Episode 00: Selva Oscura
Prologue Google Doc
Tiền truyện: Selva Oscura - Khu Rừng Đen
Tôi đứng giữa một khu rừng đen,
lý trí và quá khứ của tôi đều đã biến mất.
Những gì tôi có là chiếc đồng hồ giờ đã thay thế đầu của tôi,
và một chiếc xe buýt xuất hiện từ bên trong rừng.
0-1: Báo, Sư Tử, và Chó Sói
Wolf: Giờ ngươi đã thấy chưa? Ngươi
không thể chạy thoát khỏi bọn ta được.
<Các người dám... phá rối ta trong
lúc ta đang chạm vào ◼◼◼◼◼◼... Các người hẳn mất trí rồi...>
Lion: Ah~ Nếu như bọn ta phải nói
thẳng ra thì, điều mà chủ nhân của bọn ta lên kế hoạch dường như rõ ràng không
nằm trong những điều cấm kỵ của The City. Chỉ là những thứ kiểu như thế...
không một ai dám nghĩ đến cả, ngươi hiểu ý ta không? Hờ, xem chúng ta có gì
này...
Panther: Ngươi đã có được một cái đầu
khác rất nhanh. Những người như ngươi luôn chuẩn bị trước cho
mọi thứ sao?
<Kngh... Cứ đợi cho đến khi ta lấy
được ◼◼◼◼◼◼... Các ngươi sẽ chẳng còn là
đối thủ của... >
Lion: Haha, cái đầu mới đó không đi
kèm miệng hả?
Wolf: Đúng, ta chỉ có thể nghe thấy
được tiếng đồng hồ kêu thôi. Ngươi có nghĩ tên đó đang gào thét trong lòng không?
<Ghaagh...!>
Wolf: Hmm. Tiếng tích tắc kêu nhanh hơn, nên ta đoán là tên đó vẫn
có thể cảm thấy đau.
Chết
tiệt... Tại sao...mình lại...!
... Tại
sao mình lại bị tấn công?
Không
ổn... Các ký ức đang dần bị phai mờ... Cái ◼◼◼ xảy
ra quá nhanh...
Wolf: Gì chứ, yên lặng sớm vậy sao.
Làm cho xong chuyện này đi.
Lion: Sói, ở đây khỏi lo bị nhìn thấy và còn chẳng ai lảng vảng quanh đây nữa. Tại sao phải vội vàng thế?
Wolf: Chúng ta phải nghe theo lời dạy của bà ấy. Không thể kéo dài chuyện
này thêm được nữa.
Lion: Ừa, nhưng... Haa, đây là khoảnh khắc độc nhất đời người đấy. Chúng ta
sẽ không có cơ hội để được giết một người tầm cỡ như này nữa đâu...
Panther: Sư Tử, cô có khuynh hướng để cảm xúc lấn át công việc quá nhiều. Ta mong cô có thể thận trọng hơn.
Lion: Pshaw...
Panther: Thật đáng tiếc làm sao—Ta rất muốn nhìn mặt của ngươi. Ta không hy vọng là
ngươi sẽ nói cho chúng ta biết ngôi sao của ngươi ở đâu, đúng chứ?
<Có chết dưới địa ngục ta cũng
không nói. Ta sẽ mang vị trí của ◼◼◼
xuống nấm mồ...>
<......>
Chết
dở, cái ◼◼◼ ở đâu quên mất rồi? Ký ức của mình đang dần biến mất đi...
Panther: ...Phải rồi. Ngươi không có miệng. Đồng nghĩa với việc...chúng ta không có cách nào moi được thông tin từ tên này.
Wolf: Ta có thể kết liễu hắn được
chưa?
Panther: Tất nhiên... Hở?
Lion: Này, âm thanh gì thế? Đừng nói
với ta, Báo... ngươi để bản thân bị theo dõi sao?
Panther: Không, không có một ai có thể
bám theo ta được. Có thể là động vật hoang dã
chăng?
Wolf: Đây không phải âm thanh mà động vật sẽ tạo ra. Nó là...
Wolf: Một cái xe buýt sao...?
Panther: Làm thế nào mà nó đến được
đây?
Lion: Hẳn là đi nhầm hướng chăng?
Lion: Hoo, cái giá mà chúng phải trả vì đã đánh lái nhầm hướng sẽ đắt hơn chúng nghĩ...
Wolf: Nó đánh bật cả Sư tử sao?
Panther: ...!
???: Nếu mắt tôi không nhìn nhầm, thì người sẽ đến được bến cảng của vinh quang.
<Cô... là
ai? Bảng tên đó... ghi là... Faust
sao?>
Faust: Người đã lạc
lối trong khu rừng đen.
<Tôi... xin
lỗi, cái gì cơ?>
Faust: Nhưng người
chưa thể vượt qua được nỗi sợ. Tại sao lại thế?
<Chuyện đó...>
<Tôi chỉ việc... ngẩng
đầu lên để tìm thấy ngôi sao.>
Faust: Đúng thế. Bây giờ, hãy thành tâm lặp lại những gì tôi sẽ nói thật to để người nhớ lại hình ảnh đó.
Dõi theo ngôi sao của bản thân.
<Dõi theo...ngôi sao của bản thân.>
Vào khoảnh khắc đó...
Tôi cảm thấy một cơn đau bất chợt trong đầu tôi.
