April Fool - A Midspring Night's Dream
Giấc Mộng Đêm Xuân GoogleDoc
A Midspring Night's Dream
Giấc Mộng Đêm Xuân
Chúng ta thèm khát bảy đại tội.
Chúng ta khắc ghi #$#(!@&$.
???: Hình như không phải sợi dây này. Này, có ai—
Một giọng nói lạ lẫm vang lên. Tôi
đang ở đâu? Tôi là ai...?
Khi những suy nghĩ này hiện ra, một
thứ ánh sáng chiếu vào tầm mắt của tôi.
???: ...ậy đi.
Sensei. Dậy đi.
Nhìn xung quanh, tôi thấy bản thân
đang ở một nơi xa lạ. Bố trí với vô số bàn ghế...
<Trường học ư!?>
???: Người trông có
vẻ rất bối rối, thưa Sensei.
<Tôi sao? Một nhà giáo ư?>
???: Đúng vậy. Nhìn
cách người hành xử lúc này, thì người hẳn đã quên sạch hết mấy lời giải thích
ban nãy rồi.
<Ờ... Ừ—Ừa, tôi đoán vậy. Này, đợi
đã... Ông có thể nghe thấy tôi sao?>
Vergilius: Tôi là V.E.R.G.I.L.I.U.S. Tôi đã đợi người đến lâu lắm
rồi. Tôi rất hân hạnh vì cuối cùng cũng đã gặp được người.
Cách ông ấy từ chối trả lời câu hỏi
của tôi khiến tôi mất đi mọi hy vọng để có thể trò chuyện một cách bình thường
được.
<Cái gì thế... Tại sao ông lại hành
động lạ vậy...>
Điều duy nhất mà tôi có thể cảm thấy
lúc này là một nỗi sợ vô hình đến lạnh cả sống lưng, không thể nào kháng cự
được...
Vergilius: Dù sao thì... Tôi đang giải thích dở về việc xác nhận sinh
trắc học của người.
<Sinh trắc...gì cơ?>
Vergilius: Tôi không muốn phải nói lại đâu... Nên hãy tiếp tục nào.
Có thể là do tôi tưởng tượng
thôi...nhưng đối với người đang gọi tôi là một giáo viên, thì thật sự có cảm
giác như ông ấy đang xem thường tôi.
Vergilius: Được rồi... Sensei. Giờ thì, hãy chạm đầu ngón tay
người vào ngón tay của tôi ở đây nào.
...
???: ...mael! Cô
không thể đập một món đồ nào đó để nó hoạt động trở lại được. Đứng vô góc hối
lỗi vì sự thiếu hiểu biết của cô đi. Tch, vậy thì—
Trước khi tôi kịp hiểu được cái cảm
giác bất an đang bao trùm lấy mình là gì, thì trong tầm mắt của tôi lại xuất
hiện một màu sắc khác.
???: Bác sĩ, Bác sĩ!
<...Vergilius?>
Vergilius: Bác sĩ lên tiếng rồi! Đây, hãy nắm chặt lấy tay tôi...
... Lực
nắm của ông suýt bóp gãy...
Vergilius: Tôi đến để giải cứu người đây...
Khoan, đợi đã, đó không phải là tôi...
Chẳng phải tôi là một quản lý sao? Như thể đang bị cưỡng ép bởi một thế lực vô
hình nào đó, tôi chỉ có thể nhích kim đồng hồ của mình theo một chiều nhất định.
<...Tôi...là ai...?>
Vergilius: Bác sĩ, người... Người là thành viên của Đảo Limbus
(Limbus Island), giống chúng tôi.
Hả...? Tôi thề rằng mình làm việc cho
một công ty, chứ không phải một hòn đảo...
...
???: ...ô Faust! Cái
đầu đồng hồ này hoạt động kiểu gì chứ?!
Lại nữa... Những giọng nói kỳ lạ và
những cảnh tượng khó chịu.
Chuyện gì...
???: Tuyệt vời...thật
tuyệt vời! Người thật sự đã thắng cuộc!
Lại đến gì đây... Bây giờ họ thậm chí
chẳng còn là con người nữa...
???: Ra đây là
Mephistopheles...đang cho chúng ta thấy cách một "Đương Kim Vô Địch
(Ace)" thực thụ chạy là như thế nào...
<Lần này thì...ông đang nói cái
gì...>
Vergilius: À! Xem ra huấn luyện viên trưởng đã đến rồi!
Ông ấy còn không thèm đếm xỉa đến tôi
nữa.
<Nghiêm túc đấy, nơi này là đâu
vậy? Trung tâm của Tổ nào đó à? Cái mặt nạ ngựa đó là gì thế...>
Khi tôi cố phàn nàn với với ông ta
bằng mấy tiếng tích tắc...
...
???: Mô-đun ký ức...
Nó có hiệu quả không? Cái... Tại sao...
<Đ—Đầu tôi...>
Producer...
Leader...
Commander...
Master...
Professor...
Mọi loại danh xưng của các nhân vật
chính không tài nào xác định được đang quay cuồng trong đầu tôi. Cứ... Cứ thế này...
#&*()@%&!)$&8%&*%#%#!
Vergilius: Cậu tỉnh lại rồi. Ta đã lo cho cậu đấy, Quản Lý Điều Hành.
Cậu đột nhiên...ngất trên xe buýt.
<Vergil...?!>
Không... Dừng chuyện này lại đi...!
<Eek! EEEEK!!>
Vergilius: Chuyện gì vậy, Quản lý? Tại sao cậu lại bỏ chạy?
<Ông mau mang đống danh hiệu quái
dị của ông tránh xa tôi đi!!!>
Vergilius: ...Giờ thì cậu giống hệt một cái đồng hồ bị hỏng rồi đấy.
Bọn ta đã thử rất nhiều cách để cố sửa cậu lại... Hà, và hoá ra, những gì mà
bọn ta cần làm là xoay cái đồng hồ đó. Phí thời gian thật.
Vergilius... Lúc này ông ấy không hiểu
những gì tôi nói.
<Tôi thật sự...đã quay về rồi
sao?>
Vergilius: ...Ta không hiểu được cái tiếng tích tắc đó nghĩa là gì.
Ta cho rằng cậu đã bình tĩnh lại được một chút. Nếu đúng như Faust nói...thì
cậu đã đi qua vô số thế giới gương trong giấc mơ của mình... À, giờ nó cũng
không liên quan gì nữa, đúng chứ? Các Tội Nhân đã xuống xe rồi. Nên ngừng run
rẩy... Và đi ra ngoài nhanh.
Tôi tự hỏi... Những ảo ảnh kỳ quái mà
tôi nhìn thấy là gì, và tại sao Vergilius lại gọi tôi bằng những danh hiệu kỳ
lạ như thế? Khi tôi càng tò mò muốn biết...
Vergilius: ......
Có lẽ giờ không phải thời điểm tốt để
nói chuyện; ông ấy đang lau sạch vết dầu nhớt dính trên tay, rõ khó chịu. Những
gì mà ông ấy có thể nghe được là tiếng tích tắc thường ngày của tôi... Ngay bây
giờ... tôi chỉ muốn đắm mình trong sự nhẹ nhõm rằng Vergilius mà tôi biết đã ở
đây rồi. Đúng thế... Tôi thà nhận lấy cái nhìn lạnh lùng này hơn tất thảy những
thứ gì khác từ ông ấy.
Người dịch: Caophi Vu
Proofreader: Nepnep



















Nhận xét