Dante's Notes
Dante's Note 1 GoogleDoc
Dante's Note
Ghi Chú của Dante
Ghi Chép của Dante
Faust: ...Dante?
Mephistopheles
không brừm brừm lao băng băng suốt ngày. Mephisto là động cơ cần dừng nghỉ theo
thời gian, gần giống như việc mà Charon vẫn là con người và phải thường xuyên
được nghỉ giải lao.
<Cô
vẫn còn thức chứ, Cô Faust?>
Faust: Vẫn còn phải kiểm
tra vài thứ. Vì trong khi hoạt động, động cơ đã bị ép phải vận hành quá mức,
thế nên nó cần phải được bảo trì thật tốt lúc dừng nghỉ.
Như
để củng cố thêm những gì cổ nói, Faust cầm vài công cụ cùng một món linh kiện
nhỏ thế chỗ cho thanh zweihander mọi khi của cô.
<Cô
chăm chỉ thật.>
Faust: Đây gần như không
tính là công việc. Thay vào đó, chứng kiến kiệt tác của Faust hoạt động quá tải
mà không dành thời gian để bảo dưỡng sẽ khiến nó chịu những hỏng hóc nặng nề
hơn.
Cô
ấy cất lời sau khi mỉm cười...
Faust: Người có đặc biệt
thích sự nâng cấp này không?
Faust
thoáng nhìn tôi sử dụng một thiết bị cầm tay.
<Ồ...
Thứ này sao?>
Faust: Vâng, tôi tin rằng
trước đây người không thường hay nghịch nó nhiều như bây giờ.
<Không
có gì đâu, tôi chỉ đang...tận dụng tối đa cái tính năng mới mà tôi đã luôn cần
này thôi.>
Bất
cứ khi nào Faust yêu cầu dừng nghỉ để bảo trì định kỳ, chiếc 'LCB-PDA' của tôi
cũng nhận được những cập nhật mới. Cập nhật thỉnh thoảng đi kèm với những tính
năng được bổ sung thêm, và lần này...
Faust: ...Ghi chú sao? Nó
chưa hề có tính năng này đến tận bây giờ à?
<Bất
ngờ thế đấy.>
<...Cô
không biết sao? Tôi tưởng cô là người toàn trí chứ, Faust.>
Faust: Faust chỉ biết tất
cả mọi thứ mà Faust biết. Thứ lỗi cho tôi một chút.
Cô
ấy trộm nhìn vào màn hình chiếc máy tính bảng của tôi.
Faust: Người đang cố viết
một quyển bách khoa toàn thư sao, Dante?
<Ý
tôi là... Cô cứ sử dụng mấy cụm từ mà tôi không biết ấy—mấy thứ như
"Fixers" hay "Cánh (Wings)" gì đó... Nó có thể là thuật ngữ
quá đỗi quen thuộc với tất cả mọi người, nhưng với tôi thì không...>
Faust: Tôi hiểu. Tôi cho
rằng người đã mất hết toàn bộ ký ức về the City rồi.
<Đúng
thế. Nên tôi muốn viết hầu hết tất cả mọi thứ mà tôi biết lên đây. Và sao chép
lại những thứ mà tôi đã nháp ra giấy trong lúc ấy luôn...>
Chiếc đồng hồ trên đôi vai này có thể được thay thế bằng một cái đầu khác bất cứ lúc nào. Không gì có thể đảm bảo được những ký ức mà tôi sở hữu lúc này sẽ ở lại mãi với tôi. Đó là lý do tại sao tôi bắt buộc phải chuẩn bị một kế hoạch dự phòng như thế này. Để tôi không thể nào lãng quên lần nữa.
Đằng Sau của Xe Buýt
Heathcliff: ?! C-Cái quái gì
đấy?!
Không
một lời cảnh báo, chiếc xe buýt đột ngột dừng lại tại Backstreets.
Charon: Hôm nay ta sẽ dừng
ở đây.
Faust: Charon, tôi e rằng
chúng ta vẫn chưa tới điểm đến.
Meursault: Ta đang cách khoảng
15% so với vị trí mục tiêu. Dựa vào lịch trình, sẽ là hoàn hảo nếu chúng ta
tiến thêm 3% nữa.