Theo sau là sự đau đớn bởi những sợi xích đâm thẳng qua lồng ngực mình.
<Hyag... Ah—Aaagh!!!>
Faust: Hãy thư giãn đi. Mặc dù đau đớn là thế, nhưng tim của người vẫn hoạt động bình thường. Vậy là, khế ước đã được ký kết. Dante, từ thời khắc này trở đi, chúng
tôi sẽ bị ràng buộc bởi thời gian của người.
<Cô nói gì...?>
Faust: Mạng sống của
chúng tôi giờ đây phụ thuộc vào mệnh lệnh của người. Tôi mong người sẽ là một
lãnh đạo tốt.
<"Của chúng tôi"...?>
Ishmael: Đó có thật
sự là tất cả mọi thứ không?
Yi Sang: Một quả táo đã
rơi xuống.
Ishmael: ... Cái
tên này vẫn chẳng nói năng nghĩa lý gì hết.
Rodion: Trờiiii ạ~ Việc
chờ đợi khiến tôi như sắp chết tới nơi rồi đây! Đến giờ hành động chưa vậy?
Gregor: Ừa thì, tôi
đoán là chúng ta có thể khởi động một chút.
Outis: Cái thứ thảm
hại đáng thương đang ngọ nguậy dưới đất kia là gì đấy? Thành viên mới nhất sẽ
gia nhập vào đội ngũ của chúng ta à?
Gregor: Ờ... Cô sẽ muốn
chỉnh lại ngôn từ của mình đấy... Tôi nghe đấy sẽ sớm là sếp của
chúng ta...
Faust: Đòn tấn công hẳn
đã diễn ra trong tích tắc—Tôi ngạc nhiên là người vẫn có thể giấu được cái đầu
của mình.
<Các người là ai? Và cái xe buýt
này là sao?>
Faust: Chúng tôi là
những người sẽ mang công lý đến để hỗ trợ người, và đây
chính là chiếc xe buýt kỳ diệu sẽ đưa chúng ta đi bất cứ nơi nào chúng ta muốn.
<Công lý? Xe buýt? Tôi không...>
Faust: Đó chẳng phải là thứ người muốn nghe hay sao? Dù sao thì, tốt nhất là người nên tin chúng tôi sẽ trở thành đấng cứu thế của người đi. Chúng ta đang chạy đua với thời gian và tình huống này cũng không hề có lợi, nên hãy để tôi giải thích chuyện này.
Một lúc sau...
<Vậy là... Nếu như tôi không nhầm
và tôi làm như cô nói, thì những kẻ lạ mặt kia sẽ chiến đấu
cho tôi sao?>
Faust: Chính xác. Miễn
là người ra đúng mệnh lệnh cho họ.
<Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ giết
sạch mấy tên khốn phá đám kia...>
<Sau đó thì tôi sẽ quay về chỗ cũ...>
<Về chỗ cũ,
và...>
<......>
<Mình đang làm gì vậy? Mình đã ở
đâu khi mình làm chuyện đó?>
<Mình đã quên mất thứ gì đó cực kỳ
quan trọng rồi. Thứ gì đó lẽ ra mình không được phép quên...>
Faust: Bình tĩnh. Đó là điều tất yếu sẽ xảy ra với cái đầu hiện tại của người. Người
nên tập trung vào vấn đề hiện tại đang ở trước mắt, Dante.
Outis: Đồng... Xin thứ
lỗi, tôi không chắc tôi nên xưng hô như thế nào với ngài. Liệu Chỉ Huy Đồng Hồ
có ổn không...? Dù sao đi nữa, chúng tôi đều đang đợi mệnh lệnh
của ngài!
Gregor: Ờ, chúng ta có
thật sự cần phải đợi người đó ra lệnh không? Có vẻ như một chọi một là cách
chiến đấu duy nhất đấy.
Ishmael: Hả?! Ê này!
Heathcliff: Đừng có hét nữa! Chúng ta chỉ cần đập hết bọn chúng ra bã thôi mà!
Faust: ... Làm
ơn hãy làm tốt nhất có thể nhé, Dante.
<... Tôi đoán là chẳng
còn cách nào khác nữa cả.>
Panther: Ta không hiểu. Đây là thứ mà
Sư Tử phải chịu khuất phục sao?
Gregor: N-Này, chờ đã
nào! Ta biết là việc này có hơi kì khi nó xuất phát từ kẻ mà ngươi vừa đánh, nhưng ta chắc chắn rằng chúng ta có thể giải
quyết một cách—
...!
Yi Sang: Chuyện này...
...không hề lý tưởng chút nào.
Ishmael: Haa... Mình
biết ngay là chiến đấu với bọn chúng là một ý tưởng lố bịch mà.
......
Rodion: Mấy người đùa
sao? Tôi thậm chí còn chưa...
<Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Cô nói là mấy người này sẽ chiến đấu thay cho tôi mà!>
Faust: Chúng tôi chưa
bao giờ hứa rằng chúng tôi sẽ thắng cả.
<Gì cơ...>
Faust: Và, có vẻ như
tôi là người duy nhất còn sống sót.
<Được rồiiii. Vậy cô đang chờ việc
này xảy ra sao? Cô vẫn còn đang giấu một con át chủ bài đúng không?>
Faust: Không... hẳn
là át chủ bài, không đâu. Đúng hơn thì... Nó là về việc dõi theo ngôi
sao.
