Rooms Past the Backdoor
Rooms Past the Backdoor
Những Căn Phòng Xa Hơn Phía Đằng Sau Xe
Những Căn Phòng Xa Hơn Phía Đằng Sau Xe
<Tôi xin tuyên bố ngày hôm nay đã kết thúc cho các Tội Nhân.>
Dù là ngồi trên chiếc xe buýt băng qua cánh rừng hay thuận buồm xuôi gió trên chiếc xe buýt tàu giữa một cái hồ rộng lớn, công việc hằng ngày của chúng tôi vẫn không hề thay đổi.
Faust: Xin cảm ơn. Bắt đầu từ lúc này, mọi người đều sẽ có tối đa 12 tiếng để ngủ và nghỉ ngơi, khoảng thời gian đó có thể sẽ có thay đổi. Chúc buổi tối tốt lành.
Sự huyên náo như thường lệ, theo sau là những hành động thư giãn như mọi khi. Tôi đoán tôi không phải là người duy nhất bắt đầu tận hưởng chuỗi ngày bình dị như thế này. Mặc dù cũng không phải là do chúng tôi lựa chọn làm thế. Bởi vì bây giờ đây, chúng tôi đang khởi hành giữa biển khơi tiến thẳng đến Nhánh Tập Đoàn Lobotomy toạ lạc đâu đó ở Tập Đoàn U. Nhưng ngay lúc này đây, không thể rời khỏi đường bờ biển của Ngũ Đại Hồ (Great Lake), chúng tôi cũng chỉ biết ung dung tự tại mà thôi. À thì, cũng chẳng có tai nạn nào xảy ra cả, Trong khi Faust không hề nói gì hết, cô ấy chỉ giải thích rằng bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi. Nếu phải đoán, chúng tôi đang phải chờ để thực hiện thủ tục nhập cảnh như cách chúng tôi đã làm ở Tập Đoàn K. Có thể là như thế, hoặc là chúng tôi đang chờ đợi một ai đó (có thể là Đội Tiền Tuyến) liên lạc đến. Và thế đấy, giờ chúng tôi đang trôi nổi lênh đênh trên một con tàu vây quảnh bởi biển và biển và không còn gì nữa cả. Các Tội Nhân nói trò chuyện về những điều nhỏ nhặt vô bổ trước khi phàn nàn về sự buồn tẻ tột độ này... Nhưng sâu thẳm bên trong, tất cả chúng tôi đều kiệt quệ từ chuỗi ngày bị rút cạn sức lực lẫn tinh thần và cả thể chất triền miên. Sâu bên trong thâm tâm, chúng tôi đều biết rằng chuỗi ngày bình thản an nhiên này sẽ không kéo dài mãi. Thế nên chúng tôi quyết định tận hưởng chuyến đi biển này theo cách riêng của mỗi chúng tôi.
Yi Sang: Hộc, Hộc...
Don Quixote: Nếu anh cần sự trợ giúp của tôi...
Yi Sang: ...Như tôi đã liên tục nói rằng... Tôi vẫn...rất...ổn...
Don Quixote: Anh cứ nói thế mãi, nhưng sắc mặt và dạ dày của anh đối với Hồ (Lake)...thì lại nói khác đi...
Ngoại trừ Yi Sang, người dường như dễ dàng bị say sóng đến bất ngờ... ...Chuyến hải ngoại này dường như thật bình yên.
<Yi Sang, hết ngày rồi. Anh có thể quay trở lại phòng được rồi đấy...>
Yi Sang: Ồ... Tôi cuối cùng cũng có thể được giải thoát khỏi nỗi đau khổ này rồi sao...?
<Thật lòng đấy, tôi đã nói là anh có thể nghỉ ngơi ở trong phòng của mình nếu anh muốn mà.>
Yi Sang: Các chiến hữu của chúng ta đều đang phải hứng chịu đau khổ... Thâm tâm tôi, không thể nào nghỉ ngơi được khi những người khác đang phải chịu khổ.