Charon: Charon buồn ngủ.
Tài xế xe buýt xuất sắc không lái xe khi đang buồn ngủ.
Heathcliff: Biết rồi, đừng đạp
phanh nữa! Có biết bao nhiêu lần rồi không hả?!
Don
Quixote:
Thật á, anh Heathcliff đây đã dập mũi vào sau hàng ghế trước được bốn lần rồi,
thế đây ắt hẳn là lần thứ tư mà xe buýt bất thình lình dừng lại đó!
Charon: "Buông tay lái
ra ngay khi bạn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ", đài phát thanh nói thế.
Ishmael: Cũng đúng, nhưng...
cô cần phải linh động trong chuyện đó thì hơn.
Hong
Lu:
Fuhu, một câu nói bình thường như thế có thể khá là giải trí phụ thuộc vào ai
là người nói ra đấy~
Heathcliff: Hah, tên công tử
này cũng đồng ý với tôi nhỉ. Thật sự hài hước khi kẻ cứng đầu nhất cả bọn lại
lảm nhảm kiểu đó.
Ishmael: ... Nói gì cơ? Nếu muốn
đùa cợt như thế, vậy cái bà già mắc chứng ảo tưởng mình vẫn còn là đại tướng
thời chiến đằng kia thì sao—
Ishmael
chỉ về phía Outis, người đang bắt đầu có những đường gân máu nổi lên trên khuôn
mặt kỳ cựu và điềm tĩnh của cô.
Vergilius: Hà.
Đây
chính là ví dụ tiêu biểu nhất về sự kinh hoàng của nỗi sợ mà con người học
được. Nó xảy ra nhiều đến mức gần như quen thuộc… nhưng vẫn khá đáng sợ khi
thấy Vergilius khiến cả xe buýt rơi vào không khí im lặng đến lạnh gáy chỉ bằng
một cử chỉ hay lời nói duy nhất.
Vergilius: ...Gì thế? Các cô
cậu còn đang vui vẻ cười nói với nhau mới phút trước cơ mà. Sao không tiếp tục
đi.
Heathcliff: Không phải ông thở
dài để chuẩn bị hành xác chúng tôi à?
Vergilius: Ta chỉ đang giãn cơ
thôi. Cảm thấy hơi cứng người một chút...
Heathcliff: Vậy ư...
Ishmael: Ahem...
Vergilius: Cô cậu hành xử buồn
cười thật. Chẳng khác gì lũ chó chảy dãi khi nghe thấy tiếng chuông.
Heathcliff: ......
Vergilius: Nhớ rằng văn phòng
của ta ở sau xe vẫn luôn mở nếu cô cậu đây muốn than phiền gì. Ta sẽ dành thời
gian để tiếp nhận ý kiến… Faust, mọi thứ còn lại đành nhờ cô rồi.
Faust: Vâng.
Vergilius
thờ ơ bước qua các Tội Nhân (cùng ánh mắt cay nghiệt của họ) với Charon kề bên,
và cả hai đứng ở sau xe buýt.
Charon: Tía tô ơi mở ra.
Vergilius: Là
"vừng", Charon.
Charon: Charon biết. Dù sao
thì cánh cửa này cũng không có được mở bằng mấy câu thần chú.
Vergilius: ...Ta cho là thế.
Trong
lúc bọn họ nói chuyện với nhau bằng mấy câu đùa trẻ con thì cánh cửa đủ lớn để
lấp đầy khoang sau xe từ từ mở ra...
Rodion: Cũng được vài tháng
rồi, nhưng tôi vẫn có cảm giác lo lắng mỗi khi nhìn thấy thứ này …
Hong
Lu:
Trong này sẽ rộng hơn phải không?
Khi cánh cửa sau (Backdoor) rộng mở, một hành lang tráng lệ mà chập hẹp, sâu đến vô ngần lộ ra.
