Episode 5.5: Miracle in District 20
Miracle in District 20
Phép Màu ở Quận 20
5.5-1: Sự Nhàm Chán
Chuyến hành trình trên Hồ Lớn của chúng tôi tiếp tục kèo dài ra, còn danh sách để các Tội Nhân giải trí thì ngày một ngắn đi. Theo một cách nào đó, nó có vẻ như là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng mà...
Rodion: Mọi người ơi~ Bất kỳ ai có—
Outis: —chuyện vui nào để kể không? Không, tôi nói lần thứ
ba mươi rồi. Tôi cho rằng lặp lại chính xác câu nói ấy nhiều lần như thế là một
tài năng, nếu có thể được gọi như thế. Nếu cô có vấn đề nhớ lại những gì cô vừa
nói mới đây...
Meursault: Chính xác hơn thì, cô ấy đã lặp lại câu nói ấy những
hai mươi tám lần. Vào lần thứ ba mươi, tôi định sẽ kiểm tra xem liệu vùng xương
chẩm của cô ấy có chịu bất kỳ tổn hại nào không.
Rodion: Biết rồi, biết rồi. Tôi chỉ chán thôi, được chưa? Chẳng
có gì để làm nữa~ Tôi chán chơi mãi cái trò Backgammon lắm rồi.
Gregor: Tốt. Vậy tôi có việc cho cô làm này. Sao cô không thử
bắt tay vào việc cho con hải
âu ăn đi? Bằng một cách nào đó giờ nó trở thành trách nhiệm của tôi sau khi tất
cả mấy người chán việc phải chăm sóc nó.
Ishmael: Ừa... Dù sao thì chúng ta cũng phải thả con hải âu
đi một khi rời khi Hồ Lớn. Tại sao anh lại để bản thân mình cảm thấy gắn kết với
nó chứ?
Gregor: Hãy...nhìn con bé đi. Cái cách con bé nó nhìn cô ấy...
Đôi mắt đau khổ ấy...
Ishmael: Gì, cặp mắt hải âu đau khổ của anh ấy à?
<......>
Có thể nhận thấy rõ ràng rằng các Tội Nhân đang dần dần kiệt
quệ vì quá chán nản. Thì... nó cũng không thật sự là một vấn đề có lời giải
đáp. Và tôi cũng chẳng có bất kỳ câu chuyện thú vị nào để kể, cân nhắc việc tôi
là một người mắc chứng mất trí nhớ. Nên... Tất cả những gì tôi có thể làm giờ
là ngồi yên và nhìn các Tội Nhân đau khổ. Cử họ đi làm các thử thách hằng ngày
của Hầm Ngục Gương (Mirror Dungeon) cũng chẳng phải hoạt động lý thú lắm...
Heathcliff: ......
Nói mới nhớ...Heathcliff dường như là người ít bị ảnh hưởng bởi
mớ lộn xộn này. À thì, không phải bởi vì anh ấy hoàn toàn bình tĩnh hay gì cả.
Heathcliff: ...Khm. Hmm.
Tôi sẽ nói là anh ấy đang rất lo lắng.
Heathcliff: ...Ờ, ahem. Ê, Ver—Vergilius.
Rodion: .
Gregor: ..
Meursault: ...
Ishmael: ...?
Sự im lặng ớn lạnh giáng xuống các Tội Nhân. Và nguồn cơn của
cơn lạnh đó...chính là sự kiện không thể nào giải thích được đang bày ra trước
mắt họ.
Vergilius: ...Hờ.
Ishmael: Ê...Heathcliff! Anh mất trí rồi sao? Anh cuối cùng
cũng đã điên lên rồi sao?
Rodion: Đây chắc hẳn là tác dụng phụ của cuộc ‘cố vấn’ rồi!
Có thể chúng ta nên gọi chuyện này là ‘Hội Chứng Mất Khả Năng Tự Vệ’ hay gì đó
tương tự thế.
<H-Heathcliff...>
Heathcliff: Im đi! Tôi không có điên. Và khả năng tự vệ của
tôi vẫn bình thường.
Vergilius: ...Ấn tượng đấy, Heathcliff. Cho đến nay, ta hiếm
khi nào bất ngờ trước loạt sự cố ngoài ý muốn này. ...Nhưng đây là một trong những
dịp hiếm có ấy. Nói đi. Có chuyện gì?
Heathcliff: Nó là, ờ. Điểm đến tiếp theo của chúng ta là Tập
Đoàn T, phải không?
Vergilius: ...Cậu thật sự cần phải trả lời sao?
Heathcliff: Ông...biết. Ông biết tôi đang nói về cái gì mà.
Vergilius: ...Hm. Kiên nhẫn đi, Heathcliff. Mặc dù đó có vẻ
là đức hạnh mà hầu hết tất cả các cô cậu đều thiếu sót... Néu mọi thứ đi đúng
theo dòng chảy, cậu sẽ đến ‘cuộc hẹn’ của mình đúng giờ.
Vì tôi không biết bất kỳ ngữ cảnh nào về mọi chuyện đang xảy
ra, nên điều tôi có thể làm là ngồi đây và nhìn Heathcliff gãi phần sau đầu của
anh ấy. Tôi vẫn mù tịt thông tin, nhưng...Heathcliff chắc hẳn đang rất lo lắng
về chuyện gì đó nếu anh ấy muôn nói chuyện với Vergilius trước. Và sau tất cả
những chuyện đã xảy ra...
Heathcliff: Đó không phải... Có gì còn quan trọng hơn cả cuộc
hẹ—đợi đã.
Heathcliff quay mặt về phía chúng tôi.
Heathcliff: Ê. Có bất kỳ ai trong số mấy người... ...biết
thông tin gì về Tập Đoàn T không? Giơ tay lên ngay.
Các Tội Nhân: ......
Yi Sang: Mm... Tôi có đấy. Tôi đã từng sinh sống ở đó.
Heathcliff: Phải rồi. Nhưng chúng ta đã biết về chuyện của
anh rồi, đúng không?
Yi Sang: Mmm.
Heathcliff: ... Vậy thì... Ừa, sớm nó sẽ... Nhưng chúng ta vẫn
đang ở giữa cái Hồ điên loạn này... Ê, Đầu đồng hồ! Hôm nay là ngày nào rồi?
<Làm thế nào mà tôi biết được...?>
Heathcliff: Hở? Người không kể ngày được sao?! Người có cái
đầu là một cái đồng hồ đấy! haah...
<Nhưng Đồng hồ và lịch là những thứ hoàn toàn khác
nhau...>
Heathcliff: Haah...
Rodion: Eugh, Heath! Đó là tiếng thở dài thứ ba mươi trong
hôm nay rồi đấy! Cứ tiếp tục như thế và anh có thể sẽ khiến con tàu của chúng
ta nổ tung thành trăm mảnh đấy.
Ishmael: ...Nói chúng tôi biết đi, Heathcliff. Sắp sửa đến
lượt của anh rồi, đúng không? Và bất cứ thứ gì đang chờ đợi anh ở đó...anh sẽ
phải sẵn sàng tinh thần để đối mặt nó.
Heathcliff: ...... Haah... Ừa, tôi đoán là...giấu diếm nó
cũng chẳng có ích gì nữa.
Sau một khoảng thời
gian
Gregor: Rồi, tóm lại là... Heathcliff bắt đầu cảm thấy như sắp
đến lượt của mình, bởi vì giờ Ishmael đã trải qua xong trải nghiệm đau khổ của
cô ấy. Và anh ấy có lý do chính đáng để tin rằng, bởi vì Vergilius đã đưa cho
anh ấy ‘thứ gì đó’ trong lần cố vấn trước đó đã khẳng định cho sự nghi ngờ của
anh ấy. Và dựa theo ‘thứ gì đó’ ấy, anh ấy cần một bộ cánh sang trọng và những
thứ khác để chỉnh chu lại ngoại hình của mình trước khi chúng ta có thể đến được
Tập Đoàn T...
Hong Lu: ...Nhưng bởi vì chúng ta vẫn còn rất xa mới có thể
rời khỏi Hồ được, nên anh đang bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Đúng vậy không?
Heathcliff: Chính xác! Nên...
Gregor: Ừa, vnên...anh không thể làm được gì nhiều về chuyện
đó trước khi chúng ta về được bờ, phải không?
Heathcliff: Ờ...
Rodion: Ôi, thôi nào, Heath! Vậy thôi sao? Đừng lo lắng, tôi
chắc chắn có thể giúp đỡ anh chuyện đó khi chúng ta nhìn thấy đất liền. Được chứ~?
Heathcliff: Chúng ta thậm chí còn không biết chúng ta đang
cách đất liền bao xa nữa...!
Faust: Dante, chúng ta đã kết thúc thời gian làm việc trong
lịch trình cho các Tội Nhân rồi.
<Hở? Ờ-ờ, phải rồi... Tôi xin tuyên bố ngày hôm nay đã kết
thúc cho các Tội Nhân...>
Theo phản xạ tôi thốt lên câu nói thường ngày của mình khi
tiếng còi báo vang lên...
Gregor: Trời ạ, cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm~ Ngáp.
Ryōshū: Ta đã mong được nhìn thấy cảnh đổ máu. Chậc.
Ishmael: Ừa thì, ít nhất thì lần này anh ta không hề cố gây
rắc rối.
Các Tội Nhân đều đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình, ngáp và duỗi
cơ, và từng người một đi vào bên trong Cửa Sau (Backdoor).
<......>
Heathcliff: Ê, Đầu đồng hồ...không nghĩ rằng họ đánh bay
luôn trí khôn người cùng với cái đầu của người đấy...
<X-xin lỗi... Nhưng Gregor không hoàn toàn nói sai, đúng
không...?>
Heathcliff: Người không thể nào ngừng nói lúc này được sao?!
Augh...
Vergilius và Charon cũng bước vào Cửa Sau (Backdoor), cùng nụ
cười đầy mỉa mai trên gương mặt... ...và tôi bị bỏ mặc lại một mình bên trong
cabin tàu, đứng yên một cách lẳng lặng bên cạnh một Heathcliff đang buồn rầu.
Don Quixote: Keh-hem!
Đợi đã. Còn một người khác.
Don Quixote: Quý anh Heathcliff!
Heathcliff: Hở? Nhóc đang làm gì ngoài đây? Mau nói đi. Mau
huyên thuyên về các Fixer đại tài của Tập Đoàn T hay gì đó đi.
Don Quixote: Ahm, ahm. Tôi sẽ có rất nhiều thời gian cho
chuyện đó sau. Nhưng...anh sẽ phải đối xử với tôi thật tốt đấy, Quý anh
Heathcliff!
Heathcliff: Sao cơ, cái đồ—
Don Quixote: CHỜỜỜỜỜỜỜỜỜỜỜỜ ĐÃ! Cho phép tôi được nói hết
câu! Quản Lý Đáng Kính. Quý anh Heathcliff. Hãy mau đến đây. Nhanh lên, nhanh
lên!
Don Quixote nở một nụ cười đầy tự tin. Cô ấy từ tốn và ung
dung bước đến chỗ ngồi hiện-tại-và-tạm-thời-đang-bị-bỏ-trống của Charon...
...và thì thầm rất nhỏ nhẹ với chúng tôi.
Don Quixote: Nghe đây, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời
cho hai người rồi.
5.5-2: Một Lời Đề Nghị Hấp Dẫn
Heathcliff: Thế... Cái kế hoạch tuyệt vời này của nhóc là
gì?
Tôi không nghĩ có bất cứ lời nào trên thế giới này đủ để mô
ta biểu cảm ấy trên gương mặt của Heathcliff cả. Có thể chắc chắn rằng anh ấy
không hề mong đợi gì về Don Quixote và kế hoạch của cô ấy. Nhưng...có một tia
hy vọng mong manh trên mặt anh ấy nói lên rằng, có thể, chỉ là có thể
thôi...Don Quixote có lẽ sẽ giúp ích được gì đó dù chỉ là một lần thôi.
Don Quixote: Mmh hm hm...!
Tuy nhiên, vẫn không rõ liệu chuyện đấu tranh nội tâm của
Heathcliff có quan trọng với Don Quixote không. Cô ấy bắt đầu mô tả kế hoạch của
mình một cách hào hứng.
Don Quixote: Đã bao giờ, Quý anh Heathcliff, nghe về câu
chuyện của một Fixer huyền thoại và cổ xưa của Hiệp Hội Devyat... Túi Đỏ (The
Red Sack) chưa?
Heathcliff: Đỏ—gì cơ? Giống Vergilius sao?