<Anh mới là người phải chịu khổ nặng nề nhất ngay lúc này đấy...>
Trong khi tôi ước rằng anh ấy sẽ quan tâm đến sức khoẻ của bản thân nhiều hơn, tôi có thể hiểu nguyên nhân và lý do anh ấy làm thế...
Tôi suy nghĩ về chuyện đó thay vì cố gắng thuyết phục anh ấy. Thay vào đó tôi giúp Yi Sang quay trở về phòng của anh ấy.
Yi Sang: Tôi xin cảm ơn người, Dante. Giờ thì...hẹn gặp lại người sau.
Tôi vẫy tay chào tạm biệt anh ấy và đứng nhìn anh ấy bước vào phòng và đóng cánh cửa lại.
Don Quixote: Vậy tôi cũng xin phép về phòng nghỉ ngơi trước đây, thưa Quản Lý Đáng Kính!
<Ừa, nghỉ cho tốt nhé.>
Don Quixote bước vào cùng Cánh Cửa (Door) mà Yi Sang đã đi vào. Tôi có thể nhìn thấy một hình ảnh mờ nhạt vào bên trong căn phòng lộ qua đôi vai của cô ấy. Tôi không thể nhìn rõ được nó...nhưng chắc chắn nó không phải là căn phòng mà Yi Sang đã bước vào.
<Mình thấy những cánh cửa này mỗi ngày...nhưng mình vẫn không thể nào hiểu được chúng.>
Tôi có lẽ đã nên quen với cảnh tượng này bây giờ rồi, nhưng vẫn thật tuyệt vời và kinh ngạc với cách mà những căn phòng thay đổi tuỳ theo người mở chúng ra là ai. Tôi quay người, trở về phòng của mình.
<......>
Có một cánh cửa ở phía bên tay phải có phân chia ranh giới hành lang rằng chúng tôi không được phép bước qua đó. Bên trong cánh cửa đó là một không gian hoàn toàn khác với những căn phòng của các Tội Nhân. Bên trong đó có một cánh cửa gỗ dẫn đến phòng của tôi và cánh cửa sắt dẫn đến các Hầm Ngục Gương (Mirror Dungeons). Những cánh cửa dẫn đến các Hầm Ngục Tiếng Vọng (Luxcavation Dungeons) và cánh cửa hiện mới mở gần đây nhất đến Đường Sắt Khúc Xạ (Refraction Railway) cũng lọt vào tầm mắt tôi.
<Vẫn chưa...xuất hiện cánh cửa mới.>
Không vì một lý do nào hết, tôi đẩy những cánh cửa ấy ra và ngó vào bên trong xem thử có bất kỳ thứ gì thay đổi không. À thì...tôi thật ra chưa bao giờ thấy được bất kỳ sự thay đổi nào cả, nhưng...ai mà biết được chứ? Có thể tôi sẽ nhận thấy một thứ gì đó đáng để tâm đến... ...Điều mà tôi có lẽ nên báo cáo cho Faust biết.
<...!>
Thứ gì đó đã khiến sự tò mò của tôi phải phải tiêu biến đi. Một tiếng còi báo xé tai vang vọng từ phía đầu xe buýt xuống đến tận đây.
Heathcliff: Khốn khiến, cái quái gì thế...
Gregor: Ôi trời ạ, thứ này nữa sao?
Ryoshu: M.E. Tắt tiếng đi...
Tôi quay đầu lại hướng về phía hành lang. Các Tội Nhân, bị đánh thức bởi tiếng báo động, đang lần lượt ló đầu ra khỏi phòng của họ. Bọn họ đã quen thuộc với tiếng còi báo này rồi, nhưng điều đó không thay đổi được chuyện thời gian riêng tư của bọn bọ đã bị quấy nhiễu và cắt quãng đi...
Faust: Rất đúng lúc, Dante. Chúng ta hãy cùng nhau xem xét sự việc đang gây rối này nào.