Panther: Cái gì đây, một màn tự sát tập thể à? Chẳng hài hước tí nào cả.
<Mình... mình nên làm cái gì
đây?>
<Bọn họ
đồng loạt xông pha lên như thế chỉ để chết như lũ ruồi nhặng...>
<Gah... Mình không thể nhớ được gì
về quá khứ của mình kể từ lúc mình lặp lại lời cô ta vừa nói.>
<Đây là... cách mình sẽ chết
sao?>
???: Nói với Mãng Xà cái này, con sư tử giả mạo kia.
Người Đàn Ông Mắt Đỏ: Dòng chảy này không
thể bị ngăn cản.
Lion: Grh... GAAAH!!
Lion: Màu đỏ...? Nhưng tại sao?
Wolf: Argh...
Người Đàn Ông Mắt Đỏ: Ngươi có biết
tại sao ta chỉ phanh thây hai đứa kia thôi không? Bởi
vì phải có ít nhất một đứa để vác đám còn lại rời
khỏi đây. Và ngươi chính là đứa duy nhất có thể giúp được chúng.
Wolf: ... Mắt
Đỏ. (붉은시선/ 赤い視線
akai shisen/Ánh Mắt Đỏ, Xích
Thị)
Người Đàn Ông Mắt Đỏ: Đừng có lườm ta
như thế. Đây chẳng là gì so với việc mà bọn ngươi đã làm đâu.
Với thương tích như thế, ta chắc rằng chủ nhân của bọn ngươi sẽ nhận ra rằng các ngươi đã làm hết sức có thể. Coi đó
như là một huy chương danh dự đi. Trừ
khi... Ngươi muốn đây chính là dấu chấm hết cho mạng sống của mình?
Panther: ......
<Ông là ai... Ông là một người trong
số bọn họ sao? Ông đến quá trễ rồi, bọn họ đã...>
Người Đàn Ông Mắt Đỏ: Không có gì là quá trễ cả, Dante. Chỉ có duy nhất một thứ chúng ta cần
làm... Quay ngược lại thời gian một chút thôi.
<...!>
Đột nhiên tôi cảm nhận được sự đau đớn tột cùng trong lồng ngực tôi, như thể tim tôi đang bị xé toạc ra thành trăm mảnh.
Theo sau là những cơn nóng cháy rực trong xương sườn, ruột, bao tử, và phổi.
<GAAAAAAGH!!!>
Cảm giác đau đớn đến tột cùng cứ như toàn bộ cơ thể tôi đang bị tra tấn và vặn xoắn đi, tôi thốt lên một tiếng thét đầy oai oán..
<Ông... Grgh...>
Trong khi nhận thức của tôi đang dần mờ nhạt đi, thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy được lúc đó...
...Chính là xác thịt của những người đã chết đang được tái tạo lại theo một cách rất kinh khủng và quái dị.
Người Đàn Ông Mắt Đỏ: Cậu sẽ còn phải chịu đựng cảnh này dài dài từ bây giờ đấy, Dante.
0-2: Lời Giới Thiệu
Tôi nghe thấy tiếng gầm rú của một con
mãnh thú ở đâu đó.
Nó gầm gừ không ngừng nghỉ. Nó đang
kêu gào lên vì đói sao? Hay...
???: Người đó đang
co giật và động đậy kìa. Tỉnh dậy rồi sao?
???: Cuối cùng cũng tỉnh giấc. Ta sẽ hơi bị thất
vọng nếu cậu ngủm thật trước mặt bọn ta đấy.
Charon: Buổi sáng tươi
mới. Đây là Tài Xế Charon.
Người Đàn Ông Mắt Đỏ: Giờ không phải buổi sáng, nhưng ta đoán là nó tươi mới và sảng
khoái thật. Cậu cảm thấy thế nào, Dante?
<Ừ thì tôi...>
Người Đàn Ông Mắt Đỏ: Tích tắc như một
cái đồng hồ... Hà, cái rào cản ngôn ngữ gì đây.
Vergilius: Cậu có thể gọi
ta là Vergilius... Nếu cậu có thể hiểu được những gì ta
đang nói, cho ta một cái phản ứng đi, Dante.
Tôi nhanh chóng gật đầu một cái bởi vì
ông ấy trông không có vẻ gì là thù địch.
Vergilius: Tốt. Ít nhất
thì chức năng nghe của cậu vẫn hoạt động ổn. Lăn bánh đi, Charon.
Charon: Chuẩn bị khởi
hành. Vroom-vroom.
Một tiếng gầm nặng
nề cất lên và nhiều đợt rung chuyển, như thể chúng vọng ra từ tận đáy sâu của
đầm lầy vậy.
Đó chính là lúc tôi nhận ra rằng tôi
đang ở trên một chiếc xe buýt.
Một chiếc xe buýt... Tôi không chắc
rằng liệu trước đây tôi đã từng được ngồi trên một loại phương tiện như thế này
bao giờ chưa.
Vergilius: Cậu có còn nhớ
trước đây cậu là ai không?
Tôi lắc đầu như để nói không biết. Tôi vừa sực nhớ ra
rằng đầu mình chỉ còn là cái máy phát ra tiếng tích tắc.
Vergilius: Ta chắc rằng
cậu muốn lấy lại ký ức của mình. Có đúng không?
Tôi gật đầu. Trông mình như một tên ngốc vậy.
Vergilius: Rất trơn tru.