Don Quixote: Tương truyền rằng Túi Đỏ huyền thoại giao hết tất
cả kiện hàng của ngài ấy dù cho địa hình có tồi tệ hay hành trình có gian nan
ngoắc nghẻo đến tới khắp mọi ngóc ngách của the City! Và bên cạnh ngài ấy chính
là trợ thủ đắc lực của mình, Người-Tuần Lộc (Reindeer-Man)! Quả thật vậy! Sự
tráng lệ của ngài ấy đã đem tặng rất nhiều phần quà đáng kính cho những đứa trẻ
của the City mà ngài ấy cho rằng là ‘ngoan ngoãn’. Đây là kiến thức phổ thông đấy,
Quý anh Heathcliff. Ngài ấy xuất hiện trên trang bìa của Tạp Chí Fixer Hằng
Tháng mỗi mùa đông đấy!
Don Quixote hỏi, dường như rất sốc khi biết rằng Heathcliff
không hề biết về vị ‘Túi Đỏ’ này.
Heathcliff: Điều gì khiến nhóc nghĩ ta sẽ đọc mấy thứ vớ vẩn
như thế...?
Don Quixote: Thật vô độ! ‘Vớ vẩn’ sao? Quản Lý Đáng Kính! Chắc
hẳn người cũng đã từng nghe đến ấn phẩm tuyệt vời này rồi đúng chứ?
<......>
Tôi gõ vào cái đầu đồng hồ đang kêu của mình. Tôi thật sự thấy
không cần phải nói thẳng ra cho cô ây biết.
Don Quixote: Vậy là không ai trong hai người đã đăng ký theo
dõi chúng, vậy thì... Lời tôi nói ra thành công cốc rồi... D-dù gì đi nữa thì!
Điều quan trọng ở đây là, Quý anh Heathcliff, có phải anh thật sự muốn khiến bản
thân mình trông chính chắn hơn bất kỳ ai khác trong dịp này, có phải không?!
Heathcliff: Cuối cùng cũng chịu nói vấn đề chính rồi sao? Tiếp
tục đi.
Don Quixote: Rất sẵn lòng, thưa Quý anh, một bộ trang phục
phù hợp nhất cho dịp lễ đó sẽ là bộ đồ của Túi Đỏ và trợ thủ của ngài ấy, Người-Tuần
Lộc!!!
Heathcliff: Haah... Chuyện này sẽ không kết thúc một cách tốt
đẹp gì, đúng không? Sao, giống đám Fixer lố bịch của Hoàng Hôn Rực-gì đó à?
Don Quixote: Không phải lố bịch! Sai rồi, anh thậm chí còn
không thèm chiều ý muốn duy nhất của tôi rằng chúng ta sẽ cùng nhau hoá trang
thành những Fixer của Hoàng Hôn Rực Cháy (Fixers del Atardecer Ardiente)! Anh
thậm chí còn không thèm thử nó nữa! Đừng có nói về chuyện mà anh không hề biết
bất kỳ điều gì về nó cả!
Heathcliff: Với cái mớ bòng bong về ‘kế hoạch tuyệt vời’ đó,
ta tưởng nhóc sẽ thật sự nghiêm túc làm được gì đó... Nhưng hoá ra mọi thứ lại
chỉ nói về cái chuyện Fixer vô nghĩa đó nữa thôi sao? Haah... Chả có năng lượng
để đập chút lý lẽ vào nhóc nữa. Ta sẽ làm chuyện đó sau. Năm phát thật mạnh vô
đầu sẽ làm nên chuyện...
Khi tia hy vọng mong manh trên gương mặt của Heathcliff bắt
đầu tan biến đi...
Don Quixote: ...Làm ơn, xin hãy chia sẻ suy nghĩ của anh về
các Fixer mà chúng ta đã từng gặp qua từ trước đến nay đi.
Heathcliff: Sao cơ?
Don Quixoet: Xấu hổ, phải không? Hãy nhớ đi! Chẳng phải bọn
họ ăn mặc thật sang trọng và hoàn hảo lắm sao? Đừng nhắm mắt và đóng chặt trái
tim mình lại. Hãy nói ra đi!
Heathcliff: Thật sự quá đáng xấu hổ, đúng đấy. Cái tên mặc vải
thun bó từ Tập Đoàn K phải không? Trông hắn như bước ra từ rạp xiếc ấy.
Don Quixote: KHÔÔÔÔÔNNNGGGGG! Ngài Siegfried không hề đáng xấu
hổ! Tôi đánh giá trang phục của ngài ấy rất bảnh, anh không đồng tình với ý kiến
của tôi sao?! Cho phép tôi được giải thích cho anh biết về các chất liệc trong
lớp vải ấy, để anh có thể thấu hiểu—
<......>
Don Quixote: ...Ahm. Xin thứ lỗi. Hở?! Mau quay lại đây, Quý
anhHeathcliff! Tôi vẫn chưa nói hết mà!
Heathcliff: Haah... Sao nay con nhóc này tăng động thế...?
Don Quixote: À-à thì. Ngài Siegfried là...một trường hợp ngoại
lệ đặc biệt. Nhưng anh không đồng ý rằng hầu hết các Fixer đều ăn mặc khá chỉnh
tề và khoác danh dự trên người sao?
Heathcliff: Danh dự trên gì cơ? Ta không biết gì về chuyện
đó, nhưng ta cho rằng họ trông cũng khá sang trọng...
Don Quixote: Chính xác! Đi theo tôi, và anh sẽ nhìn thấy bản
thân mình cũng ăn mặc sang trọng và ấn tượng như các Fixer đó thôi!
Heathcliff: P-phải vậy không? Thôi quên đi, ta chẳng biết gì
về quần áo hoặc khiến bản thân trông trịnh trọng hơn... Rồi, hãy nói là ta sẽ
làm theo kế hoạch của nhóc đi. Chúng ta sẽ kiếm quần áo để mặc ở đâu? Nói thật
đấy, tất cả mọi người nói đúng. Chúng ta thậm chí kiếm quần áo ở đâu ngay giữa
cái Hồ chứ?
Don Quixote: Aha! Nhưng tôi cũng đã nghĩ về chuyện đó rồi!
Xin hãy nhớ lại chuyện đã xảy ra vào hôm qua. Tiếng còi báo vang vọng khắp xe
buýt. Anh có nhớ không?
Giờ nghĩ lại thì, có tiếng còi báo vào hôm qua. Nó cất lên
không lâu trước khi tôi thông báo kết thúc ngày.
<Nhưng Faust nói rằng sự biến động của Cửa Sau (the
Backdoor volatility) không phải thứ chúng ta cần lo lắng.>
Don Quixote: Nhưng tôi thì tò mò. Bằng cách nào, thật sự đấy, mà Faust xác định được sự biến động nào là hữu ích và cái nào thì không?! Thế nên, khi tất cả đều bước vào Cửa Sau, chỉ nghĩ về chuyện trở về buồng riêng của chính mình...
Don Quixote: Tôi đã liếc nhìn vào màn hình một cách lén lút và bí mật!
<Vậy là cô đã nhìn trộm màn hình.>
Heathcliff: Nhóc biết cách đọc mớ ký tự phức tạp đó sao?
Don Quixote: Không, tôi không mong đợi bản thân có thể nhận
ra chúng. Thế nhưng, khi tôi nhìn vào chúng... Tôi đã có thể dễ dàng hiểu được
các ký tự cụ thể ám chỉ điều gì trên cái thiết bị đó! Quả thật thì, có những ký
tự của Túi Đỏ và Người-Tuần Lộc! Và kế bên họ là ký tự ám chỉ trang phục sang
trọng!
Heathcliff: ...Không. Nó không thể nào đơn giản thế được.
Ừa, không đời nào. Nó không thể nào dơn giản như thế được.
Tôi đồng tình với Heathcliff. Tuy nhiên, Don Quixote vẫn rất phấn khích như mọi
khi, như thể cô ấy đã mong đợi việc anh ấy sẽ nói như thế trước rồi.
Don Quixote: Anh có biết không? Rất thường xuyên, những ký tự
nhất định xuất hiện trên vô số cánh cửa vượt xa khỏi Cửa Sau.
Heathcliff: ...Hở?
Don Quixote: Mỗi lần nghỉ ngơi, mỗi lần liếc mắt... Tôi đều
đảm bảo bản thân phải quan sát chúng thật cẩn thận! Và cả ngày hôm qua nữa!
Lúc! Bên trong hành lang! Tự tôi đã thăm dò được đúng cánh cửa với cái ký tự y
hệt mà tôi đã nhìn thấy trên màn hình!
<...Don Quixote, cô không...!>
Don Quixote: Đây là bản chất của một nhà phiêu lưu của tôi,
Quản Lý Đáng Kính! Tôi không thể dập tắt được tinh thần khám phá bùng cháy này
của mình. Tôi xin quỳ lạy sát đất trước người! Biết rõ rằng tôi đã nhòm ngó một
cách lén lút nhất. Thật đấy, chuyện đó không hề dại dột hay điên rồ gì cả! Tôi
chỉ mới liếc nhìn một chút mà thôi! Và nếu như tôi nói cho hai người biết về thứ
mà tôi đã chứng kiến ở bên trong, rằng tất cả mọi suy luận và dự đoán của tôi
đã được chứng minh là đúng... ...liệu hai người có thể tha thứ cho linh hồn vô
tội này của tôi được không?
Heathcliff: Con ngốc điên này, quái gì nhóc lại cứ làm chuyện
mọi người bảo nhóc không được phép làm thế?
<Đúng rồi đấy, Heathcliff. Tôi không hiểu tại sao có những
người luôn cứ tiếp tục làm những thứ mà mọi người bảo họ không được phép làm cơ
chứ.>
Heathcliff: ...Ahem.
Tôi nhớ lúc khi Heathcliff mặc kệ mọi lời cảnh báo và tiến
vào trong khu vực cấm vượt qua ngoài khu vực hành lang mà chúng tôi được phép sử
dụng. ...Ngày hôm đó chúng tôi gần như đã xém mất đi Heathcliff. Nhưng lần này
thì khác hẳn đi. Hồi đó, Heathcliff không hề biết bất cứ điều gì đằng sau cánh
cửa đó. Còn lần này thì, chúng tôi đã biết rồi.
<Cô đang...đề nghị rằng chúng ta nên gọi tất cả mọi người
đi khám phá nơi đó sao?>
Don Quixote: Không! Ba người chúng ta là quá đủ để giải quyết
nhiệm vụ này. Mọi câu chuyện đều bắt đầu bằng bộ ba hết mà.
<...Cô chỉ đang sợ cuộc ‘cố vấn’, đúng không?>
Don Quixote: T-Tôi không biết người đang đề cập đến chuyện
gì cả~!
Câu trả lời cho tình cảnh này đang ở ngay trước mắt. Nói bọn
họ rằng nó quá nguy hiểm và kêu họ trở về phòng của mình nghỉ ngơi để mai còn
làm việc.
Don Quixote: Quản Lý Đáng Kính...khu vực đó...quả thật thì,
nó dường như là một nơi rất bình yên trong mắt của tôi...! Đây là một nhiệm vụ
đơn giản mà, đúng chứ? Tất cả những gì chúng ta muốn là là bước vào trong đó và
tiện tay chọn lấy vài bộ đồ cho Heathcliff...
Có thể thấy rõ rằng Don Quixote không hề giúp đỡ Heathcliff
từ tận đáy lòng mình. Có thể cô ấy khao khát một cuộc phiêu lưu. Hoặc có thể cô
ấy nghĩ rằng cô ấy có thể sẽ được ‘hoá trang’ thành các Fixer mà cô ấy rất ngưỡng
mộ. Nhưng nếu chúng ta có thể tìm cho Heathcliff vài bộ đồ đẹp để làm anh ấy
yên tâm hơn, thì...
Ishmael: ......
...có lẽ tôi có thể làm gì đó về chuyện này trước khi mọi
chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Giống như lần trước khi tôi để nỗi lo âu của một
Tội Nhân bị đè nén và khiến nó càng trầm trọng hơn...
<...Được rồi. Nhưng chúng ta sẽ rút lui ngay khi cảm nhận
được nguy hiểm.>
Heathcliff: Nghiêm túc sao...?
<Nhanh nào. Anh định sẽ đi theo nếu như nó giúp anh kiếm
được mấy bộ độ đẹp.>
Heathcliff: ...Ừa thì, tôi cho là chúng ta sẽ ổn miễn là Đầu
đồng hồ đi theo chúng ta.
Don Quixote: Heh heh... Nói hay lắm. Thế thì, chúng ta sẽ tập
hợp trước phòng của Quản Lý Đáng Kính. Chúng ta sẽ gõ cửa theo nhịp điệu sau:
Gõ, gõ-gõ, gõ. Rồi anh sẽ thì thầm mật mã bí mật, rồi sau đó tôi sẽ—
Heathcliff: Đi ngủ đi.
...Tôi thật sự hy vọng chuyện này sẽ không lãng phí thời
gian. Chúng tôi đã đồng ý khoảng thời gian chính xác trước khi trở về phòng
riêng của mình.
5.5-3: Chuyến Hành Trình Không Ngờ Tới
Một đêm tối đen và tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều đã yên giấc.