<Đ-Được rồi.>
...Tôi đi cùng Faust đến chỗ lái tàu. Cô ấy vọc vạch một vài nút bấm, và tắt đi chuông báo động. Những dòng chữ khó nhìn, phức tạp và không thể hiểu được bắt đầu phủ kín chiếc màn hình tròn.
<...Đó là một căn phòng mới sao?>
Faust: Đến cả Faust cũng cần một chút thời gian để giải mã nó.
<Rồi, rồi...>
Tiếng còi báo động luôn vang lên mà không hề có lấy một lời cảnh báo trước nào hết. Và xuất hiện cùng với nó chính là Hầm Ngục Gương, Hầm Ngục Tiếng Vọng, và cả Đường Sắt Khúc Xạ.
<Tôi không biết liệu có liên quan hay không, nhưng...tôi không hề nhìn thấy gì đang hoạt động khi tôi kiểm tra cánh cửa Đường Ray Khúc Xạ vào trước đó.>
Faust: Không giống như sẽ có thứ gì mới sẽ xuất hiện từ cánh cửa đó cả. Tôi cảm thấy thật khó tin khi Tuyến Tàu (Line) tiếp theo lại xuất hiện quá sớm khi mà ánh sáng của của cánh cửa dẫn đến Tuyến Tàu Số 2 (Line 2) vẫn chưa hề tắt.
<Tôi đoán là cô nói đúng.>
Tuyến Tàu Khúc Xạ Ánh Sáng đầu tiên thật sự khiến tôi khá bất ngờ khi nó xuất hiện. Một cánh cửa mới đã hiện ra trước mắt chúng tôi, các góc của nó lung linh một sắc xanh màu sáng. Và khi chúng tôi bước vào bên trong...
Một phương tiện bí ẩn đã có mặt tại đó, chờ đợi chúng tôi. Bề ngoài của nó trông giống hệt như Mephistopheles...nhưng có thể nhận thấy rõ ràng rằng tôi chưa hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì như nó trước đây cả. Một cảm giác kỳ lạ.
Faust: Tôi thấy lần chạm trán với đoàn tàu đầu tiên đã để lại cho người một ấn tượng một ấn tượng sâu sắc và mãnh liệt, Dante. Chẳng là, tôi nhớ rằng người đã có một phản ấn rất dữ dội khi tôi tiến vào bên trong đoàn tàu để quan sát bên trong nó.
<Thôi nào, tôi không phải là người đầu tiên hoảng sợ như thế đâu. Tất cả những người khác cũng như thế mà...>
Lỡ như thứ đó rời khỏi Trạm (Station) trước khi tất cả chúng tôi kịp lên tàu thì sao? ...Là điều mà tôi muốn nói nếu như Faust không rời mắt khỏi màn hình, thứ mà vẫn chăm chú nhìn vào nó một lúc lâu, rồi rời đi.
<Không phải là nó, đúng chứ?>
Faust: Không. Sự biến động cụ thể này không phải là thứ mà chúng ta có thể sử dụng được.
<Rồi... Tôi đã nghĩ đây là một thời điểm quá đỗi gượng gạo cho một cánh cửa mới xuất hiện. Quá sớm, quá sớm.>
Faust: Các Hầm Ngục và Đường Sắt Khúc Xạ cũng xuất hiện vào 'những điểm không mong muốn', Dante. Tôi khuyên người rằng không nên kết luận quá sớm. Một biến cố mới có thể luôn hiện ra bất cứ lúc nào. ...Thêm nữa... Nếu sự biến động này kích hoạt cảnh cáo trong động cơ của Mephistopheles, thì lẽ dĩ nhiên là một cánh cửa mới đã xuất hiện ở một địa điểm chưa thể xác định trong hành lang. Nó có thể dẫn đến một không gian mà một cá nhân không bao giờ có thể quay trở lại nữa. Tốt nhất chúng ta nên lưu ý để tâm và ghi chép lại những biến cố này.