Điều gì khiến cả lũ các người không tiếp thu được cách giao tiếp bằng ngôn ngữ
cơ thể này thế?
Vergilius: Có bất cứ lời
nào muốn nói không, Cô Faust?
Faust: Faust sẽ nhẹ
nhàng từ chối lời đề nghị này. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ có nhiều quyền tự do
cơ thể trong phần lớn thời gian đâu.
Cô ấy là người đã nói chuyện với tôi lúc ở khu rừng.
Mái tóc bạc của cô ấy lấp lánh ngay cả khi không có ánh mặt trời chiếu vào
tạo ra một hào quang bí ẩn đến lạ kỳ.
Faust: Dante.
<Dante?>
Nhắc mới nhớ, người đàn ông mắt đỏ kia cũng đã gọi tôi như thế.
Faust: Dante chính là
tên của người. Xem ra chứng mất trí nhớ của người khá là trầm trọng.
<Có vẻ như là thế... Cái tên đó nghe không được quen thuộc cho lắm.>
Faust: Người sẽ sớm
quen dần với nó thôi.
<Đợi đã... Cô có thể hiểu tôi nói gì sao? Cái nhóm tấn công tôi lúc
trước—và cả tên Vergie gì đó—dường như không thể nghe thấy gì hết ngoại trừ
những tiếng tích tắc mà tôi phát ra.>
Faust: Faust có thể
nghe rõ điều người định sẽ nói.
<Cô thật sự có thể sao...? Nhưng bằng cách nào? Tôi thậm chí còn không
có một cái miệng cơ mà.>
Faust: Định kiến đã
lỗi thời dường như là một trong số những tác dụng phụ cho việc thay đầu của
người. Thật lỗi thời khi nghĩ rằng các cơ quan phát âm như là dây thanh quản
hoặc lưỡi là cần thiết để tham gia vào hoạt động giao tiếp.
<Lỗi thời... Phải rồi. Chưa bao giờ cân nhắc đến việc đó.>
Faust: ... Người có
thể giới hạn lời nói của bản thân để giao tiếp với một cá nhân, hoặc lựa chọn
sẽ nói cho tất cả mọi người cùng nghe. À, nói rõ hơn một chút: Khi tôi nói
"tất cả mọi người", tôi chỉ đang đề cập đến các Tội Nhân (Sinners) mà
thôi.
<Tội Nhân sao?>
Faust: Những con người
đã yên vị chỗ ngồi đằng sau người... Và những người đã chiến đấu cho người
trước đó.
???: Thật tuyệtttt! Vậy ra người chính là mảnh ghép cuối cùng để hoàn thiện
chuyến hành trình của tất cả chúng ta! Thật vinh hạnh làm sao bởi tôi đã luôn
chờ đợi khoảnh khắc sẽ này xảy ra!
???: Này, bạn tôi, người bán hộp sọ cũ của mình ở đâu thế?
???: Vậy ra đó là do người làm sao. Cảm
ơn vì đã đặt lại cột sống của tôi vào đúng chỗ nhé. Trước đây người từng là một
bác sĩ phẫu thuật hay gì đó ở trong Tổ sao?
Vergilius: Tất cả các
người, im lặng hết đi. Không có gì phiền não hơn là nghe một đám tạp âm cả. Ta
đoán là tất cả các người nợ cậu ta một lời giới thiệu đàng hoàng đấy. Ta sẽ cho
các người thời gian để khiến đôi bên hiểu biết nhau hơn, bắt đầu từ người gần
nhất. Nhanh lên.
Gregor: Tại sao lúc nào
người ngồi trước cũng là người ra lãnh đạn trước hết... Tôi chán ngấy việc phải
đi đầu mọi thứ lắm rồi. Tôi nghe bảo rằng người sẽ là sếp của chúng tôi, hoặc...ừa, là quản lý
của chúng tôi.
<Quản lý?>
Gregor: Đúng, đó là lý
do tôi thật sự khá tò mò được gặp người, và... Uhrm... Hmm, chậc. Chẳng biết
nói sao cho phải đây nữa. Dù không biết
người đã làm gì cái đầu cũ rồi, nhưng tôi đoán là mọi người đều có câu chuyện
riêng của họ cả. Tôi là Gregor. Chúng ta cùng hội cùng thuyền trong chuyến hành
trình này đấy, Bạn Quản Lý.
Rodion: Greg à! Đó không phải chỉ là "bạn" hay
"bạn tôi" gì của anh cả đâu~ Anh đang nói
chuyện trực tiếp với cái người sẽ làm cho chúng ta giàu sụ đấy!
Gregor: Greg ư...?
<Giàu có? Chuyện đó là sao vậy?>
Rodion: Để xem nào, cái
nào tốt hơn nhỉ... Dante! Đừng có bận tâm gì nếu tôi gọi
thẳng tên người ra luôn nhé. Người có thể gọi tôi là Rodya cũng
được nha~
Rodion: Tôi nghĩ
là có một... ừm thì, lý do tốt nào đó mà người trở thành quản lý của tụi tôi. Chắc luôn đấy. Người hẳn từng là tay to
mặt lớn ở trong Tổ, đúng chứ? Khi những thói cũ của người dần quay trở lại,
chúng ta sẽ ngày càng tiến gần hơn miếng bánh béo bỡ mang tên giàu có... Fufu...
... Tôi phải thừa nhận, cô ấy
thật sự rất hoà đồng.