Don Quixote: Thế là chúng ta tập hợp lại...
Heathcliff: Chuyện này nên xứng đáng với công sức bỏ ra đấy...
Don Quixote: Nó sẽ rất xứng đáng thôi, tất nhiên là vậy rồi!
Giờ thì, mau đến đây...
Chúng tôi lặng lẽ và lén lút theo sau Don Quixote, cố gắng
không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
<Chúng ta thật sự sẽ vượt qua dải dây này ư...?>
Heathcliff: Đúng đấy nhóc! Nhóc không biết chuyện gì đã xảy
ra khi ta vượt qua dải nó lần trước sao?
Don Quixote: Đừng lo, lần này sẽ khác! Những gì chúng ta cần
làm...là đi theo hành lang ở phía bên phải của vùng phân định này và mở cánh cửa
đây thôi...
<Ra chúng là ký tự mà cô ấy đã nói tới.>
Phía bên kia cánh cửa, thông qua cửa sổ, các ký tự mà Don
Quixote nhắc tới sáng lên. Các ký tự dường như đang ám chỉ một cái túi, một món
quà được gói gọn, và thứ gi đó trông giống như...quần áo sang trọng.
<Ra...chúng là ký tự của Túi Đỏ và Người-Tuần Lộc
sao?>
Don Quixote: Chính xác!
Heathcliff: Rồi. Ta cho rằng nhóc là chuyên gia trong những
thứ thế này. Ta đi vào đây!
<Hở? C-chờ đã!>
Trước khi tôi kịp cản anh ấy lại, Heathcliff xông vào trong...
Và chúng tôi cũng bị kéo vào trong bởi sự hăng hái của anh ấy.
Heathcliff: Oho...
Chúng tôi thấy bản thân mình ở bên trong một căn phòng vừa tầm
cỡ. Nơi này được trang trí với vô số vật trang trí với chủ đề Giáng sinh. Ánh
đèn ấm cúng phản chiếu khỏi lớp sàn gỗ, cùng một hệ thống mê cung băng chuyền
được lắp đặt khắp mọi nơi. Nơi này là...
<...một nhà máy ư?>
Don Quixote: Gần như thế!
Heathcliff: Còn những thứ đó là gì? Cái lũ giống trẻ con ấy...
Don Quixote: Ahm! Ahm! Hây!!! Là tôi đây, Don Quixote!!!
Heathcliff: Con nhóc đó làm cái quái gì thế?!
Các hình bóng mà Heathcliff chỉ vào không hề trông giống như
trẻ con. Chúng đều sững người lại một lúc trước khi quay sang nhìn về hướng của
chúng tôi. ...Chúng không phải con người, đó là điều chắc chắn rồi.
Don Quixote: Xin hãy chờ tôi một chút. Tôi đã đánh cược với
những cá nhân này rồi!
<Thế chuyện gì đã xảy ra với cụm từ ‘nhòm ngó một cách
lén lút nhất’ rồi?!!>
Heathcliff: ...Ê, Đầu đồng hồ. Có thứ gì đó đang đi về phía
này.
Một hình bóng nhỏ (hoặc lớn hơn những thứ khác quanh nó) tiến
tới và đứng trước mặt chúng tôi.
???: Ahh~ Quý cô Don Quixote! Cô cuối cùng cũng lại diện kiến
chúng tôi một lần nữa rồi-ome!!! Và giống như lần trước...bùm!! Lại xuất hiện từ
những nơi không thể ngờ được-ome!!
<Ai đây, Don Quixote?>
Don Quixote: Hm! Người sẽ ban cho chúng ta những phần quà
tuyệt vời nhất!
Anh ta xoa tay (hoặc tôi cho rằng thứ đó giống như tay) vào
nhau, nhìn chúng tôi, và bắt đầu cất lời.
???: Rất hân hạnh được làm quen-ome! Mọi người hẳn là bạn của
Quý cô Don Quixote đây-omes!.
Dodoru: Tên tôi là Dodoru. Một thần lùn (gnome) làm việc ở
nhà máy quà tặng này-ome. Và tất nhiên rồi, tôi tạo ra quà tại đây-ome.
<Thần lùn sao...?>
Don Quixote: Đúng vậy, một thần lùn!
...Phải chăng đó là điều hiển nhiên ư? Mà thần lùn là cái gì
chứ...?
<Vậy chúng không phải con người, đúng không...?>
Don Quixote: Đúng! Những người này không phải con người, họ
là thần lùn!
Dodoru: Đúng, tất nhiên rồi. Không...phải con người-omes.
Hoom hoom.
Heathcliff: Không nghĩ các chủng không phải người được phép
vào trong the City đấy...
<...Chúng cũng không phải Dị Thể hay Distortion. Chúng là
thứ gì đó khác.>
Dodoru: The C-City... Ta biết ngay mà...
Don Quixote: À thììììì, không quan trọng việc họ có phải là
con người hay không! Điều quan trọng nhất chính là bọn họ thành tâm hoàn thành
công việc của họ, thế thôi!
Dodoru: Tất nhiên, tất nhiên rồi~ Cô hoàn toàn nói đúng đó,
thưa quý cô-ome!
<Chẳng phải cái tên Dodoru đó vừa mới nói gì đó kỳ quặc về
the City mới nãy sao?>
Heathcliff: Vậy là không phải chỉ mình tôi nhỉ?
Dodoru: À THÌ-OME!
Cái tên ‘Dodoru’ này cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi.
Dodoru: Bạn bè của Quý cô Don Quixote có muốn bất cứ món quà
nào không-omes? Chúng tôi có ở đây những bộ quần áo sang trọng và rất nhiều vũ
khí hùng mạnh-omes! Hoặc bánh quy ngon miệng-omes!
Heathcliff: Quần áo...sang trọng ư? Vậy ngươi thật sự có
chúng sao?
Dodoru: Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy người thắng cuộc rồi-ome!
Chà, chà. Vậy thì xin mời, đi lối này...
Tên thần lùn nói gì đó về việc giới thiệu chúng tôi đến phòng
tiệc và dẫn chúng tôi vào một căn phòng nào đó trong bộ dạng hối hả của mình.
<Nơi này...>

<...trông giống một nhà kho hơn là một phòng tiệc.>
Don Quixote: Oho! Nhìn xem, có một lò sưởi ấm cúng và một
chiếc bàn trong cái nơi êm ấp này. Mọi người có thể đòi hỏi gì thêm nữa chứ?!!!
Dodoru: Và chúng tôi có những món ngon đã được chuẩn bị cho
mọi người luôn đây-ome. Xin hãy đợi một chút, và tôi sẽ quay lại cùng với những
món quà mà mọi người mong muốn-ome.
Tên thần lùn cúi đầu chào, mở cửa, và vọt ra khỏi phòng.
<Các phòng tiệc thường hay...trống rỗng như này sao?>
Tôi chưa từng đến nơi như thế trước đây, nên tôi không biết
liệu chúng có hay trông như thế này không. Nên tôi phải hỏi để biết. Đặc biệt bởi
vì nó bắt đầu trông khá rõ ràng rồi, thậm chí với vốn liếng kinh nghiệm hạn hẹp
của mình, rằng toàn bộ chuyện này có gì đó rất kỳ lạ.
Don Quixote: Tôi đã từng nghe tin đồn rằng kiểu trang trí
này đã là xu hướng trong những năm gần đây!
Heathcliff: Ừa. Cũng đã nghe về nó. Có vẻ như nó nổi tiếng
cho mấy tên chỉ thích vứt đồ đạc lung tung trong mấy toà nhà đang xây lở dở.
<Ra là vậy sao...? Hm.>
Don Quixote: Xin hãy an tâm, Quản Lý Đáng Kính! Cá nhân tôi
sẽ chịu mọi trách nhiệm cho chuyến thám hiểm này và sẽ mang về những món quà lấp
lánh quý giá!
Heathcliff: Hm... Nếu chuyện đã đến nước này, ta có thể cuỗm
vài cái trong số chúng... Ta đã thấy chúng gói vài món hàng sáng bóng đắt giá ở
đằng kia.
Don Quixote: Lần này không được trộm cắp nữa đâu, anh
Heathcliff! Anh đã quên mất sự cố với mớ phiếu khuyến mãi làm tóc rồi sao?!
Heathcliff: À, khốn khiếp... Chậc, được rồi.
Heathcliff vẫn thô tục như mọi khi, nhưng có thể thấy từ biểu
cảm thư thái của anh ấy rằng nỗi lo âu của anh ấy đã dịu đi phần nào. Có thể việc
chúng ta ở đây, sắp sửa tìm thấy chúng ta cần...là một suy nghĩ an lòng chăng.
<Heathcliff, việc anh ăn mặc chỉnh chu rất quan trọng cho
cái...dịp này đến thế sao?>
Heathcliff: ...Hở? Ờ, ừa...
Một lò sưởi ấm cúng êm đềm. Không gian tĩnh lặng. Một bầu
không khí hoàn hảo để nói về những chủ đề không mấy thoải mái một cách thành thật
nhất với nhau.
<Hoặc có ai đó đang đợi anh ở đó... Một ai đó mà anh muốn
ăn diện sao?>
Heathcliff: Ừ thì...tôi đoán người nói không sai đâu...
Don Quixote: Oho, oho! Một bí mật sao?!
Don Quixote hào hứng và kéo ghế cô ấy sát gần Heathcliff.
Heathcliff: Tôi...phải trở về với tư cách...là một người đàn
ông thành đạt. Một người có giá trị to lớn. Để bọn chúng biết được rằng tôi đã
thay đổi rồi. Rằng tôi không còn là ‘cái tên cướp vô học’ Heathcliff đó nữa...
Đó là lý do tại sao tôi phải ăn mặc thật sang trọng khi trở về đó. Để xuất hiện
như...một người đàn ông có phẩm giá.
Don Quixote: Hooh... Có phải ai đó đã thắp cháy lên ngọn lửa
của sự ghen tuông trong anh không?
<...Chuyện này là về trả thù sao? Giống Ishmael ư?>
Heathcliff: Trả thù...
Heathcliff tựa lưng vào ghế. Nó kêu lên khi anh ấy đung đưa
liên tục. Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ nội tâm đầy sâu lắng. Nếu như tâm trí tôi nhớ
đúng, thì đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
Heathcliff: Ừ thì, tôi đoán người có thể gọi nó là sự trả
thù cũng được. Nhưng...điều tôi thật sự muốn làm nhất, chính là... ...khiến cô
ấy hối hận. Đúng thế. Chính là chuyện đó. Tôi sẽ cho bọn chúng thấy. Tôi sẽ giẫm
đạp lên những tên khốn đã nghĩ rằng tôi chẳng có bất kỳ giá trị nào hết. ...Để
rồi cô ấy sẽ hối hận vì đã không chọn tôi. Để rồi cô ấy sẽ cảm thấy sự hối hận
đó thấm sâu vào cái trái tim đó của cô ấy. Tôi sẽ chứng minh cho Cathy thấy rằng
không có bất kỳ người đàn ông nào tốt hơn cho cô ấy ngoài tôi cả.
Cathy. Ánh mắt của Heathcliff rân rân lên khi gọi tên cô ấy.
Anh ấy đã nhắc đến cái tên đó trước đây. Lúc đó mắt của anh ấy cũng run rẩy
lên.
<Cái người tên Cathy này...hẳn là người cực kỳ quan trọng
đối với anh.>
Heathcliff: Tất nhiên rồi. Đặc biệt quan trọng.
<Thế...chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vậy? Giữa anh
và Cathy?>
Heathcliff: Nói chính xác hơn thì là Catherine. Và tôi gọi
cô ấy là Cathy. Nó là một câu chuyện dài và phức tạp.
Don Quixote: Aha! Cho phép trực giác của tôi được nói thay!
Người tên ‘Cathy’ này chắc hẳn là người tình của anh, có đúng không?!
<Đ-đợi đã, cô ấy đối với anh là như thế thât sao?!>
Heathcliff: Hả?! K-không! N-nó không phải vậy...! Đ-được rồi.
Có lẽ chỉ một chút...thôi... Hm.
Anh ấy nói lắp như Sinclair trải qua một ngày tồi tệ. Mặc dù
tính tình của anh ấy vẫn cộc cằn như mọi khi, tôi có thể thấy rõ rằng anh ấy
không thể ngừng cười khi nhắc đến tên cô ấy. Và chỉ nhiêu đó là quá đủ để tôi
có được câu trả lời của mình rồi. Mỗi Tội Nhân đều có lý do để gia nhập vào
Công Ty Limbus, nên... ...có thể Heathcliff gia nhập Công Ty Limbus vì cái người
tên ‘Cathy’ này.
<Khiến tôi tự hỏi cô ấy là kiểu người như thế nào. Một ai
đó thật đặc biệt, thật quý giá với Heathcliff...>
Heathcliff: Đừng quá kịch tính thế. Đó không phải tôi đâu.