<Đến cả Heathcliff cũng sẽ không làm chuyện gì như thế nữa đâu... Chắc là thế.>
Faust: ...Một lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho người, một kết luận quá vội vàng là...
<......>
Faust: Dù là gì đi nữa, ngay lúc này không hề phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng gì cả... Tốt nhất chúng ta vẫn nên tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi còn lại thật tốt. Giờ thì, xin phép người thứ lỗi cho tôi. Hãy nghỉ ngơi thật tốt, Dante.
Cùng những lời vừa được cất lên đó, Faust rời đi và bước vào bên trong phòng của mình như thường lệ. Bị bỏ mặc lại một mình một lần nữa, trên chiếc tàu...xe buýt này. Tôi nhìn vào vô số dòng chữ hiển thị trên màn hình. Những con số. Những câu chữ khó hiểu. Những hình vẽ và ký hiệu mô tả thứ gì đó. Tôi lắc chiếc đầu đồng hồ của mình sau khi chứng kiến cảnh tượng rối ren đến choáng váng ấy một lúc lâu.
<Mình tự hỏi đây có phải là cảm giác của Yi Sang trước đó không... Mình bắt đầu cảm thấy chóng mặt buồn nôn rồi.>
Tôi gần như tạm thời chống chịu được cơn đau đầu này. Đến lúc quay lại phòng rồi. Tối nay phải ngủ sớm thôi...
The 1st Walpurgis Night - Đêm Phù Thuỷ Đầu Tiên
Lại một ngày nữa, lại cái khoảng thời gian buồn chán ấy, chờ, chờ, và chờ đợi mãi đến khi một thứ gì đó xảy ra. Tất nhiên, xe buýt tàu của chúng tôi vẫn đang trôi nổi trên đường bờ biển của Ngũ Đại Hồ. Những giọng nói bất mãn của các Tội Nhân ban đầu rất nhỏ, nhưng dần dần trở nên ngày một lớn hơn theo thời gian.
Gregor: GAH! Ôi TRỜI Ạ!
Bỗng nhiên, một tiếng còi chói tai vang lên ra toàn bộ ngóc ngách của buồng xe buýt tàu. Lại là tiếng còi báo động ấy—Cảnh báo cho chúng tôi biết về một biến động trong Mephistopheles. Nhưng tiếng của nó to hơn nhiều, điếc tai và đau đớn hơn những tiếng còi chúng tôi đã nghe được trước đây. Và lần này, nó không phải là thứ duy nhất đánh động đến tất cả giác quan của chúng tôi.
Rodion: Hởở...? Chúng ta chưa từng thấy những ánh đèn nhấp nháy như thế này lúc trước, có phải không?
Heathcliff: Lần này là cái gì đây? Cô cho cái xe buýt quái quỷ ọp ẹp này ăn cái gì thế hả?
Don Quixote: Ooo!! Đây chắc hẳn là dấu hiệu rằng cuộc phiêu lưu chúng ta chờ đợi từ lâu cuối cùng đã đến rồi!!!
Sinclair: Đây là...thứ mà chúng ta đã chờ đợi suốt thời gian qua sao?
Vergilius: ...Không.
Vergilius cau mày lại như thể ông ấy cảm nhận điều gì đó khác thường. Ông ấy quay mặt về phía của Faust. Đây là một trong số những dịp hiếm có mà tôi có thể cảm nhận được một sự bối rối nhỏ từ ông ấy.
Charon: Weewoo weewoo. Mephi đang gào thét và than khóc. Mephi ốm rồi sao?
Vergilius: Chuyện này là gì đây, Cô Faust? Ta không được thông báo gì về tiếng còi báo động như này trước đây cả.