Rodion: Úi chết, tôi luyên
thuyên hơi quá rồi. Này, nhóc! Đến lượt cưng rồi đó!
Sinclair: Chúc ngày mới
tốt lành...
Rodion: Ò, tẻ nhạt quá~
Chỉ thế thôi sao?
Sinclair: Ồ! Tôi tên là Sinclair...
Cậu nhóc này trông thật sự rất căng thẳng; cậu
ta có thật sự tự nguyện gia nhập vào công ty này không vậy?
Sinclair: ... C—Còn
điều gì khác mà tôi cần phải nói nữa không? Tôi chưa bao giờ làm việc cho một
công ty trước đây cả...
Rodion: Ừ thì, bé cũng
sẽ quen dần với việc đó sớm thôi. Rồi tiếp theo nào, cậu thì sao hả, anh bạn
mọt sách!
Yi Sang: Tôi là Yi Sang.
<... Thế thôi sao?>
Yi Sang: Mhm. Chỉ thế
thôi.
Tôi chờ đợi anh ta tiết lộ ra rằng anh
ta đang đùa giỡn với tôi hay gì đó...
Nhưng anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào ô
cửa sổ, không tỏ ra chút hứng thú nào cả.
Ishmael: Haaaa... Tôi
thật sự không thể tin nổi các người được. Chẳng phải việc giới thiệu bản thân
đàng hoàng chính là bước đầu tiên để trở thành một thành viên của xã hội sao?
Hãy gọi tôi là Ishmael, nếu người có thể.
Ishmael: Tôi nghe rằng chính người đã gắn chúng tôi lại từ đống mảnh vụn. Tôi rất mong chờ được làm việc với người.
Cô ấy cúi người chào một cách rất lịch
sự trước khi trở về chỗ ngồi của mình. Mặc dù cô ấy cố tỏ ra vẻ hoà đồng, nhưng
cảm giác cô ấy không phải là kiểu người thân thiện cho lắm.
Heathcliff: Xin lỗi đã gây
thất vọng, bởi thằng này không quan tâm đến việc hòa nhập với mọi người đâu. Tên là
Heathcliff. Từng là một dân phá hoại chuyên nghiệp—lên tài sản và nhân sự
nữa.
Heathcliff: Không nghe lệnh
bất kỳ ai, nhớ đó. Tôi chỉ làm chuyện đó với mấy thằng
thích gây sự khiến tôi sôi máu lên thôi. Nên là cẩn thận cái đầu đi. Tôi cực kỳ
dị ứng với mấy tên già gân nghĩ chúng có thể ra lệnh cho tôi làm này làm kia.
Tôi không nghĩ là tôi đã làm bất cứ điều gì để phô ra ấn
tượng đó hết.
Don Quixote: Đến lượt tôi phát biểu rồi! Tôi chính là Don Quixote!
Don Quixote: Tôi là một
Fixer sẽ theo đuổi ước mơ. Thật là một
vinh hạnh khi có người sát cánh cùng chúng tôi.
<Fixer sao...? Đó chắc chắn giống như là một thuật ngữ
mà tôi từng biết...>
Don Quixote: Người có muốn
biết nó là gì không? Tôi có thể trả lời câu hỏi của người! Fixers chính là
những người bảo vệ của The City! À! Có thể người đang chật vật nhớ lại The City
là cái gì! Nó là—
Vergilius: Ta tin là ta đã
nói đây chỉ là một màn giới thiệu nhanh gọn lẹ mà.
Don Quixote: Ngh...
Vergilius: Đừng có bắt ta
nói lại lần hai. Tiếp theo.
Hong Lu: Tên của tôi là Hong Lu (Hồng Lộ). Tôi mong là chúng ta có thể kết thân với nhau hơn.
Hong Lu: Quào, nhìn
người kìa! Chẳng phải đó là một cái đầu thời thượng sao? Tôi tự hỏi rằng liệu
đây có phải là mẫu thiết kế mới nổi tiếng hiện nay không?
<Không, đây không phải là
kiểu...>
Hong Lu: Mà, tôi không
có hứng thú với nó cho lắm.
Heathcliff: ... Cái thái độ lồi lõm đó
là sao thế?
Trông Heathcliff gần như đã xém nữa vung cây gậy của cậu ta rồi... Nhưng
khi cậu ta nhận ra rằng một ánh mắt đỏ đang trừng thẳng vào cậu ta, thì cậu ta
chỉ lầm bầm và ngồi lại xuống ghế.
Ryōshū: Là Ryōshū.
Ryōshū: Yoryoshuku. ... Pfht.
Tới đoạn buồn cười chưa?
Meursault: Meursault. Hãy
gọi tôi bằng cái tên đơn giản đó thôi.
<Anh khá là lịch sự đấy.>
Meursault: Điều này chẳng
có gì đặc biệt hết. Tôi chỉ đơn thuần là đang hành xử một cách bình thường
thôi.
<Tôi gần như bị cảm động rồi đó. Merci.>
Meursault: Vâng.
Cứ như thể là có thứ gì đó cực kỳ sai sai với anh ta, nhưng tôi không biết chính xác được nó là gì
cả.
Outis: ...
Cái cách cô ấy đăm chiêu dò soát và
đánh giá tôi có phần hơi đáng sợ chút.
Outis: Tôi...