Một
hành lang bất tận...trông cứ như kéo dài mãi mãi. Vào sâu bên trong nơi này, có
những cây cột được trang hoàng sang trọng, làm ranh giới ngăn cách ở phía cuối
khu vực mà chúng tôi được phép đi vào, trước đó là hàng dài ánh đèn đỏ trải dài
quá khả năng mà ta có thể nhìn thấy được. Mặc dù nơi này trông ấm cúng... vẫn
có gì đó ở đây mang lại cảm giác rợn người.
Gregor: Nói về chuyện này
bây giờ thì... Đây là một trong số các Singularity của Wing à? Quý cô (Frau)
Faust, cô có biết gì không?
Faust: Tất nhiên. Nhưng
tôi chắc chắn anh cũng biết rằng tôi không thể tiết lộ thêm bất kỳ thông tin
chi tiết nào về nó, Anh (Herr) Gregor.
Gregor: Cô có thể du di một
chút mà...
Ryōshū: Đây là hành lang.
Faust: Chính xác. Nó là
hành lang.
Gregor: Haah... Tất nhiên
rồi—một hành lang dài với các cánh cửa dẫn vào những căn phòng ở hai bên, thì
dĩ nhiên nó nó chính là một hành lang rồi.
Ryōshū: L.N. (Lũ Ngu)
Gregor: Cô nói gì đấy...
Hừm, sao cũng được. Tôi mệt quá rồi... Dante, làm ơn nhanh lên.
Lời
nói của Gregor kéo tôi khỏi sự lơ đãng khi kiếm tìm nơi tận cùng của dãy hành
lang đó.
<À,
ừa... Được rồi.>
Faust: Dante, tôi hiểu
rằng người có thể cảm thấy đây là một hành động lặp đi lặp lại không cần thiết,
nói thẳng ra thì… sự chấp thuận của quản lý điều hành là một phần quan trọng
trong quá trình làm việc. Xin người hãy hiểu cho.
<Không
cần phải nói như thế đâu, Cô Faust...>
Sau
câu trả lời đó, tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình và đứng ở phía trước xe buýt,
hướng mắt về phía mọi người.
<Các
Tội Nhân, tôi xin tuyên bố ngày làm việc hôm nay đã kết thúc.>
Faust: Xin cảm ơn. Bắt đầu
từ lúc này, mọi người đều sẽ có tối đa 12 tiếng để ngủ và nghỉ ngơi, khoảng
thời gian có thể sẽ thay đổi. Chúc buổi tối tốt lành.
Ngay
khi Faust vừa dứt lời, các Tội Nhân đồng loạt rên rỉ rồi rời đi cùng những lời
than vãn.
Gregor: Ôi, trời ạ~ Mệt rã
người rồi...
Don
Quixote:
Một buổi tối tuyệt vời đấy, Cậu Sinclair! Cậu thấy thế nào nếu ta chơi thêm một
ván cờ nữa?!
Sinclair: K-Không cảm ơn, Don
Quixote... Cô luôn chạy đến chỗ Anh Yi Sang để xin gợi ý mỗi khi sắp thua!
Yi
Sang:
Không đúng, Sinclair. Đó...là bởi vì tôi không thể chịu được khi nhìn thấy
những nước đi nhầm nghiêm trọng đến như vậy...
Sinclair: N—Nó thậm chí còn
tệ hơn!
Meursault: Chào buổi tối
(Bonsoir), Quản lý, và cảm ơn vì những vất vả hôm nay. Còn về việc canh gác tối
nay...
<Ồ,
Meursault. Cảm ơn đã nhắc. À thì, hôm nay tôi không thật sự cảm thấy buồn ngủ
cho lắm...>
Rồi,
Outis bỗng nhiên chen ngang vào.
Outis: Thưa Quản Lý Điều
Hành! Cho phép tôi được nhắc ngài rằng tôi sẽ luôn luôn sẵn lòng đứng ra nhận
nhiệm vụ gác đêm những lúc mà ngài cảm thấy mệt mỏi—
Rodion: Rồi, rồi, bà bà~
Chúng ta về phòng thôi nào~
Outis: Thưa Quản Lý Điều
Hành! Sau cả ngày làm việc cật lực thì ngài hẳn đã phải—
Ishmael: Ừa~ Đưa bà về
giường ngủ nào.