Faust: ...... Đầu tiên, cần phải đính chính lại những sai sót. Mephistopheles không phải là 'cái xe buýt quái quỷ ọp ẹp'. Và 'việc ăn' không phải một trong số những hành vi của chiếc xe. Chiếc xe thỉnh thoảng sử dụng thiết bị cung cấp Enkephalin được gắn vào trong động cơ làm nhiên liệu, nhưng mà làm như thế không gây ra bất kỳ hệ quả tiêu cực nào. Nếu là có gây ra đi nữa, bất kỳ vấn đề nào xảy ra cũng đều có thể được giải quyết và sửa chữa sau khi đã tháo dỡ hoàn toàn mọi—
Heathcliff: Đó chỉ là cách nói tượng hình thôi! Tsk. Thế chuyện này là sao đây? Nghe cứ như cái xe buýt sắp nổ tung lên vậy!
Faust: Gọi Mephistopheles là 'cái xe buýt quái quỷ ọp ẹp' là hoàn toàn không tôn trọng và xem thường nỗi đau và công sức mà Faust đã quyết tâm thiết kế nên nó và—
Sinclair: Heathcliff, nếu anh không rút lại lời nói ấy...em nghĩ cô ấy sẽ không ngừng nói về nó đâu...
Heathcliff: Haah, nghiêm túc ư...?
Rodion: Đúng đó, Heath. Rút lại mau... Cái xe buýt này thật sự có lẽ sẽ nổ tung trước khi cô ấy kịp giải thích mọi chuyện đó!
Heathcliff: Ugh... ...Tôi rút lại những gì tôi vừa nói lúc nãy.
Faust: Tôi không hiểu anh đang cố gắng rút lại lời nói gì. Anh đề cập một cách trừu tượng về cái khái niệm bí ẩn của cụm từ 'lúc nãy' mới nãy của anh thật khó hiểu làm sao. Dù sao đi nữa, cho phép tôi liệt kê cụ thể những con ốc vít được sử dụng trong việc sáng chế nên Mephistopheles cho thấy kiệt tác độc nhất này tuyệt vời đến múc nào. Đầu tiên—
Heathcliff: Được rồi! Tôi rút lại những lời tôi nói về cái Xe Buýt (Bus)! Nó không phải là thứ quái quỷ ọp ẹp, và nó cũng không hề ăn! Tôi xin lỗi, được chưa?!!!
Khoang xe vang vọng tiếng của anh ta, rồi...một khoảng lặng sau đó.
Faust: ......
Tôi nghĩ... Tôi đã nhìn thấy nụ cười đầy thoả mãn của Faust trong thoáng chốc...
Faust: Tốt.
Vergilius: Trò hề này kết thúc chưa? Cuộc đối thoại trẻ con và tẻ nhạt này đang thử thách sự kiên nhẫn của ta đấy.
<Đúng thế, nó có vẻ hơi khác so với báo động bình thường... Tôi không nghĩ cái này báo hiệu cho một cánh cửa mới đã xuất hiện.>
Faust: Rất đơn giản. Màn Đêm (The Night) đã đến.
Ryoshu: Ý Ngươi Là Sao. Nói Mau Hoặc Ta Bẻ Cổ Ngươi Ngay. (W.D.Y.M. T.O.I.S.Y.N.C.)
Sinclair: Nói Mau, Hoặc Ta Bẻ Cổ Ngươi—
Faust: Có vẻ như là Walpurgis Night (Đêm Phù Thuỷ) đã đến.
Meursault: Đêm chưa đến. Khá rõ ràng, ít nhất là trong khu vực đường bờ biển này.
Faust: Cái...tên không đề cập đến thời điểm trong ngày theo hướng mặt trời di chuyển quá xa tầm mắt chúng ta có thể nhìn thấy được.
Meursault: Hm.
Yi Sang: Và theo tôi thấy, theo cái tên đó, cô đang đề cập đến một hiện tượng nhất định nào đó sao?
Yi Sang dường như đã ổn hơn, giờ rằng những cơn sóng đã lắng xuống phần nào.
