The 2nd Walpurgis Night
The 2nd Walpurgis Night
Đêm Phù Thuỷ Thứ 2
Bình Minh của Xanh Lá
<Đây là...>
Những ánh đèn xanh lá cây loá mắt và tiếng còi báo inh ỏi
đâm thủng màng nhĩ của chúng tôi. Tôi đã dần quen thuộc với cảnh tượng này rồi.
Yi Sang: Aough! A... Một lần nữa tôi lại bị
đánh thức khỏi giấc ngủ của mình...
Nhờ cái tiếng báo động ấy, các Tội Nhân đang ngủ đều lần lượt
tỉnh giấc.
Faust: Walpurgis Night (Đêm Phù Thuỷ) đã một
lần nữa xuất hiện.
Kể cả trong khung cảnh bất ổn và hỗn loạn đó, Faust vẫn bình
tĩnh như mọi khi. Cô ấy bước đến buồng lái tàu và tắt tiếng còi báo động.
<Đã đến nhanh vậy sao...? Tôi tưởng lẽ ra nó thật sự rất
hiếm khi xảy ra chứ..>
Faust: Đúng vậy, nó là hiện tượng rất hiếm
khi xảy ra. Nhưng tần suất của nó không phải là thứ chúng ta có thể dễ dàng dự
đoán trước được.
Rodion: Ôii... Đoán việc quay trở lại ngủ
là không thể nữa rồi. Vậy là có khả năng nó sẽ kêu thêm lần nữa vào tuần tới
đúng không?
Faust: Khả năng có thể xảy ra chuyện đó, thì
đúng thế. Nhưng tôi không tin rằng nó sẽ xảy ra quá sớm như vậy; động cơ của
Mephistopheles cần thời gian để cộng hưởng lại.
Faust: A...
Faust, người đang bận rộn thao tác với thiết bị của tàu
trong khi đang trả lời câu hỏi của Rodya, đột ngột dừng lại.
<...Có chuyện gì thế? Có gì đó không ổn sao?>
Faust: ...Không, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm
soát. Việc này nằm trong phạm vi có thể dự đoán được của các biến số trong một
biến dộng như này. Tôi chỉ đơn thuần là ngừng lại để suy ngẫm tôi nên giải
thích việc này cho người và toàn bộ cái Tội Nhân khác như thế nào thôi, Dante.
Vì đây sẽ là một môi trường mới cho tất cả mọi người, chỉ vậy thôi.
Môi trường mới...? Tôi nhìn cô ấy một cách tò mò...nhưng tôi
không lên tiếng để hỏi. Cô ấy đã bước thẳng về phía Cửa Sau (Backdoor) rồi. Dù
sao thì Faust cũng sẽ không trả lời câu hỏi của tôi.
Faust: Có một câu nói rằng trăm nghe không bằng
một thấy. Trong trường hợp này...một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.
<Ừa, biết ngay mà...>
Don Quixote: Ooh! Thế là, cuộc sống hằng ngày
buồn tẻ của chúng ta lại một lần nữa được cải thiện hơn rồi!
Ishmael: Cô biết là, mới cách đây không
lâu khi cô loay hoay toàn bộ cabin tàu trang trí những món đồ kỳ lạ khắp mọi
nơi. Đừng bảo tôi là cô đã chán hết chúng rồi đấy...?
Don Quixote: Thật vậy, tôi tin rằng chúng ta
đã ăn mừng đủ điều cho cái dịp lễ đó rồi!
Faust: Dante, xin hãy dẫn dường.
Các Tội Nhân buồn chán dường như nhận thấy khả năng có thể xảy
ra một cuộc phiêu lưu mới mẻ này thật hấp dẫn và hào hứng. Bọn họ hăng hái bật
dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
...Và chúng tôi lại một lần nữa tiến về phía Cửa Sau
(Backdoor).
Faust: Dante, cánh cửa của sự biến động lần
này xảy ra ở hướng của những hầm ngục.
<Ồ, vậy là chúng ta sẽ tiến thẳng đến phòng của tôi rồi...>
Faust: Đúng thế. Xin hãy mở cửa.
Cô ấy có nói gì đó về việc hành lang thay đổi tuỳ thuộc vào
người mở cửa nó ra... Tôi đi dọc hành lang, cố gắng nhớ lại lời Faust đã từng
nói với tôi.