Ishmael
gật đầu rồi cùng Rodya kéo Outis ra cửa sau. Và rồi, cuối cùng, chỉ còn tôi và
Faust ở lại.
Faust: Thật may mắn,
Dante. Nếu hai người họ không bắt Outis đi nghỉ, cô ấy sẽ nằng nặc đòi người
cho cô ấy thực hiện nghĩa vụ trực đêm thêm nhiều lần nữa.
<Haha,
đúng là xảy ra nhiều lần thật...>
Tôi
đáp lại và nhìn nhìn từng Tội Nhân một tiến về phía hành lang. Sau khi Rodya đã
vào phòng và đóng cửa lại, Ishmael cũng mở cùng một cánh cửa đó để bước vào
trong.
<Cô
nói cánh cửa dẫn đến một không gian khác mỗi lần nó được mở ra, đúng không?>
Faust: Đúng thế. Miễn là
Tội Nhân đó có trạng thái tinh thần ổn định...thì cánh cửa sẽ dẫn họ đến một
chỗ ở thích hợp để nghỉ ngơi và thực hiện việc cá nhân của họ.
Chỗ
ở sao... Lần trước khi tôi nhìn qua ô cửa sổ thì nó trông giống một phòng giam
trong nhà tù hơn. Nhưng mà, ý cô ấy chắc hẳn là nó có thể được sử dụng như một
không gian sống riêng tư...cho việc ngủ, tắm rửa, chăm sóc bản thân và những
thứ khác nữa...
Faust: ...Người dường như
đang thắc mắc những câu hỏi khác nữa.
Đồng
hồ của tôi không có các giác quan của con người, thế nhưng…, cứ như Faust có
thể dễ dàng đọc vị được điều gì đó từ tôi. ...Chắc cô ấy sẽ không nói cho tôi
biết cổ làm thế nào đâu...
<...Cô
biết đấy, tôi chỉ tò mò về thứ đằng kia thôi.>
Tôi
chỉ tay về nơi xa nhất của hành lang. Thẳng vào phía lối đi của dãy hành lang
dường như bất tận này.
Faust: ...Như tôi đã liên
tục nhắc người, tốt nhất xin đừng tò mò về nó, Dante.
Đúng
như dự đoán, Faust lựa chọn tiến về phía hành lang cùng một tiếng thở dài thay
cho câu trả lời thực sự. Dẫu vậy, chỉ là có thể thôi... Faust thật sự biết tất
cả. Cô ấy "biết tất cả mọi thứ" như cổ vẫn thường hay nói. ...Có thể
cô cũng đã biết rằng tôi sẽ khám phá ra được thứ gì đang ẩn chứa đằng sau dãy
hành lang đó sớm thôi.
Phía Bên Kia của Hành Lang Xe Buýt
Chuyện
này xảy ra chính xác một tuần sau những cuộc đối thoại vô ích kia.
<
Các
Tội Nhân, tôi xin tuyên bố ngày làm việc hôm nay đã kết thúc.>
Faust: Xin cảm ơn nhiều.
Bắt đầu từ lúc này, mọi người đều sẽ có tối đa 12 tiếng để bắt đầu ngủ và nghỉ
ngơi; khoảng thời gian có thể sẽ thay đổi. Chúc buổi tối tốt lành.
Faust
dẫn lời như mọi khi. Đáp lại vẫn là sự thả lỏng cơ thể và những lời than thở từ
phía các Tội Nhân.
Heathcliff: ......
Ngoại
trừ lần này, một Tội Nhân thoát khỏi lẽ thường ấy, bất mãn như một ngón tay cái
bị trẹo.
Ishmael: ...Gì nữa đây?