Tôi đã xém cúi đầu chào cô ấy, nhưng cổ
đưa tay ra ngăn hành động ấy của tôi lại.
Outis: Làm ơn, tôi sẽ không bao giờ để quản lý của mình hạ đầu xuống trước mặt tôi cả. Tên của tôi là Outis. Tôi muốn xin lỗi vì sự thô lỗ của mình trước đó.
<Sự thô lỗ sao...?>
Outis: Haha, ôi, làm
ơn đi. Sự rộng lượng của ngài thật sự là một cảnh tượng hiếm thấy. Tôi đã biết
ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng ngài rất có tố chất để lãnh đạo chúng tôi.
<... Hả? Xin thứ lỗi
gì cơ?>
Outis: Trong khi hầu
hết con người phát ra tiếng ồn và xích mích như là kết quả
của một cuộc đối chất... Một số thì có thể thấu hiểu nhau hơn thông qua việc
đối đầu trực diện. Nó có thể được so sánh với mối quan hệ giữa một thanh kiếm
và một viên đá mài. Tôi xin thề sẽ phục vụ cho ngài với sự tận tâm và tận tuỵ
vô bờ bến, Quản Lý Điều Hành. Thanh kiếm của tôi cũng là của
ngài nên xin ngài hãy sử dụng nó tuỳ ý.
<Th-Thật an tâm làm sao... Cảm ơn
cô.>
Tôi gật đầu tỏ vẻ chấp thuận với lời
giới thiệu và đề nghị của cô ấy, mặc dù tôi vẫn không hiểu được "sự thô
lỗ" mà cô ấy nói đến là gì.
Ishmael: Tôi ngạc nhiên
với cái cách cô có thể trắng trợn ca tụng và khen ngợi như thế sau khi gọi
người ấy là "cái thứ thảm hại đáng thương đang ngọ nguậy" cách đây
không lâu đó.
... Tôi nghĩ là tôi
hiểu rồi.
Faust: Có vẻ như tôi
là người cuối cùng. Tên là Faust.
Faust: Một thiên tài
mà người may mắn mới có thể gặp được một lần trong đời này.
<Mmh...>
Faust: Có vẻ như người
không bị thuyết phục, Dante. Không sao cả. Người sẽ dần hiểu ra thôi, khi thời điểm ấy đến.
<Hiểu được gì cơ...?>
Faust: Rằng Faust quả
thực là một bộ óc lỗi lạc. Khi một cái cây
rơi xuống, thì âm thanh nó phát ra không thể trở thành sự thật khi những kẻ quan
sát bên ngoài kia không thể nghe thấy nó.
<Được rồi...>
Vergilius: Chào hỏi thế đủ
rồi. Dante, để ta giải thích cho cậu nghe về nghề nghiệp mới của bản thân.
<Ý ông là... như một quản lý sao?>
Faust: Người ấy đang
hỏi liệu công việc ngài chuẩn bị giải thích có phải là về việc của quản lý
không.
Nói mới nhớ, người đàn ông mắt đỏ đó không thể nghe thấy tôi nói, không
giống như các Tội Nhân.
Vergilius: Đúng chính xác
như thế, Quản Lý Điều Hành Dante. Cậu sẽ bắt đầu chuyến hành trình đến Hoả Ngục
với mười hai Tội Nhân vừa giới thiệu bản thân.
<Hoả Ngục...? Tại sao tôi lại phải xuống địa ngục?>
Faust: Người ấy đang
hỏi lý do tại sao người ấy lại cần phải đi xuống Hoả Ngục.
Vergilius: Hmm... Như thế
này thì sao: Kho báu luôn đợi chờ ở phía cuối con đường... Như thế đủ chưa?
<Tôi không... Ý ông là tôi từng là một thợ săn kho báu hay gì sao?>
Faust: Người ấy dường
như đang không hiểu ý của ngài.
Vergilius: Ta không yêu
cầu sự thấu hiểu của cậu, Dante. Đây cũng không hỏi cậu có tự nguyện hay không.
Cậu sẽ phải nghe theo những gì ta bảo nếu như cậu muốn lấy lại những ký ức
trước đây cùng với cái đầu cũ.
<Ý tôi là... Tôi muốn có lại chúng, nhưng...>
Faust: Người ấy đang
do dự.
Vergilius: Cô Faust, chúng
ta sẽ làm gì nếu như Dante cứ từ chối hợp tác với chúng ta? Đây không phải là
tình huống mà chúng ta đã dự đoán.
Faust: Thật phi lý. Faust dự đoán hết mọi khả năng có thể xảy ra. Dante,
một khi người hoàn tất mọi nhiệm vụ của người... Người sẽ có thể chạm khắc vào được Chòm Sao (星位, 성위를, Aspect). Tôi có thể hứa với người điều đó.
Góc Nhìn. Một từ đập thẳng vào tâm trí tôi một cách dữ dội. Mặc dù toàn bộ
ký ức của tôi đã biến mất, nhưng bản năng tiềm tàng trong tôi đang phản ứng rất
mãnh liệt với nó.
Được trực giác dẫn lối, tôi đưa ra lựa chọn của mình...
Faust: Ngài thấy chưa?
Người ấy gật đầu rồi.
Vergilius: Tốt. Vậy thì
chúng ta có thể tiếp tục. Nhân tiện thì, Charon, tại sao xe buýt lại không di
chuyển? Cô đang ngủ gật à?