<Giờ thì, tôi không làm chuyện này bởi vì nghĩa vụ của
tôi như là một người Quản Lý. Nhưng tôi đã bắt đầu nghĩ rằng tôi muốn giúp đỡ
anh. Để anh có thể trở thành người tuyệt vời nhất cho cô ấy.>
Don Quixote: Quả là như thế! Chúng ta! Sẽ! Đều! Trở Thành!
Những con người phẩm—
Cà-thịch. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở ngay khoảnh khắc đó. Nó
không phải là cửa phòng tiệc. Cánh cửa đó được làm từ gỗ, và không phát ra âm
thanh mà tôi vừa mới nghe. Âm thanh đó phát ra từ phía bên kia, cách xa chúng
tôi, từ bên trong một góc tối của căn phòng. Rồi sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng
kim loại cọ xát vào lớp gỗ sàn. Kèm theo đó là một trận bão tuyết dữ dội.
<Ra đó là vết xe trượt tuyết sao...>
Chiếc xe trượt tuyết được kéo lê qua lớp sàn gỗ, trên những
vết đã xuất hiện trên gỗ rồi. Nó được vây quanh bởi vài tên thần lùn. Xe trượt
tuyết có màu đỏ, và những chiếc túi trên đó dường như có màu đỏ hoặc đen. Nhưng
tất cả chúng đều... ...ngổn ngang máu và thịt.
Thần lùn màu anh đào: Dodoru! Chúng tôi mang đến mẻ nguyên
liệu tiếp theo cho ngài đây-ome!
Thần lùn màu lá: Phù...lưng tôi-ome...
Thần lùn màu bóng tối: Nhanh nào, các bạn-ome~ Hãy nghĩ về
những gương mặt của các bạn chúng ta khi họ mở quà của họ đi-omes! Tất cả đều xứng
đáng hết. Mọi thứ đều xứng đáng.
Thần lùn màu lá: Rõ rồi-ome, rõ rồi-ome!
Đám người thần lùn, đi về phía chúng tôi trong khi đang trò
chuyện với nhau, bất giác dừng lại khi nhìn thấy chúng tôi.
Thần lùn màu anh đào: Thôi lảm nhảm đi-ome!
Thần lùn màu lá: Bớt nói và giúp chúng tôi đi-ome! Chúng ta
có rất nhiều thứ để làm đấy-ome... Với lại, lần này chúng ta cũng đã mang về những
đứa còn sống đấy-ome!
Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy vài cái tui trên xe trượt tuyết động
đậy. Không, chúng đang rung mạnh. Như thể...có thứ gì đó đang cố gắng trốn
thoát...
<...Đó là...?>
Heathcliff: Cầm vũ khí lên đi nhóc...
Don Quixote: Có chuyện gì xảy ra với anh thế? Những người
này đều là những công nhân chăm chỉ—
???: X-xin chào?! Có ai ở ngoài đó không? Làm ơn, cứu với!
Cho tôi ra khỏi đây với!!!
Thần lùn màu anh đào: Ome!!! Thật là một ngày hân hoan làm
sao! Đứa này còn sống-ome!
Don Quixote: K-không...
Thần lùn màu bóng tối: Nhưng chúng...chúng là con người-omes!
Thần lùn màu lá: Có phải quản lý Dodoru mang chúng vào đây
không-ome...? Làm thế nào ông ta mang con người tươi sống như này vào đây được-ome?
Don Quixote: Vậy...suy cho cùng...nhà máy này đã luôn là...
Dodoru: Ôi trời...!
Tôi có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ
cánh cửa khác bên trong căn phòng khi Don Quixote chỉ đứng yên đó với vẻ mặt
choáng ngợp.
Dodoru: Dodoru đã mắc sai lầm rồi-ome... Cái xe trượt tuyết
đó lẽ ra không được đi vào từ đường này-ome! Đừng lo lắng quá-ome. Chỉ là một
trò chơi nho nhỏ giữa các thần lùn chúng tôi thôi!
<Đó là lời viện cớ của ngươi sao...?>
Don Quixote: Đốc công Dodoru.
Dodoru: Dodoru lắng nghe đây-ome.
Don Quixote: Hãy nói cho tôi biết thứ bên trong những cái
túi đó.
Dodoru: N-nguyên vật liệu thô để làm quà, tất nhiên rồi-ome!!
Với lại, Quý cô Don Quixote này-ome? Dodory đã chuẩn bị xong những bộ quần áo
sang trọng cho cô và những người bạn của cô để mặc rồi đấy-ome! Tại sao chúng
ta không ra ngoài để mặc thử—
Don Quixote: Cái gì! Nguyên vật liệu! Thô! Có phải chúng
là?!
Dodoru: Ome!!! Dodoru chán việc nói dối rồi-omes! Là con người
đấy-omes! Con người! Như các ngươi! Lũ các ngươi! Ta đã nói gì về chuyện sử dụng
cái nhà kho này hả-ome?! TA đã bảo các ngươi chỗ này cấm sử dụng rồi mà-omes!
Sao nữa, các ngươi định sẽ mang tặng sự thất vọng đến những vị hàng xóm của
chúng ta hay sao-omes?! Ngay cả khi giờ đây, họ đang đợi chờ quà tặng từ nhà
máy của chúng ta đấy-ome!
Thần lùn màu lá: Ồ...lỗi tôi-ome...
Dodoru: Unnggh-ome...! Và ta đã bảo giám đốc nhà máy trông
chờ vào cái mẻ này rồi-ome!
<Haah...>
Tôi đã nghĩ gì thế này? Chuyện này thật sự không đáng một
chút nào.
Heathcliff: Tôi biết người đang nghĩ gì, Đầu đồng hồ...
Nhưng ngừng thở dài và bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tác chiến đi. Chúng ta sẽ rời
khỏi đây, đúng chứ?
...Ừa. Ngồi đây và cảm thấy tủi nhục chẳng giúp được gì cả.
Không được gì hết.
<...Hiểu rồi.>
Dodoru: Lấy công cụ đi-omes! Sắp sửa có nguyên liệu tươi sống,
sản xuất tại chính địa phương đến này-ome!!!
Heathcliff: Đúng luôn! Nhào vô nào, lũ oắt con!
5.5-3: Chuyến Hành Trình Không Ngờ Tới
Heathcliff: Chậc... Đúng là một lũ khó nhằn...
Don Quixote: Lỗi là do tôi...
Sự tự tin đã hoàn toàn tan biến khỏi gương mặt của Don
Quixote. Cũng như tông giọng đầy nhiệt huyết của cô ấy.
<Không... Tôi lẽ ra nên nghĩ kế hoạch này thấu đáo
hơn.>
À thì...nếu như phải tìm ai đó để khiển trách, thì người mắc
lỗi lớn nhất sẽ làm tôi, người Quản Lý. Có lẽ tôi nên quay lại ngay khoảnh khắc
tôi cảm nhận được có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra.
Don Quixote: ...A! Ơn trời!
Cùng câu nói đó, Don Quixote phi thẳng đến chiếc xe trượt
tuyết bị bỏ trống.
Don Quixote: Đ-đây là...
Một vài thi thể đứt lìa ngã xuống đất ngay khi Don Quixote
tháo nút thắt của túi ra.
Heathcliff: Chết tiệt...tôi đã sợ chuyện này sẽ xảy ra khi
chúng ta nhìn vào thứ bên trong chiếc túi.
Tổng cộng có 7 người hay gì đó bên trong túi, nhưng bọn họ đều
mất đi vài phần cơ thể. Bọn họ gần như thoi thóp sóng...và một số thì đã tử
vong rồi.
<Tôi chưa bao giờ nhìn thấy phong cách ăn mặc của họ trước
đây. Có vẻ như chúng ta đang ở khá xa nơi chúng ta đang ở rồi.>
Tôi đã nhìn thấy những bộ quần áo rách rưới tương tự như này
ở Backstreets, nhưng quần áo họ mặc được làm từ chất liệu và kiểu dáng tôi chưa
từng nhìn thấy bao giờ. Cửa Sau (Backdoor) hẳn đã gửi chúng tôi đi khá xa rồi.
Faust đã có nói cho tôi biết mỗi quận bên trong the City đều có những văn hoá
khác nhau, nên...
Heathcliff: Không hề quan trọng mấy, đúng không? Họ rồi sẽ sớm
chết cả thôi, và người cũng đâu thể quay ngược đồng hồ lại cho họ... Mau quay lại
Xe Buýt thôi.
Don Quixote: Không! Ở đây này! Người này vẫn còn nguyên vẹn!
Này! Tỉnh táo lại đi! Có phải đã gọi chúng tôi giúp đỡ ban nãy phải không?!
???: Khụ khụ! Gah, haah... M-mấy người là ai vậy?
5.5-4: Những Món Quà Quỷ Quái
???: Quần áo của mọi người trông lạ quá... Em đoán là mọi
người không phải từ ngôi làng đúng không...?
Đứa trẻ ăn mặc khá rách nát và cũ kỹ. Từ cái cách con bé
nhìn chúng tôi, tôi có thể biết được con bé thấy chúng tôi khá ấn tượng. Con bé
sớm bừng tỉnh khỏi sự say mê chớp nhoáng ấy.
???: D-dù sao thì, cảm ơn vì đã cứu em...
Crayon: Tên em là Cryaon. Và...hởở?! B-Bánh Răng Đồng Hồ
(Clockwork Teeth)?!
Đứa trẻ chỉ vào tôi và lùi lại trong sự sợ hãi.
Heathcliff: Nhóc nói cái quái gì vậy? Đó là Đầu đồng hồ.
<Tên tôi là Dante...>
Crayon: Đầu...đồng hồ? Nhưng em-em nghe rằng Bánh Răng Đồng
Hồ trông giống như...Đồng Hồ mà... Em đoán em cũng nghe rằng chúng không xuất
hiện ở nơi cao như thế này... Em chưa bao giờ nhìn thấy con quái vật như thế
trước đây cả...
Don Quixoet: Aha! Nhưng người ấy không phải là quái vật! Đây
không phải ai khác ngoài Quản Lý Đáng Kính của chúng tôi cả!
<Cảm ơn về màn giới thiệu, chắc vậy...>
Crayon: Nhưng em không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì ngoài tiếng
tích tắc đồng hồ...
Don Quixote: À thì, Quản Lý Đáng Kính có lý do riêng... Em
không bị thương ở đâu chứ?
Crayon: Vâng... Có vẻ như những người khác bị kéo đến đây
cùng em không được may mắn lắm...
Đứa trẻ nhìn những cái xác đứt rời kia với vẻ mặt u buồn.
Don Quixote cũng tỏ vẻ thương tiếc.
Don Quixote: Vậy bọn họ đều là...hàng xóm từ làng của em.
Crayon: Vâng ạ... N-nhưng! Làng chúng em sẽ sớm cử Thợ Săn
(Hunter) đến để cứu chúng em! Miễn là bọn họ có thể đến được đây, họ có thể...
<Thợ Săn sao?>
Tôi không chắc con bé đang nói về cái gì, nên tôi dịnh hỏi
con bé điều vừa mới nói ra...
Tssssssssss!
...nhưng cái phòng tiệc—nhà kho—đột nhiên bắt đầu xả khí gì
đó vào.
Heathcliff: Giờ là gì đây?!
Don Quixote: Hup... Nhanh lên, mau nín thở đi!
Một chất khí lạ, với sắc màu đỏ và xanh...bắt đầu tràn ngập
vào trong phòng.
Crayon: C-cái khí này...nó giống với cái khí lúc...em bị...bắt...
Cả ba người họ, bao gồm cả Crayon, đều bất tỉnh và ngã lăn
xuống sàn. Ừa, chuyện tương tự như này đã xảy ra. Khi chúng tôi vô tình bước
vào một cái bẫy độc chết người...thứ đã giết chết tất cả mọi người...
Don Quixote: Mmmh...mm...
Có vẻ như loại khí này chỉ khiến họ bất tỉnh thôi. Ít nhất
thì cũng nhẹ nhõm được phần nào. Đoán là tôi nên cho mình là may mắn...rằng đầu
đồng hồ của mình không bị ảnh hưởng bởi những thứ này.
Kẹẹẹẹẹẹttt...
<M-mình phải trốn thôi.>
Ngay khi tôi trốn vào trong một góc, một đám thần lùn xông
vào qua cánh cửa mà Dodoru đã bước vào.
<Mặt nạ chống khí độc... Ra chúng dùng khí gây ngủ lên
chúng ta.>
Thần lùn màu lá: Ome!!! Đó là tất cả những gì còn sót lại của
quản lý Dodoru sao-ome?
Thần lùn màu anh đào: Ome!! Mớ luyên thuyên về ba đống
nguyên vật liệu thô thượng hạng của lão...giờ nhìn lão xem-ome! Một mớ thịt-ome!
Omme!! Một-ome, hai-ome, ba-ome... Tất cả đã đủ, đoán thế-ome!