Rodion: Bỏ mặc cậu ta đi,
Ishy~ Đây không phải lần đầu tiên cậu ta càu nhàu như thế đâu, đúng chứ? Và
Heath này~ Nhớ nguôi giận trước khi bước vào phòng đấy nhé? Cậu biết đấy, mấy
cái tiếng sấm đùng đùng trong đó khiến tôi không ngủ được~
...Căn
phòng của các Tội Nhân—chỗ ở, không gian riêng tư, và phòng giam—phản ánh tâm trạng
của họ, đại loại thế. Các tầng, tường ngăn, và bầu không khí bao trùm mỗi gian
phòng đều được đúc kết dựa theo tính cách của Tội Nhân, và khung cảnh nhìn qua
ô cửa sổ thay đổi tuỳ thuộc theo cảm xúc và trạng thái tinh thần hiện tại của
họ. Dù vậy, tất cả những gì mà tôi thấy được đều chỉ là những cái nhìn thoáng
qua khung cửa sổ, nên tôi không biết cụ thể mọi thứ ra sao. ...Căn phòng
Heathcliff bước phòng thỉnh thoảng—thật ra, là thường xuyên luôn—phát ra tiếng
gió hú và sấm sét.
Heathcliff: ...Tch.
Bình
thường anh ta sẽ phản bác lại bằng câu "Tại sao tôi phải làm thế?"
hay gì đó tương tự, nhưng anh ta chỉ tặc lưỡi. Tôi cho rằng anh ta không có tâm
trạng để cãi nhau lúc này. Cũng nhờ thế, anh ta đứng giữa hành lang đến khi
toàn bộ Tội Nhân (ngoại trừ Faust) đã bước vào phòng của họ, cau có trừng mắt
nhìn lối đi. Có thể đây là cách mà anh ta giải tỏa căng thẳng.
Heathcliff: ...Ờ ha?
Và
đó chính là lúc biến cố xảy ra.
Heathcliff: ...Hở? Ê, mấy cái
cửa dọc hành lang đó là sao?
Heathcliff
chỉ về đúng hướng như tôi đây đã làm một tuần trước.
Những
ô cửa phía trải dài phía sau dải dây “cấm xâm phạm” chắn ngang lối đi.
Faust:
Heathcliff,
tôi khuyên rằng anh không nên đi sâu vào đó hơn mức cần thiết.
Heathcliff: Hờ. Nghe rất đáng
ngờ đấy.
Faust: Không có gì phải
ngờ vực hết. Anh tốt nhất là nên nghe theo lời Faust đang nói.
Heathcliff: Gì, cô giấu vàng
bạc châu báu hay thứ gì giá trị trong đó à?
Thái
độ giữ bí mật của Faust đã đủ để đánh thức trí tò mò của anh ta...
Faust: Heathcliff. Đừng làm
thế. Anh sẽ hối hận vì hành động của mình đấy.
Heathcliff: ... Cô lấy lại được cảm
xúc rồi sao, thật cảm động quá nhỉ, quý cô Thông Thái? Cứ như... rằng cô thật
sự đang che giấu thứ gì trong kia đấy!
Anh
ta vụt thẳng vào trong bóng tối trước khi chúng tôi kịp cản anh ta lại.
Faust: ...!
<Có
gì ở đó—>
Ngay
khi tôi định hỏi Faust cho rõ thì lại có chuyện đáng quan ngại hơn...
Heathcliff: GAAAAAAARGH?!!
Tiếng
la chói tai của Heathcliff vọng ra từ khu vực tối đen như mực sâu trong dãy
hành lang.
Faust: Dante, giờ là lúc
người cần nắm lấy bàn tay trái này và chạy cùng với tôi.
<Hở,
gì cơ?>
Faust: Chỉ mình tôi thì sẽ
không kịp để cứu anh ta. Và cả bản thân tôi cũng có thể bị nuốt chửng nếu tôi
không phản ứng kịp thời.
Trước
khi tôi có thể hiểu điều cô ấy nói, Faust chạy về hướng mà Heathcliff đã biến
mất.
<Á... Đậu moá! Đ—Đợi tôi với!>
Khi
chúng tôi vượt qua dây nhung và tiến vào sâu bên trong dãy hành lang, chúng tôi
bắt gặp một ngã ba.
<Tôi
nghĩ mình nghe thấy tiếng thét từ chính giữa...>
Tuy
nhiên, không chút do dự, Faust phi thẳng vào lối đi bên trái.
<F—Faust!
Tôi biết là cô đang vội, nhưng...cô có chắc đúng đường không vậy? Tôi thề là
tôi đã nghe thấy tiếng anh ta từ con đường chính giữa...>
Faust: Tôi biết.