Charon: Một tài xế chỉ
ngủ khi đang ở điểm dừng thôi, Verg. Mấy tên lập dị đang tụ tập trước đầu của
Mephi.
Vergilius: Ta đã nói rồi,
Charon. Nếu như có chuyện gì đó xảy ra với xe buýt, cô phải nói cho ta biết
ngay lập tức.
<Mephi? Là ai thế?>
Faust: Mephistopheles.
Tên của chiếc xe buýt này và động cơ đang điều khiển chiếc xe. ...Và là kiệt
tác độc nhất của Faust.
Vergilius: Một chiếc phà lý tưởng để chở chúng ta đến thẳng Hoả Ngục. Cậu không
nghĩ thế sao, Dante?
Tôi không chắc ông ta đang định ám chỉ
điều gì, nên tôi quay mặt đi nhìn về phía cửa sổ thay vì cho ổng biết câu trả
lời.
Vergilius: Có vẻ như chỉ
là một lũ Chuột dơ bẩn khác sống chui rúc trong Backstreets. Vừa đúng lúc đấy,
Dante. Chúng sẽ là mục tiêu hoàn hảo để luyện tập khả năng ra lệnh của cậu.
Faust: Dante, tôi đã
lược bỏ nhiều chi tiết trong trận chiến đầu tiên. Suy cho cùng thì lúc đó chúng
ta không có nhiều thời gian. Tuy nhiên, tụi tôi sẽ thường xuyên bị
tàn sát nếu như chiến thuật và mệnh lệnh của người đưa ra không tiến bộ lên
chút nào. Và đổi lại, người sẽ phải chịu đựng cơn đau tột độ liên tục và liên
tục để hồi sinh tất cả chúng tôi.
<Cơn đau... Hồi sinh? Ý cô là,
chuyện xảy ra lúc trước là...>
Faust: Đúng thế, chúng
tôi đã được đưa lại cõi sống bởi vì người đã "quay ngược
chiều kim đồng hồ".
Vergilius: Ta không nghĩ
những thông tin đó là cần thiết đâu, Cô Faust. Câu hỏi để sau
đi. Các Tội Nhân, xuống khỏi xe buýt mau.
Faust: ... Cho phép tôi được giải thích thêm về thực chiến.
0-3: Lên Đường
Vergilius: Cậu trông hữu
dụng hơn trước nhiều rồi đấy, Dante.
<Bọn chúng đều
trốn thoát hết ngoại trừ một người. Chúng ta có nên đuổi theo không?>
Faust: Người ấy đang lo lắng về những kẻ địch mà chúng ta đã mất dấu.
Vergilius: Không cần phải
bận tâm... Dù gì đó cũng là hướng mà chúng ta sẽ đi mà. Charon?
Charon: Đạp chân ga tốc
hành. Chuẩn bị một chuyến đi đầy phấn khởi.
Ishmael: Đợi một chút.
Faust: Có chuyện gì?
Ishmael: Tôi gia nhập
công ty này là bởi vì được bảo rằng tôi sẽ có thể thăng tiến trong sự nghiệp
của mình mà không bị kìm hãm lại. Nhưng đến bây giờ... không
có gì ngoài bạo lực vô nghĩa, như thể chúng ta là lũ Chuột hay gì đó ấy.
Don Quixote: Tôi phản đối
việc nói nó vô nghĩa! Những kẻ gian ác đó đã tấn công chúng ta
trước!
Ishmael: Làm ơn, hãy—im
lặng một chút đi. ...Dù sao đi nữa, nếu như tất cả những gì chúng ta sẽ làm là
đánh đập người khác theo mệnh lệnh như những tên côn đồ
đâm thuê chém mướn, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ quyết định đổi việc ngay.
Faust: Cô không đọc
hợp đồng à? ...Việc từ chức là không được phép.
Ishmael: ... Cô thật sự tin rằng
một cái hợp đồng chỉ dựa trên những lời dối trá có sức nặng à?
Faust: Tất nhiên rồi.
Không có sự dối trá nào trong đó cả.
Ishmael: ... Hả?
Faust: Đừng bảo là cô
nghĩ Mephistopheles chỉ đơn thuần là được tạo ra để làm một phương tiện di
chuyển thôi nhé?
Charon: Mephi lúc nào
cũng đói bụng. Nó cứ kêu mãi.
<Xe buýt biết đói bụng á?>
Faust: Khi mà động cơ
"tiêu hoá" nhiên liệu, nó cho ra một sản phẩm phụ... Sử dụng nó, cô sẽ
có thể trở nên mạnh hơn. Tôi chắc rằng Yi Sang biết thứ này rất rõ. Khi mà mọi
khả năng có thể xảy ra được mang ra khỏi chiếc gương…
Yi Sang: Không có giới
hạn nào cho sự phát triển của một cá nhân. Liệu rằng bản thể bên trong chiếc
gương đó chính là hình ảnh phản chiếu của tôi, hay là một thực thể hoàn toàn riêng
biệt?
<Những khả năng có thể xảy ra...? Mấy người mang cái gì ra cơ?>
0-4: Những Khả Năng Có Thể Xảy Ra
Ishmael: Hiểu rồi... Ra
là vậy.
Faust: Không cần phải
mất kiên nhẫn đâu, Ishmael. Khi xe buýt lăn bánh về phía trước, bản thân cô theo
lẽ tự nhiên...
