nhìn của cô chứ?

Charon: Không, Charon sẽ ổn thôi.

Vergilius: ... Được rồi, mau lăn bánh đi.

Charon: Vroom-vroom.

Chiếc xe buýt chầm chậm tiến về phía trước. Chiếc mặt nạ phòng độc treo trên kính chắn gió đung đưa như một món trang sức.

    Pass On (Sarajinae) - Gregor Ver.

Những ngày xưa cũ đuổi theo cái bóng

Tất cả những gì còn sót lại là những kỷ niệm vu vơ

Cứ như rằng một ngọn lửa quét qua tôi

Giờ trên tay tôi chỉ còn lại là tro tàn

Tôi đã chạy mà không ngừng nghỉ

Những thời gian qua khiến tôi cảm thấy thật ngột ngạt

Liệu rằng tôi sẽ nhớ đến chúng chăng?

Một chặng đường dài ngay từ lúc này

Khi tôi nhìn lại những kỷ niệm ấy

Tôi hi vọng rằng mình có thể cười thật tươi

 

Với tất cả thời gian còn sót lại bây giờ

Tôi cần phải tiếp tục bước đi

Đốt cháy chính mình đến khi chẳng còn lại gì cả

Trông tôi giống như là một ngọn nến vậy

Không một phút giây nào để thở

Cuộc đời tôi như những cơn sóng gió dồn dập

Tôi hy vọng mình có thể bước trên con đường của riêng mình

Một chặng đường rất dài ngay từ lúc này

Khi tôi nhìn lại những kỷ niệm ấy

Tôi ước rằng mình có thể cười thật tươi

 

Hãy cho tôi, cho tôi bay xa thật xa

Để tôi có thể vươn đến những vì sao như chú chim tung cánh trên bầu trời đêm

Đêm nay, đêm nay sẽ lại viếng thăm tôi, tôi chắc đấy, nhưng...

Sẽ ổn thôi, bởi vì tôi có thể sống tiếp (Hà)

Sẽ ổn thôi

Người dịch: Caophi Vu

Proofreader: Nier’s Shrimp

Lưu ý: Bản quyền thuộc quyền sở hữu của Limbus Company và Project Moon. Chúng tôi chỉ đơn giản là dịch cốt truyện cho mọi người muốn đọc và hiểu hết về thế giới deep dark fantasy hậu tận thế của PM.

Nhận xét

Nặc danh đã nói…
cám ơn bro nhiều!
Dami Naetefuki đã nói…
Hiện tại đây chỉ mới là bản demo trước thôi, sẽ còn nhiều lỗi sai và chưa có hình ảnh nên các bạn hãy thông cảm cho bạn dịch. Dịch giả chỉ vừa mới xong được đến 1-10, còn Dungeon Canto I sẽ được dịch ngay khi thảo luận xong, cảm ơn đã đọc và xin độc giả hãy chờ thêm ít lâu nữa để bản chính thức được công bố. Cảm ơn rất nhiều.

Bài đăng phổ biến