Thần lùn màu lá: Chúng đều ngủ say với cái bụi gây ngủ này,
nên không cần lo về việc làm hư hại đến hàng hoá đâu-ome.
Thần lùn màu anh đào: Chà, chà! Mau di chuyển hàng hoá
thôi-omes!
Bọn chúng nhặt Don Quixote, Heathcliff và Crayon lên và chất
họ lên xe trượt tuyết. Rồi sau đó, chúng rời đi...đóng cánh cửa lại. Và xuyên
suốt mọi thứ vừa xảy ra...tôi không thể làm được bất kỳ điều gì ngoại trừ việc
quan sát cả.
<Phải rồi... Có vẻ như đây là lúc để mình toả sáng. Mình
sẽ giải cứu cả ba người họ.>
...Không đời nào. Mình lẽ ra nên nghe lời khi Ishmael đề nghị
sẽ dạy mình cách phòng vệ bản thân...
<Haah... Mình nên làm gì đây?>
Sự thật phũ phàng này luôn giáng xuống tôi mỗi khi chúng ta
đối mặt phải sự xoá sổ hoàn toàn. Sự thật rằng, chỉ với sức lực của chính tôi
đây, thì tôi hoàn toàn vô dụng. Nếu như bonj họ đi cùng chúng tôi, thì ít nhất
tôi có thể mang họ sống trở lại... Nhưng không có một Tội Nhân nào có mặt ở đây
với tôi cả. Thế thì tôi được tích sự gì khi không có họ chứ?
<...Thật là một phép màu khi mình đã sống sót được khi tiến
xa như thế này...>
Ishmael: Phép màu? Phép màu gì? Nhanh lên, tỉnh táo lại đi.
<Tuyệt. Giờ thì mình hoang tưởng khi nghe thấy tiếng nói
rồi...>
Sinclair: Người không hoang tưởng nghe thấy giọng nói đâu,
Quản lý! Chúng tôi thật sự đang ở đây đấy!
Rodion: Người có biết nó hỗn loạn ra sao khi chúng tôi nhận
ra bả ca người đã biến mất biệt tích không?!
Tôi ngẩng đầu và nhìn về hướng của giọng nói. Ở đó, tôi nhìn
thấy một cánh cửa khác... ...và từ đó, từng Tội Nhân một xuất hiện.
<Mọi người...>
Thần lùn màu lá: Ôi trời, có vẻ như ta đã quên mất về cái
nguyên liệu...hơi tệ rồi...ome...?
Faust: Tôi sẽ chất vấn sự việc này sau, Dante. Còn bây giờ,
ra lệnh cho chúng tôi trong trận chiến này đi.
5.5-5: Cuộc Hội Ngộ Đầy Cảm Động
<Cảm ơn mọi người... Làm sao mọi người tìm được tôi thế?>
Yi Sang: Chúng tôi vào được đây qua Cửa Sau (Backdoor).
Faust: Tín hiệu của người đã không còn được phát hiện bên
trong xe buýt nữa.
Yi Sang: Sau đó, mọi Tội Nhân đều được triệu hồi từ phòng
riêng của họ ngay lập tức để bắt đầu công cuộc tìm kiếm.
Rodion: Và ngay khi thời gian nghỉ của chúng tôi vừa mới bắt
đầu đấy...Dante, hãy đừng cố làm bất kỳ chuyện gì như thế này nữa nhé, hmm~?
Outis: Cho dù ngài có là Quản Lý Điều Hành đi nữa...những
hành vi sai trái như thế này gây ra rủi ro quá lớn. Làm ơn hãy cảnh giác.
<Tôi xin lỗi... N-nhưng sao mọi người tìm được chúng
tôi?>
Yi Sang: ...Tôi đã suy luận nó. Mới đây, Heathcliff đang
trong tình trạng bất ổn liên tục. Cân nhắc tình hình cảu chúng ta, tôi phỏng
đoán rằng chuyện chắn chắn có liên quan đén việc anh ấy phải làm trước khi
chúng ta đến với Tập Đoàn T. Vào cái ngày tiếng còi báo sự biến động của Cửa
Sau vang lên, Don Quixote đã trở về Cửa Sau rất muộn màng. Và, vào ngày hôm
sau, cô ấy yêu cầu tôi và Cô Faust một cuốn bách khoa toàn thư về những ký tự
được sử dụng một cách thông dụng trong the City.
Faust: Đúng thế. Nên Faust đã cho cô ấy mượn một vài quyển.
Yi Sang: Kể từ lúc nhận được những quyển thư ấy, Cô Don
Quixote ngồi sát bên tôi và đọc từng trang giấy với vẻ mặt phấn khích. Mặc dù
tôi không thể trò chuyện với cô ấy vì...tình trạng của tôi... ...tôi có nhớ lại
những từ ngữ sau được lặp lại vô số lần. Hoá trang, trang phục, túi... Nói tóm
lại, tôi đoán rằng Cô Don Quixote đã chứng kiến một dãy ký tự khiến cô ấy chú ý
đến khi tiếng còi báo vang lên...
Faust: ...và Faust cũng biết đến cánh cửa mà những ký tự ấy
được khắc lên. Dựa theo những thông tin ấy, các Tội Nhân đã có thể tìm được đường
đến đây.
Meursault: Chúng tôi đã đụng độ một vài cá thể của hành lagn
trên đường đến cánh cửa này.
Rodion: May mắn là chúng tôi chỉ chạm trán đám yếu đuối
thôi~
Faust: Một cái chết không thể nào hoàn tác được của một Tội
Nhân đã có thể xảy ra trong quá trình đó.
<Ừm...>
Faust: Người có hiểu không? Chạm trán các thế lực thù địch
mà không có người bên cạnh tiềm ẩn rủi ro cực kỳ cao.
Meursault: Chúng tôi đã có thể bị lạc mãi mãi trong góc nào
đó của hành lang như những xác chết, không bao giờ được hồi sinh hoặc được tìm
thấy.
Outis: Làm ơn xin hãy thấu hiểu gánh nặng trách nhiệm trên
vai của ngài và những rủi ro tiềm tàng khi ngài tự ý hành động có thể mang lại.
Ngài phải sống sót, Quản Lý Điều Hành. Bằng bất cứ giá nào. ...Tôi đã nói rõ
chưa?
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Outis nhìn tôi như thế này cả.
Ánh mắt của cô ấy rất lạnh lùng và tàn nhẫn.
Faust: Sự sinh tồn của người chỉ là một sự trùng hợp may mắn
thôi, Dante. Trình tự các ký tự đó...không được phép giải mã theo cách mơ hồ bừa
bãi như thế được.
<Tôi thật sự xin lỗi...tôi không biết phải nói gì nữa.>
Faust: ...Tôi tin nhiêu đó là đủ rồi. Nhưng...
Ryōshū: K.D.Q.
Ishmael: Ừa. Don Quixote, Heathcliff...cả hai người đó chạy
đâu rồi?
<Ồ, chuyện đó...>
Tôi kể bọn họ chính xác mọi chuyện đã xảy ra.
Gregor: Nghiêm túc đấy, làm thế nào mà ba người sống sót được
vậy? Được rồi, Bạn Quản Lý. Tôi chắc người đã nghe đủ từ những người khác rồi,
nên tôi sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng chính xác thì chúng ta đang ở đâu?
Outis: Này, đây là quận nào? Cái lạnh giá buốt này...chúng
ta hẳn đang ở đâu đó trong một trong số các quận ở phía bắc của the City. Hoặc...
Faust: Chúng ta không ở bên trong the City.
Gregor: ...Ý cô là sao?
Faust: Ý tôi là chúng ta đang không ở bên trong the City. Những
sinh vật có trí thức đó, được gọi là thần lùn, là một phần của những chủng loải
đang sinh tồn tại the Outskirts. Thường được biến đến là các quái vật của the
Outskirts.
Rodion: Eugh... Lại quái vật sao? Sau tất cả những thứ chúng
ta đã đối mặt tại Hồ ư?
<Chúng không hề giống như lũ Cá Voi. Chúng ta có thể giao
tiếp với đám thần lùn. Chúng cũng giống như con người...nhưng nhỏ hơn.>
Ishmael: Vậy chúng ta đang ở một vùng hoàn toàn khác của the
Outskirts... Tôi đã muốn khám phá khu vực này nếu như tình cảnh hiện tại cho
phép. Nhìn đi, toà kiến trúc này dường như được đặc chế cho đám thần lùn, xét
việc mọi thứ quanh đây đều nhỏ hết.
Hong Lu: Nếu như đây là the Outskirts... Chúng ta có thể
quay trở về, đúng không?
Faust: Miễn là cánh cửa chúng ta bước vào vẫn còn mở, thì
đúng thế.
Meursault: Nó vẫn mở. Bây giờ thôi.
Sinclair: Lỡ như nó...đóng lại thì sao?
Faust: Thế thì, một cuộc hành trình không mong đợi bất chợt
bắt đầu. Chúng ta sẽ phải cuốc bộ toàn bộ khoảng cách từ the Outskirts về lại
the City, thứ sẽ hao tổn cả thời gian và sức lực đáng kể.
<Chẳng phải nó có hơi nguy—>
Thần lùn màu bóng tối: Cái tiếng động đó phát ra từ đâu thế-ome...
Ể?
Thần lùn màu anh đào: ‘Ome!! Thấy vàng rồi-ome! Lấy dụng cụ
đi-omes!!!
Yi Sang: Dane, mau chạy về đằng sau đi.
Cánh cửa mở toang ra, và đám thần lùn bắt đầu lao vô phòng.
Chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
5.5-5: Cuộc Hội Ngộ Đầy Cảm Động
Ishmael: Tôi có thể thấy sự tương đồng của chúng với con người...nhưng chúng chắc chắn không phải con người. Ngoại trừ cái cách nói kỳ lạ của chúng, những con quái vật này có thể giao tiếp ấn tượng thật—tôi thậm chí không biết chúng có nên được phân loại vào mục ‘quái vật’ không.
Faust: Định nghĩa đó thường khá tuỳ ý. Một vài người có thể
gọi chúng là quái vật, nhưng số khác lại gọi chúng là thành viên của một chủng
loài có trí thức khác.
Ishmael: Hmm...
<Tôi rất cảm kích phân tích của cô, nhưng chúng ta nên đi
tiếp thôi. Chúng ta vẫn không biết được Heathcliff và Don Quixote đang ở
đâu.>
Outis: Ngài luôn nói những lời đúng đắn vào đúng lúc, thưa
Quản Lý Điều Hành.
Meursault: Khám phá khu vực của the Outskirts sẽ mang lại rủi
ro lớn hơn môi trường tác chiến thường ngày của chúng ta. Để đảm bảo sự an toàn
của Quản lý, đầu tiên chúng ta nên lập ra một kế hoạch có tổ chức—
Boom!
Ishmael: Ừa thì, tôi sẽ nói câu trả lời dễ nhất là bỏ mặc
hai người họ lại. Nhưng con đường dễ dàng nhất không phải lúc nào cũng là câu
trả lời đúng.
Ishmael đạp tung cánh cửa mà đám thần lùn xông vào.
Ishmael: Nhanh lên, đi thôi. Chúng ta phải bảo vệ Quản Lý và
giải cứu Heathcliff với Don Quixote.
5.5-8: Những Thần Lùn Gói Quà Vì Ai
Rodion: Giờ tôi mới có chút thời gian để dòm ngó xung quanh
nơi này...
Yi Sang: Cơ sở này dường như là...một nhà máy quà tặng.
Hong Lu: Tôi hiểu rồi...ra là có những nhà máy như thế này để
sản xuất quà.
Sinclair: ...Vật trang trí Giáng sinh ở khắp mọi nơi... ...Mặc
dù vẫn còn ít lâu nữa mới đến Giáng sinh mà.
Sinclair nhìn xuống đất với vẻ mặt ảm đạm. ...Tôi không cần
hỏi để biết cậu ấy đang cảm thấy thế nào.
Hong Lu: Tôi tự hiệu liệu quái vật có trao đổi quà với nhau
không?
Gregor: Chúng không có vẻ như là cái loại hiếu khách đâu.
Meursault: Có khả năng rằng chúng là nhà thầu của một trong
số Cánh trong the City.
<......>
Tôi muốn nói là ‘không thể nào’, nhưng...với the City và các
Cánh mà chúng tôi đã được trải nghiệm qua trước đây thì...
<Ừa, tôi có thể thấy được khả năng đó.>
...Ừa. Có một khả năng nhỏ nhoi chuyện đó có thể xảy ra.
5.5-8: Những Thần Lùn Gói Quà Vì Ai
Sau khi dành thời gian đánh nhau với đám thần lùn và đập phá
nhà máy quà tặng... ...chúng tôi sớm nhận ra rằng ‘quà tặng’ mà băng chuyền
đang luân chuyển không phải là quà tặng thông thường.