Faust: Đúng là như thế. Tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người đều quen thuộc với việc trích xuất Danh Tính (Identities) và E.G.O từ các thế giới gương là một trong số những chức năng trong Động Cơ (Engine) của Mephistopheles. Nhưng phạm vi của nó rất giới hạn. Thậm chí nó đã được nới rộng ra trong chuyến hành trình của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn chưa thể nào chạm tới được những thế giới gương quá xa thế giới gốc của chúng ta.
Outis: Đây có phải là do Cành Vàng không? Tôi để ý thấy chúng đem đến nhiều thứ mới lạ hơn khi chúng ta tiếp tục chuyến hành trình này.
Faust: Hiểu theo nghĩa rộng và bao quát, thì đúng. Cô có thể nói như thế. Dante và những kinh nghiệm trau dồi được của chúng ta dần dần mở rộng phạm vi Trích Xuất (Extractions). Theo lẽ thường thì, việc Trích Xuất (Extractions) yêu cầu một loại tài nguyên nhất định...nhưng có những lần các Thẻ Danh Tính (Identity Cards) bỗng nhiên xuất hiện trước chúng ta. Người có nhớ chúng không, Dante?
<Ờ, có. Một vài cái ngẫu nhiên bay ra khỏi động cơ.>
Heathcliff: Đợi đã. Đợi đã. Chậm lại chút. Thẻ Danh Tính là cái gì cơ?
Hong Lu: Ồ, anh vẫn không biết sao? Hm... Tôi ghen tị với anh đấy, Heathcliff. Anh có tài năng ngó lơ bất kỳ thứ gì anh không quan tâm đến~
Heathcliff: Anh muốn bị đập vô đầu hay gì?
Gregor: Rồi, rồi. Mấy người dừng lại đi nào. Hướng Dẫn Viên đang lườm chúng ta bằng cặp mắt căm phẫn kìa. Chúng là, anh biết đấy, cái...ờ, những thứ Bạn Quản Lý kéo ra khỏi động cơ từ trước đến giờ ấy. Những vật thể nhỏ hình chữ nhật cùng bản thể ở thế giới khác của chúng ta... Đợi đã, có phải là các thế giới gương không? Dù sao thì, chúng là những thứ với miêu tả về những bản thể 'khác' của chúng ta trên đó.
Hong Lu: Đúng thế! Những thứ trông giống như con bài mạt chược vậy.
Rodion: Tôi tưởng chúng trông giống như bánh xốp (wafers) vậy.
Yi Sang: Tôi tin rằng tên riêng của chúng xuất phát từ hình dáng của chúng như là những tấm thẻ chứa đựng Danh Tính. Thế nên, thuận theo tự nhiên thì chúng được đặt tên là...Thẻ Danh Tính (Identity Cards).
Heathcliff: Thế chúng ta sử dụng đống đồ chơi hình chữ nhật đó để biến hình thành các bản thể khác của chính chúng ta à? Tôi chưa dùng chúng bao giờ cả.
<Đó là bởi vì tôi mới là người sử dụng chúng.>
Faust: Trên thiết bị được cấp cho Dante chính là những khoảng trống mà thông qua đó các Thẻ Danh Tính và E.G.O có thể được đưa vào. Chúng phản chiếu lên màn hình khi chúng ta tham gia vào một trận chiến.
Gregor: Ồ, ra đó là thứ mà người liên tục tương tác với nó trước mỗi trận đánh...
Tôi có thể biết được qua biểu cảm bất ngờ của anh ta rằng suy nghĩ đó chưa từng xuất hiện trong đầu Heathcliff.
Don Quixote: ......
Ở một bên khác, Don Quixote đang...phô ra một biểu cảm khá tuyệt vọng.
<Có chuyện gì thế, Don Quixote?>
Don Quixote: À thì, tôi... Chẳng phải đây là lúc Ishmael sẽ chen ngang cuộc trò chuyện này và mắc nhiếc Heathcliff với những lời cay đắng như là 'Anh vẫn không hề biết ư? Thật giống anh quá đi' sao? Sự trống vắng này khiến lòng tôi cảm thấy thật nặng nề...