Vergilius: Theo lẽ tự
nhiên cô sẽ nhận được những nhiệm vụ quan trọng hơn thay vì đấm mấy tên côn đồ
nào đó đến bán sống bán chết. Ta biết là cô muốn đạt được mục đích của mình... nhưng
làm ơn cố kiên nhẫn đi.
Ishmael: ... Chậc.
Faust: Bởi vì thứ này
hoạt động bằng cách kết tinh và gọi ra một trong những khả năng vô hạn có thể
xảy ra từ trong thế giới gương, nó sẽ viết lại một phần ký ức của chúng ta. Cô
sẽ quen dần với nó sớm thôi.
Rodion: Này, đợi
chút... Nghe có vẻ hơi nguy hiểm đấy,
đúng chứ? Lỡ như tôi không còn là chính mình của trước đây nữa thì sao hả?
Heheh.
Vergilius: ......
Faust: Xin đừng nhầm
lẫn bản thân mình với Con Tàu của Theseus. Đúng thật là cô sẽ mượn danh tính và
ký ức của bản thể khác từ thế giới khác, nhưng hệ thống được thiết kế để đảm
bảo rằng cô sẽ không mất quyền kiểm soát sự tồn tại của mình.
Yi Sang: Dù hình ảnh
phản chiếu có khác biệt ra sao, nó sẽ buộc phải tan biến một khi rời xa khỏi
chiếc gương.
Faust: ... Khả năng
của chúng tôi phát triển ra sao đều phụ thuộc hết vào người cả, Quản Lý Dante. Lựa
chọn là tuỳ thuộc ở người để đưa ra khả năng có thể xảy ra một cách hiệu quả
nhất mà người hình dung ra được vào đúng thời điểm.
Outis: Tôi tin rằng đó
là thứ mà người ta gọi là hoá thân.
Faust: Đúng thế, cô có
thể gọi nó là một dạng biến đổi.
Rodion: Trời ơi, từ đâu
mà mấy người học được vốn từ vựng cao siêu đó thế?
Outis: Tôi tự học.
Nghề nghiệp trước đây của tôi yêu cầu gặp gỡ các cá nhân đa dạng ngành nghề.
Gregor: Verwandlung
(Hoá thân, tiếng Đức), hở...
Vergilius: Trò chuyện xong
hết chưa? Ra dọn đường trước đi. Mấy người sẽ dành
nhiều thời gian cùng nhau hơn mấy người sẽ muốn trong tương lai đấy, nên gác lại cuộc trò chuyện đó đi.
Charon: Đường đã trống
trải rồi. Nhưng Verg này, Mephi có thể dễ dàng cán qua bọn chúng mà.
<... Hả?>
<Vậy thì nãy giờ tôi
chiến đấu vì cái gì thế?>
Cảm nhận được sự kích động trong điệu
bộ của tôi, Vergilius chen vào.
Vergilius: Bình tĩnh lại
đi, Dante. Thật không đúng khi yêu cầu một đứa trẻ sơ sinh phải chạy trong khi
nó vẫn còn chưa thể bước được những bước chân đầu tiên. Cậu sẽ cần
tận dụng mọi cơ hội bày ra trước mắt để tập đi trước khi cậu có thể bắt đầu
chạy. Hơn nữa... Dante. Là một quản lý... "quản lý"
nhân viên là công việc của cậu. Còn ta... là người dẫn đường. Ta quyết định
chúng ta sẽ đi đâu và chúng ta đến đó bằng cách nào. Cậu có hiểu không?
Vergilius: Đừng có cãi lời
của ta.
<... Làm thế nào mà tôi có thể không chất vấn
một kẻ lạ mặt thậm chí còn chẳng thể nghe thấy lời tôi nói chứ?>
Faust: ......
Vergilius: Ta nghe thấy tiếng
tích tắc, cậu ta nói gì đấy, Cô Faust?
Faust: Cũng không có gì
nhiều.
Vergilius: Quả là một sự
đồng thuận hơi dài dòng. Một cái gật đầu là đủ để ta hiểu cậu đồng ý rồi,
Dante.
Charon: Giờ thì, Mephi,
khởi hành thôi. Woohoo.
Vergilius: Cảm thấy như
thế nào, Charon?
Charon: Vô cùng. Phấn
Khích. Như sắp được lên mây vậy, Charon báo cáo.
Vergilius: ... Tốt.
<Thế, chúng ta sẽ đi đâu?>
Faust: Vergilius,
người ấy muốn biết điểm đến tiếp theo ở đâu.
Vergilius: Hà... Ta tin
rằng là ta đã nói với cậu điều đó rồi, Dante.
<Nhưng mà cụ thể chúng ta sẽ đi đến *nơi nào* cơ?>
Với tiếng thở dài của ông ta, chiếc xe
buýt rung lên và bắt đầu tiến về phía trước.
IN HELL WE LIVE, LAMENT
Kết thúc Tiền Truyện: Selva Oscura - Khu Rừng Đen
Người dịch: Caophi Vu
Proofreader: Nier’s Shrimp
Lưu ý: Bản quyền thuộc quyền sở hữu của Limbus Company và Project Moon. Chúng tôi chỉ đơn giản là dịch cốt truyện cho mọi người muốn đọc và hiểu hết về thế giới deep dark fantasy hậu tận thế của PM.







































Nhận xét