Rodion: Đó là...cái chân sao? Đó có phải ký hiệu với hình vẽ
cái chân không? Nó đang làm gì ở đó?
Yi Sang: Cái này...được trang trí bằng hình ảnh của một nhãn
cầu.
Faust: Những món quà này dường như được làm ra từ vật liệu
bình thường không được mang vào để chế tạo nên những món đồ này. Hình dáng của
chúng giống như gấu bông. Hộp phấn màu dầu. Tàu lửa đồ chơi... Nhưng chúng có
hàm lượng protein và phốt pho cao bất thường. Tuy nhiên, các vật trang trí và
đèn đóm đều được làm từ chất liệu đàng hoàng. Chúng dường như đã vớt vát những
phế thải đẩy ra ngoài the City.
Ryōshū: Quá rõ ràng. Q.L.T.C.N
Sinclair: Quà làm từ con người...
Rodion: Haah...nhiều thứ được làm từ việc hy sinh con người
sao? Tôi đoán the Outskirts cũng chẳng khác biệt gì với the City nhỉ?
Ishmael: Thứ thật sự đáng bận tâm hơn là...những món quà này
dành cho ai?
Sinclair: Ai...lại muốn được nhận những thứ này cơ chứ?
Rodion: Ai biết được. Đám nhà giàu với hành vi đồi truỵ
chăng? Có thể là cho bọn chúng đấy.
Hong Lu: Ừ...vậy... Nếu chúng làm quà từ con người...Heathcliff
và Don Quixote...liệu đám thần lùn sẽ biến họ thành quà luôn sao?
<...Tôi có nhớ chúng nói gì đó về...nguyên vật liệu sản
xuất tại gia gì đó...?!>
Yi Sang: Thế thì chúng ta phải khẩn trương lên.
Meursault: Tôi đã phát hiện ra một vị trí có khả năng cao rằng
bọn họ sẽ có mặt ở đso. Đoán rằng bọn họ vẫn chưa trở thành quà tặng.
Sau một hồi im lặng, Meursault cất lời. Anh ấy chỉ về một hướng.
Meursault: Ở đó. Tấm bảng ghi ‘Nơi Lắp Ráp Quà’.
5.5-10: Món Quà của Hận Thù, Được Trao Hình Dạng
<Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào đó từ trong
đó.>
Ryōshū: Heh. Một T.L.H chói tai. Luôn là dấu hiệu tốt cho những
chuyện tuyệt vời đang xảy ra.
Sinclair: Cô có thể đừng cười về tiếng la hét được không,
làm ơn đấy...?!
Meursault: Tôi quen thuộc với tông giọng này. Dải đề-xi-ben
của tiếng hét này hoàn toàn trùng khớp với âm giọng của Don Quixote.
Outis: Đợi đã. Chúng ta vẫn chưa đánh giá mức độ nguy hiểm của
khu vực chiến đấu. Khu vực đó có thể là một không gian chật hẹp, đồng nghĩa—
Heathcliff: Cô Outis. Nếu như Heathcliff có ở đây với chúng
ta, anh ây sẽ nói như này.
Outis: Nói gì cơ?
<Tôi nghĩ tôi biết đấy. Bực bội quá. Bớt than phiền đi, cầm
vũ khí lên, và chiến nào!>
Ishmael: Heh, gần giống rồi.
Ishmael đạp tung cánh cửa với một cú đá thật mạnh.
Trong lúc đó...
Heathcliff: AAAHHH! Chúng ta đang ở nơi quái quỷ gì thế
này?! Tại sao ta lại bị trói thế này?!
Don Quixote: Tôi thật sự rất hối hận khi phải nói với anh, rằng
chúng ta...thật sự toi đời rồi... Thật sự đấy, chúng ta đã được định đoạt sẽ biến
thành đồ chơi bên trong cái máy ép thuỷ lực đó... Có vẻ như, khi thời khắc đó đến,
tôi sẽ trở thành một món đồ chơi roly-poly (đồ chơi giữ thăng bằng) mất... Bật
dậy sau mỗi lần ngã... Agh...
Heathcliff: Ê! Im mồm và mau làm gì đi! Chúng ta phải mau
thoát khỏi những cái dây trói này!
Don Quixote: Quý anh Heathcliff, tôi thật sự rất xin lỗi...!
Quả thực trong tôi đã có chút ích kỷ rằng tôi muốn được lấy bộ trang phục hoá
trang Túi Đỏ cho chính mình... Tuy nhiên... ...việc tôi muốn kiếm cho anh một bộ
trang phục sang trọng và hoành tráng thì không phải là một lời nói dối đâu!
Heathcliff: Cái con này, ta biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Một
khi ta thoát được mớ dây này, ta sẽ...
Don Quixote: Thút thít...ít nhất thì anh sẽ trở thành một
chiếc đồng hồ bỏ túi cầu kỳ phức tạp...
Heathcliff: Augh...! Lại là đồng hồ nữa sao...?!
Crayon: E-Em nghĩ chúng sẽ biến em thành một hộp bút chì
màu... Thút thít...hai mươi bốn màu sắc sặc sỡ tự nhiên, hoặc như được nói...
Thần lùn màu anh đào: Chúng ta đã không nhìn thấy nguyên liệu
thô trong một khoảng thời gian rồi-ome!
Thần lùn màu bóng tối: Nhưng chúng có hơi ồn ào-ome. Mọi người
thấy tai tôi có chảy máu không-ome?
Thần lùn màu lá: Ome! Chúng càng hét nhiều, khách hàng của
chúng ta sẽ càng vui biết bao-ome!
Thần lùn màu anh đào: Ome, ome! Vậy thì bắt đầu cắt xẻo
nào-ome!
Boom!
Sinclair: Heathcliff! Don Quixote! A, nhẹ nhõm quá...! Họ vẫn
chưa bị biến thành quà tặng!
Ryōshū: *Huýt sáo* Trong này khá ấm cúng.
Don Quixote: Mọi người...!
Heathcliff: L-làm thế nào...
<Chúng tôi đến cứu anh này, Heathcliff.>
Heathcliff: Đầu đồng hồ...! Chết tiệt, không nghĩ tôi sẽ vui
như thế này khi nhìn thấy mặt của người.
Có vẻ như chúng tôi vừa đến kịp lúc. Heathcliff vừa chuẩn bị
bị ném vào bên trong máy ép tạo quà.
Yi Sang: Tôi đã tháo
dây đai của anh rồi. Xuống đi!
Heathcliff: Nghe này. Tôi không phải là loại người để lộ cảm
xúc của mình ra ngoài. Nhưng sau khi mấy người cứu tôi không bị biến thành đồng
hồ bỏ túi, tôi buộc phải nói nó ra. Cảm—
Outis: Lũ ngu xuẩn! Hai ngươi chỉ có MỘT việc thôi, là ở bên
cạnh Quản Lý Điều Hành! Nhưng hai ngươi lại để bản thân bị bắt như thế này
sao?!
Heathcliff: ...Biết gì không? Quên đi.
Ishmael: Rồi. Cả hai người bình tĩnh lại đi. Quản Lý...giờ
sao nữa?
<Thì...chúng ta cần phải đập nát nơi này. Nhanh lên. Chuẩn
bị mặc Danh Tính vào nào.>
5.5-11: Món Quà của Hận Thù, Được Trao Hình Dạng
Outis: ......
Sau khi chúng tôi giải quyết xong đám thần lùn... Don
Quixote và Heathcliff quỳ gối xuống trước tất cả mọi người. Tôi cũng quỳ xuống,
nhận thấy bản thân mình cũng nên ở dưới đó cùng họ...nhưng Outis nắm chặt tay
tôi kéo sang một bên.
<Mm...tôi thấy tội cho hai người họ.>
Don Quixote: ...Tôi đã sẵn sàng... Hãy làm đi, Quý cô Outis...
Outis: Hai tên ngu xuẩn... Tại sao hai ngươi lại nghĩ rằng
chuyện này sẽ kết thúc êm đẹp hả? Hai ngươi có nhận thức được rủi ro mà Quản Lý
Đáng Kính gặp phải trên đường đến đây không? Có biết ngài ấy lo lắng cho hai
ngươi như thế nào không?!
Heathcliff: Thật ra thì, Mặt đồng hồ cũng trong vụ này ngay
từ ban—
Outis: Im lặng! Không được phép đề cập đến Quản Lý Điều Hành
bằng cái thứ ngôn ngữ thô thiển xúc phạm đó! Đồ ngu dốt!
Don Quixote: Heeaugh! Là lỗi của tôi! Là lỗi của tôi!
Meursault: Mẹ tôi đã từng la rầy tôi thế này khi tôi còn trẻ.
Outis không hề thuyên giảm việc khiển trách la mắng của cô ấy...
Và cặp đôi ấy đều lặng tiếng, đầu cúi sạp xuống. ...Tôi quyết định đi ra chỗ
khác. Việc cắn rứt lương tâm đầy tội lỗi này là quá sức chịu đựng của tôi.
<...Crayon có ổn không...?>
Faust: Vâng. Cô ấy chỉ đơn thuần là bất tỉnh sau sang chấn
tâm lý quá độ.
Yi Sang: Làm thế nào mà em lại xuất hiện ở một nơi như thế
này?
Ishmael: Em là...con người đúng không? Và chúng ta thật sự
đang ở Outskirts ư?
Crayon cuối cùng cũng định thần lại sau cả tràng câu hỏi ấy.
Nhưng con bé cũng bắt đầu mở lời đáp lại.
Crayon: Vậy là...mọi người thật sự đến từ the City. Em đến từ
Thị Trấn Mây (Cloud Town). Đó là một ngôi làng ở phía bắc của the Outskirts.
Gregor: Ở ngoài này có...nhiều quái vật như đám thần lùn kia
không? Mấy thứ có thể nói chuyện ấy?
Crayon: Vâng. Có vô số quái vật ngoài này hơn đám thần lùn.
Em đã tận mắt nhìn thấy một vài trong số chúng, nhưng...các già làng kể em về
những thứ còn lại. Ngôi làng của chúng em được xây lên để đuổi bọn quái vật đi.
Giữ cho chúng em an toàn. Nếu như chuyện này không xảy ra...thì giờ bọn em đã
đang chuẩn bị bữa tối tại làng rồi...
Gregor: Vậy là chúng đột kích làng của em.
Crayon: Vâng...và chúng tấn công chúng em khi các Thợ Săn đã
đi mất. Nên... Chúng em thường không hay bị cướp bóc bởi chúng vào khoảng thời
gian này trong năm, nên em nghĩ chúng em đã an toàn... Nhưng chúng bỗng nhiên tấn
công chúng em, lao vào bằng những chiếc xe trượt tuyết... Một vài người trong số
chúng em cố gắng chống trả, nhưng bọn em không thể đánh lại chúng. Và...mọi người
bị chúng giết...bị nhét vào bên trong bao tải trên cái xe trượt tuyết đó. Em đã
ngất đi vì quá hoảng...và chúng nghĩ em cũng đã chết rồi. Em bị nhét vào bên
trong bao tải như những người dân làng khác.
Gregor: Ồ... Chúng tôi ép em nói về điều không thể dễ dàng
gì trải qua rồi. Xin lỗi.
Crayon: Kh-không đâu, mọi thứ ổn cả... Em có thể...hỏi chuyện
được không?
Gregor: Bất cứ điều gì em muốn.
Crayon: Có đúng là hộp bút chì màu trong the City có đến 48
màu khác nhau không? Và trong đó có bút chì màu vàng và bạc không?
Gregor: Ừm... Có lẽ có...
Crayon: Và... ...chỉ có con người trong the City thôi, đúng
không? Không...có quái vật như thần lùn cố gắng giết chúng em, đúng không?
Rodion: Hmm... Thật ra thì, điều đó có thể hơi khó để trả lời
đấy.
Crayon: Đôi khi, em thường trèo lên một ngọn đồi cao để nhìn
về the City. Em luôn thấy những ánh đèn lấp lánh sặc sỡ từ trên đó... Thật nhiều
màu sắc đến nỗi em không có đủ màu trong hộp bút chì màu của em để vẽ hết chúng
ra. Em ước mình có thể sống trong the City. Nếu như em sống ở đó, em sẽ không
bao giờ phải lo lắng về chuyện mình bị tấn công bởi quái vật nữa. Em có thể sống
hạnh phúc với toàn bộ hàng xóm của em...
Rodion: ...Em thật sự chưa bao giờ được đến the City nhỉ.
Ryōshū: Đ.C.V.
Crayon: Sao cơ...?
Ryōshū: Đâu cũng vậy. Không quan trọng ngươi sống ở đâu, Cái
chết luôn chờ đợi chúng ta.
Crayon: Quao...ngầu quá! Chị có thể nó một lần nữa không?
<Hở? Nó ngầu sao...?>
Crayon: ...Ồ! Ờ, mọi người có tình cờ nhìn thấy ai khác ở
quanh đây không?