Không
giải thích gì thêm. Faust tiếp tục chạy. Tại một ngã ba khác, Faust chọn đường
bên phải. Ngay sau đó, cô ấy tiến vào cánh cửa thứ năm ở bên trái của hành lang
đó.
<Đây...là
cái gì vậy?>
Khi
tôi bước vào trong, một dãy hành lang khác hiện ra. Tận cùng của nó...trông như
một vách đá. Để nói một cách chính xác hơn, tôi cảm thấy có một loại lực hấp
dẫn nào đó đang cố gắng đẩy ngã tôi xuống tận đáy của hành lang đó.
<Heathcliff!!>
Và
rồi tôi thấy anh ta; anh ta đang bò về phía chúng tôi với tất cả sức lực từ
chính giữa hành lang đó. Cứ như thể anh ta sẽ rơi xuống vào khoảnh khắc anh ta
buông tay ra...
Heathcliff: Chuyện...quái quỷ
gì đây...và cả cái nơi này nữa...!
Mặc
dù tôi không thể nhìn thấy rõ bóng tối đằng sau anh ta, nhưng tôi chắc chắn
rằng tôi cảm nhận được có thứ gì hiện diện ở trong đó.
<Faust,
cái gì ở đằng—>
Faust: Dante, tôi muốn
người nắm tay nắm của cái cửa đang mở này thật chặt. Đồng thời cũng nắm tay tôi
thật chặt.
Khi
chắc chắn rằng mình đã nắm lấy tay tôi, cô ấy từ từ tiếp cận Heathcliff.
<Hành
lang này...không bị nghiêng hay gì chứ? Tại sao cảm giác giống như chúng ta
đang bị treo lơ lửng trên vách đá vậy?>
Faust: Đó là...bởi vì
chúng ta đang ở trong một 'hành lang', rõ ràng là thế mà. Dante, không được
buông tay.
Nhắc
nhở tôi phải nắm thật chặt, Faust giơ cánh tay đang cầm cây zweihander còn lại
của cô ấy ra.
Faust: Heathcliff, bám lấy
cái này nếu anh có thể.
Heathcliff: Cô còn tỉnh táo
không vậy? Tay của tôi sẽ bị cứa mất nếu tôi bám vào cái thanh kiếm khổng lồ
ấy!
Faust: ... Anh sẽ thích việc
nhận một vết thương sâu ở lòng bàn tay hơn là phải chịu đựng những gì dưới kia
đấy.
Heathcliff
bối rối hết nhìn thanh kiếm rồi lại đến bóng tối sau lưng anh ta...
Heathcliff: Khốn khiếp... Kgh,
gaaahg...!
Faust: Dante, kéo anh ta
lên. Dùng hết sức có thể.
<...H—Hiểu
rồi!>
Heathcliff: Grrgh, knngh...
<Hự,
hoogh...>
Ngay
khi chúng tôi vừa kéo Heathcliff lên... Không, tôi còn chả chắc rằng liệu chúng
tôi có thật sự kéo anh ta “lên” hay không, nhưng dù sao thì… Faust đã đỡ lấy cơ
thể đang bất tỉnh kia bằng chân và bắt đầu tháo chạy, bảo rằng chúng tôi cần
phải trở về theo lối cũ như lúc vào đây. Với chỉ dẫn của cô ấy, tôi đỡ lấy tay
Heathcliff và đuổi theo sau, bảo vệ phần đầu anh ta khỏi việc bị kéo lê dưới
sàn.
Sau
một khoảng thời gian...
Faust: ...Phù. Phải nói
rằng chúng ta vẫn may mắn khi anh ấy không bị lạc vào một khu vực sâu hơn.
Dante, người sẽ phải xoay ngược đồng hồ.
<Heathcliff...sẽ
ổn cả thôi, đúng không?>
Faust: Tổn thương tinh
thần như này được xem là khá nghiêm trọng. Công việc của chúng ta sẽ bị cản trở
nếu như anh ta mất trí.
<Hà...>
Tôi
không có sự lựa chọn nào cả.
Faust: Làm tốt lắm, Dante.
Nhưng thật không may rằng ta đã lãng phí một phần quãng thời gian có hạn để
nghỉ ngơi cho chuyện này.