Ishmael: Tuyệt, lần này chúng ta sẽ không
phải đi vào khu vực bị cấm nữa. Không giống như cái lần trước, trong khi đang
được nghỉ ngơi, chúng ta buộc phải nhảy vào cứu trợ vài đứa ngu xuẩn đã quyết định
lang thang vào trong đó mặc cho đã được cảnh báo vô số lần...
Heathcliff: Agh... Tôi sẽ không làm thế nữa,
được chưa?
Outis: Cậu đã vi phạm cảnh báo những hai lần
rồi. Cậu là người không đáng tin cậy nhất trong số tất cả các Tội Nhân chúng ta
đấy.
Ishmael: Heh, đồng ý.
Heathcliff: Haaaah...
Don Quixote: Tôi chỉ mới vi phạm có một lần
thôi, trong trường hợp mọi người không để ý...
Heathcliff: Nhóc im đi!
Tôi bắt đầu tận hưởng sự huyên náo giữa các Tội Nhân rồi. Với
mong ước rằng tình bạn thắm thiết này giữa họ sẽ kéo dài lâu, thật lâu, tôi
quay sang phía tay nắm cửa và mở nó ra.
Hong Lu: Oho...?
Gregor: Cánh...cửa đó...
Phải rồi, cánh cửa đã chuyển hoá...
...thành một hình dạng quá đỗi quen thuộc.
<Nó giống như những cánh cửa chúng ta đã nhìn thấy tại một
trong...số các nhánh Tập Đoàn Lobotomy.
Meursault: Nó y hệt nhau. Có vẻ như những
hình dạng khác nhau đang chèn đè lên cánh cửa, nhưng tất cả chúng đều có chung
một thiết kế.
Faust: Chính xác. Những hình dạng đè lên nhau
là chứng cứ rõ ràng nhất rằng Walpurgis Night (Đêm Phù Thuỷ) đã quay trở lại.
<...Tôi mở cửa đây.>
Cánh cửa mở ra, và một dãy hành lang khác hiện ra trước mắt
chúng tôi.
Heathcliff: Vậy đây là một nhánh Tập Đoàn
Lobotomy khác, đúng không?
Tôi càng nhìn vào nó, thì nó lại càng quen thuộc nhường nào.
Nơi này chắc chắn giống hệt với những nhánh Tập Đoàn Lobotomy mà chúng tôi đã từng
đến.
Heathcliff: Này, đồ thông minh. Nếu chúng ta
có thể mở toang một cánh cửa dẫn thẳng đến một trong số những cái nhánh đấy,
thì tại sao chúng ta lại phải di chuyển bằng cái xe buýt này thế hả? Chẳng phải
chúng ta đang phí thời gian và nỗ lực vô ích ở đây sao?
Faust: ...Có vô số điều không chính xác trong
lời nói của anh cần phải được sửa lại cho đúng. Tôi sẽ giải quyết chúng theo thứ
tự ngược lại với những gì anh đã nói. Đầu tiên, Walpurgis Night là một sự kiện
không thể đoán được mà đến cả tôi cũng không thể dự đoán trước.
Outis: Việc đặt toàn bộ hoạt động của chúng
ta vào một yếu tố bất ổn như thế là một kế hoạch ngu xuẩn nhất có thể.
Heathcliff: Chậc... Tôi cho rằng điều đó là
đúng.
Rodion: Heath, hãy cố gắng suy nghĩ trước
khi nói nhé, được chứ~?
Heathcliff cau có trước lời nói của Rodya, nhưng ngay sau đó
lại phiền muộn khi anh ấy nhận thấy các Tội Nhân khác cũng gật đầu đồng thuận.
Faust: Hm. Được rồi. Tôi sẽ không hoàn toàn
phủ nhận khả năng theo duổi phương pháp đó có thể xảy ra. Tuy nhiên, tôi phải
làm rõ rằng đây không phải là một nhánh Tập Đoàn Lobotomy của the City. Chỉ đơn
thuần là một kết quả trong sự chuyển biến hành lang của Walpurgis Night. Từ đó,
tôi có thể nói với sự chắc chắn nhất định rằng đây hoàn toàn không nằm trong
nhiệm vụ hiện tại của chúng ta, tức thu hồi lại những Cành Vàng từ những nhánh
cơ sở tồn tại trong thực tại của chúng ta.
Heathcliff: Rồi, rồi... Cô có thể ngừng thuyết
giảng mỗi khi tôi xin lỗi vì mở miệng nói trước khi suy nghĩ thấu đáo được
không?