Ishmael: Tôi không nghĩ chúng tôi đã gặp phải con người nào
khác ngoài này cả.
Crayon: Không... Nhưng chú ấy nhất định phải xuất hiện ở đây
để cứu chúng em...
Hong Lu: Em nói ai thế?
Crayon: Thợ Săn giỏi nhất của Thị Trấn Mây... Nếu chú ấy có
mặt tại làng, thì đám thần lùn sẽ không...
Yi Sang: Có vẻ như, ở ngoài Outskirts, có các ‘Thợ Săn’
chuyên đi săn quái vật. Cũng giống như Người Săn Cá Voi của Hồ Lớn vậy.
Rodion: Nhưng mà... Đợi đã. Vậy nếu như chúng bắt cóc và giết
con người để làm quà tặng... ...Thì chúng được gửi cho ai?
???: HO! HO! HO! Tất nhiên, những món quà là cho những người
hàng xóm tội nghiệp và ngoan ngoãn không bao giờ khóc rồi!
Outis: Quản Lý Điều Hành! Rút lui!
Tôi không biết nó xảy ra khi nào...nhưng một bóng đen lớn
đang bao trùm bên trên chúng tôi.
Rodion: Augh! Thứ đó là cái gì vậy?!
Santata: Ta là Santata, người mang quà đến cho những con người
láng giềng! HO! HO! HO!
Gã khổng lồ cười khúc khích, vận đồ đỏ, vác bên mình một túi
quà to lớn trên vai. Đó chắc chắn không phải là một con người.
Heathcliff: Đúng rồi! Là gã đó! Tên đó là trùm đấy!
Don Quixote: Nhìn đi! Bộ trang phục đỏ thẫm! Đó chính là bộ
trang phục đỏ thẫm mà tôi đã nói đấy!
Cặp đôi ấy nhảy dựng lên tức khắc và bắt đầu đồng thanh hét lên.
Heathcliff: Đó chính là trang phục của Túi Đỏ sao? Ê, vậy
thì hắn đã...
Don Quixote: Kh-không! Không phải Người-Tuần Lộc luôn chứ!
Outis: Im đi! Bớt lảm nhảm lại một lần đi...
Sau khi câm lặng cặp đôi ấy bằng một mệnh lệnh cứng rắn,
Outis tiếp cận tôi và nói với giọng nhỏ nhẹ.
Outis: Quản Lý Điều Hành. Bởi vì hắn ta dường như trông giống
chủng loài có trí thức, tôi sẽ cố gắng đánh cược và thương thuyết với hắn.
...Nhưng chúng ta tốt nhất cũng nên chuẩn bị chiến đấu trong trường hợp đàm
phán thất bại.
<...Ừa, ý hay đấy.>
Ishmael: Ý ngươi hàng xóm láng giền là sao...? Cánh à? Hay
khách hàng từ the City?
Santata: HO! HO! HO! Nhưng bọn ta bị từ chối bước vào the
City, không phải sao?
Rodion: Mớ thịt to xác đó cũng là thần lùn luôn sao...?
Don Quixote: Tôi nghe thoáng được đám thần lùn nói chuyện
trong lúc chúng tôi bị bắt... Chúng gọi chủ nhân của chúng là ‘Gã Khổng Lồ Bợm
Râu (Beard Giant)’, cho nên tôi tin rằng đó không phải là một thần lùn.
Gregor: Một gã khổng lồ sao...? Ngoài này thật sự có đủ mọi
loại quái vật nhỉ.
Rodion: Dante, đó không phải là một Dị Thể đúng không?
<Không. ĐÓ không phải là Dị Thể hay Distortion. Tôi sẽ
nói thứ đó gần giống với Cá Voi hơn...>
Santata: HO! HO! Các ngươi cũng muốn có quà sao? Nhưng chủng
tộc các ngươi đã sở hữu toàn bộ mọi thứ có thể sở hữu hết rồi! Bọn ta và hàng
xóm láng giềng trong the Outskirts ước muốn và mong mỏi cái ngày đó lắm. Cái
ngày duy nhất bọn ta được vui đùa và cảm thấy an lòng bằng những món quà con
người.
Meursault: Ta hiểu rồi. Ngươi sản xuất đồ chơi làm từ con
người và gửi chúng cho những kẻ thù ghét con người. Xuất phát từ lòng tốt thuần
tuý trong trái tim của ngươi.
Santata: Tại đây, nơi tất cả những kẻ bị loài người gạt bỏ
khỏi xã hội và bị lưu đày hội tụ và đắm mình cùng nhau...bọn ta lấp đầy nỗi thù
hận không đáy và sự quan tâm vô bờ bến vào bên trong những gói quà này. HO! HO!
HO!
Outis: Quả là một cách dài dòng để nói ‘Ta từ chối thương lượng
đấy’.
Santata: HO! HO! HO! Tại sao các ngươi không đến đây và gia
nhập cùng bọn ta đi, trở thành niềm vui cho những ai thật sự cần nó đi?
5.5-11: Gã Khổng Lồ Ban Phát Quà Tặng
Santata: Con người... Ta sẽ tách biệt thớ thịt khỏi xương
các ngươi...!
Bụng của Santata bắt đầu phình to ra.
???: Tất cả mọi người! Nín thở đi!
Bỗng nhiên, một dáng người cao lớn bay ra từ trong bóng tối
và đâm thứ giống như một ngọn giáo vào bụng của Santata.
Don Quixote: Oáii?! Cái mùi này thối quá...!
Yi Sang: Mùi hôi thối nồng nặc của rác thái đọng lại...
Một vài Tội Nhân ngã nhào xuống sàn, trong khi những người
khác nôn thốc nôn tháo. Rõ ràng, đây là trải nghiệm đau khổ cho tất cả mọi người.
Faust: Thứ khí này dường như không có độc. Tuy nhiên, mùi của
nó dường như gây ra...sự khó chịu tột độ cho con người.
???: Vậy là các người đã tiêu diệt được một gã không lồ
phương bắc...nhưng dường như lại không biết quy trình chính xác để làm sau đó.
Các người có phải Thợ Săn từ the City không?
Ishmael: Quy trình chính xác ư?
???: Ngay trước khi chết, cơ thể của gã khổng lồ phương bắc
sẽ lấp đầy khí độc trước khi phát nổ thành một cơn mưa axit.
Người đàn ông đâm bụng Santata bắt đầu giải thích trong khi
tiếp cận chúng tôi.
???: Các người phải đâm một lỗ vào bụng của nó để làm thoát
khí trước khi cơ quan nội tạng của nó cô đặc nó lại thành chất dịch axit. Cho
nó gây ra một chuỗi sự kiện kéo dài có thể...phức tạp hoá mọi chuyện lên.
5.5-12: Kết Thúc Cuộc Hành Trình
Heathcliff: Ặc...cái mùi hôi này không hết được. Ai đấy hả?
Crayon: C-chú Domino!!!
Crayon, người đã nín thở bằng cách bịt mũi lại, chạy đến người
đàn ông to lớn và ôm ông ấy.
Domino: Ít nhất thì cháu an toàn rồi, Crayon... Tốt.
Outis: Khụ khụ.
Sau khi choáng váng một hồi, (gần như là do mùi hôi) Outis
thở lấy hơi trước khi tiếp cận Domino.
Outis: Này, ông... Xưng...tên đi.
Domino: Ta tên Domino. Ta là Thợ Săn quái vật (monster
Hunter) của Thị Trấn Mây. ...Ta không nghĩ có thể gọi nó là thị trấn nữa bởi vì
giờ chỉ còn mình ta và Crayon ở đó. Thư giãn đi. Ta không nghĩ đến chuyện làm hại
bất cứ ai đâu.
Outis: Haah... Ra ông là thợ săn mà con bé nhắc đến sao.
Outis thả lỏng người trước lời khẳng định của Domino. Cô ấy
tựa mình vào một góc tường và cúi đầu xuống trong sự nhẹ nhõm.
Domino: Bình thường, vào khoảng thời gian này trong năm, những
con quái vật này sẽ đi xa hơn về phía bắc đến một ngôi làng khác... Nên ta đang
trên chuyến thám hiểm để giúp đỡ họ. ...Nhưng có vẻ như lần này chúng đã quyết
định thay đổi một chút. Khi ta trở lại, chúng đã đột kích làng bọn ta xong xuôi
và rời đi... Chết tiệt, chúng thường rất dễ đoán, chỉ tấn công ngay trước đêm
Giáng sinh.
Yi Sang: ...Những thảm kịch này có thường xuyên xảy ra
không?
Domino: Mặc dù ta không thể nói the City, nhưng ta có thể
nói chuyện này xảy ra rất thường xuyên tại Outskirts. Nó như một địa ngục trần
gian, nếu các người có thể gọi đây là đang sống. Sinh tồn một mình ngoài này là
một phép màu.
Sinclair: Có phải vẫn còn rất nhiều nơi ngoài kia giống như
này...giống như cái nhà máy quà tặng đầy mỉa mai này không?
Domino: Không, không thể nói ta đã nhìn thấy một nhà máy như
này ở nơi nào khác chưa. Nhưng ta có thể nói cho các người một điều. So với những
thứ tồi tệ đã có thể xảy ra...thảm kịch này chẳng là gì hết. Đó là bản chất tự
nhiên của mọi thứ trong Outskirts. Đôi lúc ta cũng tự hỏi chính mình. Nếu bọn
ta sống trong the City, dù có tệ như thế nào đi nữa...nó chắc chắn tốt hơn cái
địa ngục trần gian này.
<......>
Thật không dễ dàng suy ngẫm để trả lời chút nào. The
Outskirts chắc hẳn là một nơi kinh khủng để sống, nếu lời ông ấy nói với tôi là
đúng. Nhưng... ...the City mà bọn họ ngưỡng mộ biết bao...không phải là một nơi
ấm áp như thế. ...Từ những gì mà tôi đã được thấy trong chuyến hành trình của
mình, thì ít nhất là vậy.
Don Quixote: Aha! Vậy thì đi cùng chúng tôi về the City đi!
Chúng tôi đang trên đường—
Don Quixote ngừng lại, nhận thấy các Tội Nhân khác đang nhìn
cô ấy bằng cặp mắt không đồng tình.
Domino: ...Ít nhất thì tôi cảm ơn những lời nói của cô. Tôi
ước chuyện có thể dễ như thế. Nếu tôi ít nhất có thể để đứa trẻ này vào trong
the City bằng cách nào đó, chỉ như thế thôi... Nhưng the City...không hề có bất
kỳ nơi nào thích hợp cho đứa trẻ này. Kể cả là một góc tối nhỏ cũng không có.
Faust: Ngay cả khi ông bằng một cách nào đó qua được những bức
tường của the City, vẫn có vô số những giấy tờ và thủ tục cần phải thực hiện
trước khi ông có thể sống cuộc đời ông mong muốn.
Domino: Ha ha... Và những người như bọn ta đây phải làm gì với
mớ giấy tờ như thế chứ? Và bọn ta phải tìm chúng ở đâu ngoài nơi này? Bọn ta
không được ăn học hay làm việc để tìm được một công việc như ý trong the City
như những đám trẻ của những ngôi làng khác.
Crayon: Chú...
Don Quixote: ......
Một sự im lặng không hề thoải mái chút nào. Domino hắng giọng
và tiếp tục.
Domino: Ta phải tiếp tục bày tỏ sự biết ơn của mình vì đã giữ
con bé an toàn cho đến khi ta đến được đây.
Rodion: Tôi biết một cách tốt để, khụ khụ, ông bày tỏ lòng
biết ơn của mình. Ông có thể mở lòng cho chúng tôi một túi bạc lấp lánh và leng
keng...
Mắt của Rodion sáng lấp lánh. Mùi hôi vương đọng lại khiến
cô ấy khó nói hơn, nhưng cô ấy quyết tâm phải nói hết cho bằng được.
Domino: Hmm... Thứ gì đó lấp lánh và leng keng sao? Được
thôi, có thể ta có thể dẫn các người xem mấy món đồ cổ ta cất giữ ở nhà... Những
món đồ quý giá ta vớt vát được từ đường ray xe lửa của the Outskirts. Ta chắc
chắn không giống những thứ các người có thể thấy được mỗi ngày trong the City
đâu.
Ishmael: Những món đồ từ the Outskirts sao...chuyến thăm
quan đó thôi cũng đáng giá nhiều hơn là tiền mặt rồi.
<Faust...vẫn có khả năng cánh cửa chúng ta bước vào sẽ
đóng lại, đúng không?>
Faust: Đúng thế. Sự thật thì, vẫn không rõ liệu cánh cửa vẫn
còn mở hay không. Tôi đề nghị chúng ta nhanh chóng trở về xe buýt, giờ đây hai
mục tiêu chính của chúng ta đã được bảo bảm xong xuôi rồi.