<Faust.
Thứ gì ở trong đó thế? Nó dẫn đến đâu? Không phải giờ là lúc để cô nói ra hay
sao? Tôi đã...nhìn thấy thứ đó rồi.>
Chuyện
tôi muốn biết là lẽ thường tình thôi. Thứ gì trú ngụ trong đó, và thứ gì đang
truy đuổi Heathcliff? Hơn nữa... Tại sao nó không xuất hiện trước mặt chúng ta,
và tại sao nó lại biến mất thay vì tiếp tục truy đuổi anh ta nữa? Những câu hỏi
này khiến đầu óc tôi quay cuồng, nhưng cuối cùng thì...
Faust: ...... Như đã đề
cập trước đó, những gì mà Faust có thể giải thích đều có giới hạn của nó.
...Ừa,
tôi thật sự cũng chẳng mong đợi gì nhiều cả.
Ryōshū: Cái hành lang, đồ
N.G.U.
Ryōshū
lẩm bẩm với một điếu thuốc trong miệng, bước ngang qua chúng tôi. Cô ấy chắc
hẳn đã rời khỏi phòng trong lúc chúng tôi đang trên đường thực hiện nhiệm vụ
giải cứu.
Faust: Tuy nhiên...
Faust
tiếp tục cất lời như thể chưa có ai đi ngang qua, và cũng chẳng có ai vừa nói
gì vậy.
<Hả?>
Faust: Người đã ngăn chặn
được việc một chỗ trống đột ngột xuất hiện giữa dàn nhân sự trên xe buýt này.
Mặc dù tôi đây không thật sự gọi nó là phần thưởng, nhưng cũng chẳng phải là ý
kiến tồi nếu tôi báo cho ngài biết điều này.
<Ờ...
N-Nói cho tôi nghe nào!>
Đột
nhiên được lợ thế này khiến tôi bất giác xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Ừm, cô ấy
sẽ nói cho mình biết điều gì đây...
Faust: ...Dante, khi bước
trên một con đường mà người chưa bao giờ đi qua trước đây, người sẽ làm gì?
<Hmm?
Ý tôi là... Cô dùng một tấm bản đồ, dĩ nhiên rồi?>
Faust: Đúng thế. Rồi, cho
dù người không có bản đồ, não của người sẽ hình thành những hình ảnh phục vụ
như một vật thay thế. Từ đó, trên tấm bản đồ đó...sẽ luôn có một điểm xuất phát
và điểm đến được đánh dấu. Khi người trở về sau chuyến đi, người sẽ quay lại
theo đúng con đường đó.
Điều
đó quá rõ ràng rồi, nên tôi không cần phải mở miệng trả lời. Tôi chỉ gật đầu
như đã hiểu.
Faust: ...Hy vọng điều đó
đủ để giải thích cho câu hỏi của người.
<Hả?>
Đó
là lý do mà người nên ghi nhớ vị trí khi bắt đầu tiến vào hành lang, đặc biệt
là khi mở một cánh cửa. Kinh ngạc trước câu trả lời lỡ dở đó, tôi thốt lên.
Faust: Giờ thì, Faust đã
thấm mệt. Xin hãy bảo trọng...
Cô
ấy bước qua cánh cửa trước khi tôi kịp nói bất kỳ một lời nào, bỏ mặc tôi cùng
một câu đó.
<Tất
nhiên là sẽ thành ra thế này rồi...>
Tôi
thở dài trong sự thất vọng, nhưng chẳng có tí hơi nào thoát ra khỏi cái đồng hồ
đáng thương này. Vẫn bất lực như thế... Tất cả những gì tôi có thể làm là bật
cuốn sổ tay điện tử này lên và xâu chuỗi toàn bộ những thông tin ít ỏi mà tôi
đã thu thập được.
Proofreader: Nepnep
Lưu ý: Bản quyền thuộc quyền sở hữu của Limbus Company và Project Moon. Chúng tôi chỉ đơn giản là dịch cốt truyện cho mọi người muốn đọc và hiểu hết về thế giới deep dark fantasy hậu tận thế của PM.
Nhận xét