Faust: Như tôi đã nói trước đó, tôi sẽ không
hoàn toàn phủ nhận khả năng theo đuổi phương pháp đó. Với lại... Vẫn còn nhiều
sai sót cần phải được làm rõ.
<...Vẫn còn sao?>
Tôi không nghĩ còn bất kỳ điều gì khác để cô ấy sửa lại.
Nhưng Faust dường như nghĩ rằng vẫn còn một lỗi sai nghiêm trọng khác trong lời
nói của Heathcliff. Và thậm chí không hề nao núng, cùng với biểu cảm nghiêm túc
ấy, cô ấy nhìn về phía xa xăm.
Faust: Đây không phải là một trong số nhánh
cơ sở Tập Đoàn Lobotomy.
Faust lẩm bẩm.
<Không...phải một trong số đó ư? Vậy đây không phải là cơ
sở của Tập Đoàn Lobotomy à?>
Faust: Đây không phải là nhánh cơ sở. Chúng
ta đang ở trong Trụ Sở Tập Đoàn Lobotomy của quá khứ—thời điểm và nhánh khả
năng có thể xảy ra chưa xác định.
Ishmael: ...! Vậy đây là...
Sinclair: Cánh đã sụp đổ...!
Faust: Đúng thế. Chúng ta đang đứng tại hành
lang ‘Đội Kiểm Soát’ của Trụ Sở Tập Đoàn L cũ.
Tôi có thể cảm nhận được sự lo sợ đang tăng lên giữa các Tội
Nhân. Vậy ra đây là nơi mọi thứ xảy ra. Tôi không nhớ được bởi vì nó xảy ra trước
chứng mất trí nhớ của tôi...nhưng tất cả mọi người trong the City biết về sự cố
đó. Nguồn gốc của thứ ánh sáng chói loá bao trùm lấy the City trong nhiều ngày
liền, rồi nhấm chìm tất cả vào bóng tối hoàn toàn trong những đêm tiếp theo.
Faust: ......
Nhưng Faust dường như không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí
lo âu này của những người xung quanh cô ấy. Thay vào đố, cô ấy tiếp tục nhìn
vào nơi xa hơn, tách biệt khỏi các Tội Nhân. Có thể bởi vì cô ấy không hề quan
tâm đến...hoặc có thể những gì cô ấy đã biết trước không hề làm cô ấy bối rối.
<...Cô đang chờ đợi cái gì đó à, Faust?>
Faust: Đúng vậy. Vẫn còn nhiều thứ liên quan đến cái biến động này hơn những hiện tượng biến động mà chúng ta đã được trải nghiệm trong quá khứ. Sớm thôi, nó sẽ...
Trước khi Faust kịp nói hết, những ánh đèn hàng lang đột nhiên
đổi màu.
Faust: Nó đã bắt đầu.
Don Quixote: Ch-chuyện quỷ quái gì đây?
Đây...đây là thứ mà họ gọi là ‘Chôn Vùi Trụ Sở (Site Burial)’ sao...?!
Faust: Một còi báo khác sẽ vang lên nếu như một
sự kiện có quy mô đòi hỏi mức độ phản ứng cỡ đó xảy ra.
Gregor: V-vậy thì chuyện này là sao
đây...? Tôi thật sự không thích cái ánh đèn đó một chút nào cả...!
Faust: Chúng đến rồi. Ngay phía trước.
Tôi nhìn theo đầu ngon tay của Faust, chỉ thẳng về cùng cái
hướng mà cô ấy đã quan sát suốt nãy giờ. Những hơi nước không rõ nguồn gốc bắt
đầu hình thành tại đó...
Gregor: ...Đó là một cỗ máy sao...?
...và một cỗ máy móc quái dị gì đó xuất hiện.
Faust: Đây là một Thử Thách (Ordeal). Màu:
Xanh (Green). Thời gian: Bình minh (Dawn).
Outis: ...Toàn bộ đơn vị!
Gregor: Không cần hô rõ cho chúng tôi biết
đâu! Cái đống phế liệu nguy hiểm đó đang tiến thẳng về hướng này...!
Mọi người dường như đều biết rằng chuyện gì đó như này sẽ xảy
ra. Họ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhìn cỗ máy bí ẩn một cách đầy cảnh giác.