<...Như lời cô ấy nói.>
Outis: ...Nếu ngài cho phép tôi được nói ra suy nghĩ của
mình, thưa Quản Lý Điều Hành. Cho dù đây không phải là Hồ Lớn...the Outskirts vẫn
là một nơi vô cùng nguy hiểm. Sự tò mò này không phải là lý do để chúng ta mạo
hiểm bị mắc kẹt lại tại nơi này.
Domino: Có vẻ như các người phải
mau chóng quay về rồi... Thế thì, đây! Bắt lấy!
Domino ném một hình nhân gỗ được chạm chắc về hướng của tôi.
Outis: Nó không có vẻ là thứ gì nguy hiểm. Chúng ta hãy kiểm
tra nó khi đã trở về. Chúng ta không thể nán lại nơi này lâu hơn nữa.
<Ừa, y-ý hay đấy!>
Vài Tội Nhân đã bất tỉnh và những người khác buộc phải
khiêng họ về. Hầu hết mọi người đều không thể ngừng ho và nôn bởi mùi hôi thối ấy.
Nhưng chúng tôi vẫn lết về được chỗ cánh cửa...
Yi Sang: Cánh cửa vẫn còn mở...!
Chúng ta đã quay về Mephistopheles an toàn.
Ít lâu sau...
Charon: Boo. Hôi quá. Charon, sơ tán. Sơ tán.
Charon nhanh chóng rời khỏi buồng lái...
Vergilius: ...Hờ.
...Và Vergilius chào đón chúng tôi trong cabin bằng một ánh
mắt đáng sợ.
Vergilius: Có vẻ như tất cả mọi người đã có một chuyến phiêu
lưu thú vị nhỉ. Dính đầy máu và ruột gan...cùng một mùi hôi thối kinh tởm khắp
người.
<Ồ, đây là...
Vergilius: ...Quản Lý. Dù gì ta cũng không thể nghe thấy lời
cậu nói. Nên hãy trả lời câu hỏi của ta bằng việc gật hoặc lắc đầu. Câu trả lời
của cậu tốt nhất nên đáp ứng được sự mong đợi của ta đấy.
<......>
Vergilius: Ta chỉ có duy nhất một câu hỏi. ...Cậu có phải là
người đã quyết định chuyện này không?
Tôi do dự một chút trước khi gật đầu một cách khẳng định.
Tôi có thể sẽ bị giáo huấn. Hoặc có thể ông ấy đang chuẩn bị thứ tồi tệ hơn cho
tôi trong tâm trí ông ấy. Nhưng... ...chính tôi là người đã ra quyết định làm
theo kế hoạch của họ. Chuyện này sẽ không thể nào xảy ra nếu không có sự cho
phép của tôi.
Vergilius: ...Tốt. Thế thì việc tra khảo của ta đã kết thúc.
Hở?
Vergilius: Ta sẽ để cậu giải quyết mớ rắc rối này. Rồi sau
đó cậu có thể nghỉ ngơi. Và làm ơn, làm gì đó về cái mùi hôi thối này đi. Hết rồi.
Cùng với đó, Vergilius biến mất vào trong Cửa Sau (Backdoor)
một lần nữa.
<Hở. Không ngờ đấy. Tôi đã tưởng lượt của tôi cuối cùng
cũng đến rồi chứ.>
Don Quixote: Hãy vui mừng! Cuộc cố vấn tốt nhất chính là
không có cuộc cố vấn nào cả, thật đấy... Và! Hãy chiêm ngưỡng đây, tất cả mọi
người!
Tôi không biết từ khi nào mà cô ấy có thời gian để lấy chúng
trong mớ hỗn loạn ấy, nhưng Don Quixote đã gom được một cái túi quà lớn về
Mephistopheles.
Rodion: Nhóc nhặt chúng trong đống hỗn loạn đó ư?
Don Quixote: Tôi đã dòm nhó những món đồ của đám thần lùn độc
ác đó rồi!
Gregor: Giờ đó mới là sự tận tâm thật sự đấy...
<Vậy thì tất cả những chuyện đó để vì gì thế?>
Don Quixote: A, người thật sự vẫn chưa nhận ra ý định của
tôi ư?! Đây là để trang trí tàu của chúng ta bằng những phụ kiện trang trí
Giáng sinh đấy!
Sinclair: Đợi đã, bây giờ sao? Nhưng chúng ta vẫn còn, khoảng
tầm, ba tháng nữa mới tới Giáng sinh mà...
Outis: Ta đồng tình với điều đó. Chúng ta hãy không khơi gợi
lại vết thương cũ nào. Làm thuyên giảm tinh thần của công ty chúng ta là...
Sinclari: Ồ, nó...không sao cả. Chuyện cũng dần tốt hơn theo
thời gian rồi. Từng chút một.
Ishmael: Ừa. Chúng ta đều trưởng thành hơn. Dần dần theo thời
gian.
Don Quixote: Mmhm~ Tuyệt vời! Vậy thì đây chính là dịp phù hợp
nhất cho một BỮA-TẸC rồi! Mọi người nghĩ sao nào?!
Ishmael: Đừng bảo tôi cô trải qua toàn bộ rắc rối đó chỉ để
lấy vài món trang trí bữa tiệc nha...?
Faust: Dựa theo lời giải thích của Dante, thì sự cố này xuất
phát bất chợt từ nhu cầu cần một bộ trang phục của Heathcliff.
Heathcliff: ......
Heathcliff đã rầu rĩ trên ghế ngồi của anh ấy với đầu vùi
trong tay anh ấy. Cảm thấy rất tủi nhục.
Don Quixote: A-ahem. Đúng thế, đúng thế. Nhưng...bộ trang phục
chúng tôi tìm kiếm đã bị con quái vật khổng lồ đó mặc mất rồi... N-nên tôi
không nghĩ nó sẽ vừa với Quý anh Heathcliff nữa...
Heathcliff: Quên đi... Đó cũng chẳng phải là bộ mà ta muốn mặc
nữa.
Rodion: Tôi đã nói gì nào, Heath...? Chúng tôi sẽ giúp anh
ngay khi lên đất liền, được chứ...?
Heathcliff: Trang phục là một chuyện, ừa đúng thế. Nhưng
còn...ờ...
Meursault: Anh đang nói đến cảng tàu mà chúng ta đã băng
qua. Cảng tàu mà có tiệm làm tóc im đống phiếu khuyến mãi để kinh doanh. Các
phiếu khuyến mãi ấy không thể dùng được, bởi vì cảng tàu không nằm trong lộ
trình của chúng ta.
Hong Lu: Cứ để tôi tạo kiểu tóc cho anh cho. Tôi thường
xuyên làm tóc cho những người chị gái và em của tôi đấy.
Heathcliff: Chúng ta còn không biết sẽ phải ở trong cái hồ
này bao lâu nữa! V-với lại... ...tôi thậm chí không biết phải ăn mặc đàng hoàng
như ào nữa. Tôi định sẽ thử phương pháp làm và thử lại liên tục (trial and
error).
Gregor: Được rồi, nhưng ít nhất thì anh có thể nói cho chúng
tôi biết thứ mà Vergilius đã đưa anh là gì không? Để chúng tôi biết chính xác
anh đang lo lắng về cái gì.
Heathcliff: ...Hah. Nó đây.
Sau một tiếng thở dài nặng trĩu, Heathcliff lấy ra...
<...Một bức thư sao?>
Gregor: Ra đó là...’thứ gì đó’ Vergilius đã đưa anh sao?
Hong Lu: Ohh~ Tôi nhớ rồi! Gia đình tôi từng sử dụng phong
thư này trước đây. Nó được làm bởi loại giấy rất đắt tiền, sản xuất với số lượng
giới hạn. Nó là một phong thư khá sang trọng đấy.
Rodion: Chúng tôi có thể đọc nó không? Heath?
Heathcliff: Được. Nó không có gì đặc biệt hết.
Rodion: Thế thì Dante, tại sao người không đọc to nó ra cho
tất cả chúng tôi nghe đi~?
<Đ-được thôi.>
Rodya giao bức thư cho tôi. Nó được viết bằng những nét chữ
uốn cong rất đẹp, dường như là một nghệ thuật thư pháp hoàn hảo. Tôi bắt đầu đọc
nó.
Từ Đồi Gió Hú (Wuthering Heights).
Chúng tôi xin trân trọng gửi đến bạn, khách mời danh dự, lời
mời đến với ■■■■■.
<Ờ... Ở đây viết gì vậy? Ai đó tô mất phần này của bức
thư rồi. ...Thôi thì, tôi sẽ tiếp tục đọc vậy.>
Địa điểm: Đồi Gió Hú, Tổ Tập Đoàn T.
Nếu bạn nhận được thư mời này, làm ơn xin hãy đến địa điểm
được ghi trên thiệp mời vào lúc bốn giờ chiều của ngày 24 và mang theo bức thư
này bên người. Làm ơn, xin hãy có mặt vào dịp này.
Với tất cả sự kính trọng,
Nelly.
<Ồ, ở dưới đây có...tái bút. Nó được viết bằng một nét chữ
khác với phần còn lại của bức thư...>
P.S: Anh phải có mặt tại đây đó,
Heath. Em sẽ chờ anh. – Cathy.
Chúng tôi không tài nào biết được cái ‘dịp’ này là gì khi nó
được tô màu khác lên, nhưng...
Heathcliff: ......
...rõ ràng rằng, phần còn lại trong nội dung bức thư đã thắp
cháy niềm đam mê trong trái tim của Heathcliff một lần nữa.
Rodion: Thế...
Gregor: Anh phải ăn mặc trang trọng và cổ kính cho cái người
tên Cathy này...đúng không?
Heathcliff: Ừa, đúng. Nhưng còn nhiều hơn thế nữa—
Rodion: Shh. Im lặng nào. Giờ tôi có thể thấy rõ tại sao anh
lại mất kiên nhẫn đến thế rồi, ‘Heath’.
Heathcliff: Hả?! Sao cô lại nhìn tôi như thế? Ê?!
Rodion: Tôi sẽ để anh tạo kiểu tóc cho anh ấy đấy, bậc thầy
làm tóc Hong Lu.
Hong Lu: Huhu, tôi sẽ không gọi bản thân mình là bậc thầy
đâu.
Heathcliff: Ê, đợi đã! H-hai người đem tôi đi đâu vậy? Guh,
cái lực nắm này là quái gì đây—
Ishmael: Mmhm, ừa. Rodya có lực tay khá mạnh đấy... Anh sẽ
không thể thoát khỏi cô ấy sớm đâu.
Hai Tội Nhân, đang kéo tay của Heathcliff, biến mất vào
trong Cửa Sau (Backdoor). Giờ thì số phận của Heathcliff đã được định đoạt rồi.
Trở thành búp bê cho một Rodya hào hứng (và chán nản tột độ) thử nghiệm vô số
thứ...
Don Quixote: A, tôi có thể treo món đồ này ở đây, và...hmm
hmm~
Don Quixote bắt đầu ngân nga một bài hát—có thể là bài ca
chúc mừng—khi đang treo vô số món đồ quanh xe buýt.
<......>
Tôi quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành...
Tôi tựa vào lan can và lục trong túi của mình. ...Con hình
nhân gỗ mà Thợ Săn Domino đã đưa cho tôi khi chúng tôi vội vã rời đi. Tôi cầm
nó trong tay và cảm nhận hình dáng của nó qua các ngón tay. Mắt tôi nhìn vào
nơi xa xăm, tới nơi gọi là the Outskirts. Tôi nghĩ về thần lùn, người khổng lồ,
và những thứ mà Domino đã kể cho tôi nghe trong thoáng chốc.
<Tôi cho rằng tại the Outskirts vẫn có rất nhiều người với
những câu chuyện riêng của họ. Những câu chuyện, khác biệt so với the
City...>
Faust tiếp cận từ đằng sau và đứng bên cạnh tôi. Tôi không
rõ cô ấy đã nghe được tôi nói bao nhiêu phần rồi.
Faust: Đi theo những ngôi sao, Dante. Từng ngôi sao một. Rồi...một
ngày nào đó người sẽ hiểu được. Và bây giờ đây, hãy đi theo ngôi sao sáng chói
gần nhất ngay trước mắt người.
Đúng thế. Tôi phải tập trung vào câu chuyện của the City
ngay lúc này đây. Suy cho cùng thì tôi thậm chí còn không biết mình thật sự là
ai nữa.
Các Tội Nhân: !()#&)(&*!@($%!!!!
Những tiếng cười đùa và tiếng la ai oán vang vọng khắp
cabin. Họ hẳn đã hoàn tất việc ăn mặc cho Heathcliff rồi.
<...Tại sao chúng ta không đi xem Heathcliff ra sao rồi,
Faust nhỉ?>
Fasut: Người đang đưa ra một lựa chọn khá hấp dẫn đấy,
Dante.
Sắc màu được tô điểm bên trong Xe Buýt khiến con tim tôi cảm
thấy ấm áp hơn.
Nhận xét