Heathcliff: Đó, cũng là một Dị Thể sao...?
<Không, đợi đã... Nó trong giống một...con peccatulum hơn
ấy?>
Tôi theo bản năng nói ra cái cảm giác chúng mang lại ngay lập
tức, và nhìn vào Faust. Cô ấy sẽ biết nên nói điều gì. Nhưng thay vì trả lời
tôi, Faust vung cây Zweihander và bước về phía trước.
Faust: ...Chúng ta phải trấn áp các thực thể này trước. Dante, hãy chuẩn bị Thẻ Danh Tính.
Thử Thách
Sau cùng thì, chúng tôi cũng xoay sở biến lũ máy móc thành một
đống sắt vụn thực sự.
Gregor: ...Phù. Cô (Frau) Faust, nhất định
phải có lý do chúng ta quyết định đứng ở đây và chiến đấu thay vì đóng chặt cái
cửa lại, đúng không?
Faust: Đúng. Chúng ta ở đây đánh bại chúng để
nhận thêm phần thưởng thay vì bỏ chạy đi.
Gregor: ...Phần thưởng sao?
Gregor nhắc lại, rõ ràng đang mong chờ cô ấy giải thích rõ
hơn. Nhưng Faust ngó lơ cử chỉ của anh ấy và thay vào đó bắt đầu quan sát bức
tường và những vật phẩm xung quanh cô ấy.
Yi Sang: ...Bản chất của những...thực thể
này là gì?
Yi Sang đứng bên cạnh Faust cũng bắt đầu trầm ngâm cùng cô ấy.
Faust: Chúng là những thực thể đã từng xuất
hiện trong Trụ Sở Tập Đoàn Lobotomy. Những thực thể...gần giống nhưng lại khác
biệt với Dị Thể. Trụ Sở Tập Đoàn Lobotomy từng gọi chúng là ‘Thử Thách’.
Yi Sang: ‘Thử Thách’. Tôi hiểu rồi. Vậy
thì cái hành lang này, rõ ràng không phải là một buồng quản thúc, cũng được sử
dụng để bắt giữ những thực thể nhất định đúng không?
Faust: Những quái vật này có xu hướng xuất hiện
một cách tự phát trong những khoảng thời gian nhất định.
<Quái vật? Giống như...quái vật của the Outskirts ư?>
Faust: Tôi cho rằng đó cũng là một cách để
nhìn nhận sự việc. ...Tuy nhiên, phép so sánh đó có thể dần trở nên thiếu chính
xác hơn khi chúng ta đi sâu hơn vào tiểu tiết. Tất cả những gì tôi có thể chia
sẻ cho người là người sớm muộn cũng sẽ biết nhiều hơn về nó thôi, Dante.
Ryōshu: Giống Bách Quỷ Dạ Hành (Nocturnal
March of a Hundred Demons). Heh, ta thích rồi.
Faust: Ồ, Dante. Có một điều tôi phải thông
báo cho người biết.
<Sao thế?>
Faust: Có khả năng cao những ‘Thử Thách’ này
hoặc những cuộc chạm trán với cường độ tương tự xuất hiện từ những biến động
này. Tôi đề nghị nên thử thách tất cả những lần xảy ra các cuộc đụng độ này.
<...Như lời cô ấy nói đấy, mọi người.>
Gregor: Haah... Tôi thật sự không thích
ánh đèn này chút nào...
Don Quixote: Aha! Tôi hoan nghênh việc làm
này! Đây quả thật là một mũi tên trúng hai con nhạn; chúng ta có thể tìm kiếm sự
giải trí trong khi rèn luyện bản thân để trở nên khoẻ mạnh hơn!
Ngoại trừ Faust và Yi Sang ra, hai người đang trao đổi những
quan sát mình nghiên cứu được trong yên lặng, mỗi Tội Nhân đều bắt đầu chia sẻ
cảm tưởng của họ. À thì...tôi đoán đó là một việc làm hợp lý hơn là nói ‘hãy ngủ
trong xe buýt cho đến khi nào chúng ta nhìn thấy đất liền đi’. Mong rằng một
ngày Faust hoặc Yi Sang sẽ dành thời gian của họ để giải thích những gì họ
nghiên cứu được cho tôi nghe... Phải rồi, chúng ta phải tiếp tục đi thôi. Tôi
tiếp cận các Tội Nhân để tiếp tục hiện nhiệm vụ.
Nhận xét