Rodion: Ohh~ Đúng thật. Cuộc trò chuyện này đã thiếu sót mất thứ gì đó. Tôi biết ngay mà.
Heathcliff: Lũ khốn các người...
Vergilius: Đủ rồi. Chúng ta không có được thông tin đang cần có, Cô Faust. Làm ơn giải thích tình hình hiện tại ngay. Những ánh đèn xanh lá này là gì?
Faust: Đã rõ. Nếu chúng ta cân nhắc trường hợp của các Thẻ Danh Tính Dante nhận được mà không cần phải tiêu tốn bất kỳ Lunacy nào, chúng ta có thể rút ra được một kết luận rằng việc Trích Xuất của Mephistopheles có một yếu tố không thể đoán trước được gắn liền với nó.
Heathcliff: Giờ cô ta huyên thuyên cái gì nữa thế...?
Yi Sang: Nhưng kiệt tác này là thiết kế của cô. Nói nó có yếu tố không thể đoán trước được sẽ biểu thị rằng...
Faust: Chính xác. Enkephalin cung cấp năng lượng cho Động Cơ (Engine), đúng là vậy. Tuy nhiên, việc Trích Xuất và tái xây dựng lại vận dụng sự hỗn mang... Nói theo một thuật ngữ dễ hiểu hơn thì, có thể nói rằng nó sử dụng khái niệm của chính các khả năng có thể xảy ra làm nguyên liệu. Phạm vi Trích Xuất của chúng ta phát triển khi chúng ta có thể quan sát những khả năng cụ thể có thể xảy ra trong các thế giới gương phân nhánh vô hạn. Tuy nhiên, trong suốt thời điểm này...các ranh giới giữa những thực tại gương hoàn toàn vụn vỡ đi. Sử dụng hiện tại như là cột mốc của chúng ta, có thể nói rằng phạm vi Trích Xuất hiện tại của chúng ta lúc này là xấp xỉ khoảng ba năm vào quá khứ hoặc tương lai. Trong thời điểm của Walpurgis Night, tuy nhiên, phạm vi đó có thể tăng lên đến khoảng 10 năm hoặc hơn thế nữa.
Don Quixote: T-Trong trường hợp đó! Ý cô muốn nói rằng Danh Tính của các Fixer nổi bật trứ danh từ quá khứ có thể diện kiến chúng ta sao...?!
Faust: Theo lý thuyết mà nói, đúng thế. Nhưng mỗi một mùa Walpurgis Night đều có những luật lệ đặc thù riêng. Nó sẽ không cho phép chúng ta chạm tới tất cả mọi khả năng tiềm năng có thể xảy ra.
Don Quixote: Th-th-th-th-th-thế có nghĩa là chúng ta có thể chứng kiến chính bản thân khác của chúng ta như vị Fixer huyền thoại, lừng lẫy, độc nhất vô nhị... H-HUYẾT VŨ (RED MIST) sao...?!
Faust: ...Điều đó không thể chắc chắn được. Nhưng tôi sẽ không hoàn toàn phủ nhận khả năng đó có thể xảy ra. Tôi cho rằng, trong phạm vi mở rộng đó, có thể được xác định bởi các thế thế giới bị ảnh hưởng bởi những thực thể bắt buộc trong sự hình thành của thế giới này trong tình cảnh hiện tại. Một ví dụ cho việc đó sẽ là các Trụ Sở Tập Đoàn Lobotomy (Lobotomy Corporation Headquarters) trước sự cố 'Đêm Trắng và Ngày Đen (White Nights and Dark Days)'. Theo cách nào đó...những lời nói của cô luôn hướng đến sự thật theo một cách rất vòng vo đấy, Don Quixote.
Vergilius: ......
Tôi vẫn không biết cái người Huyết Vũ này là ai, hay Đêm Trắng và Ngày Đen này là gì... Nhưng tôi có thể lờ mờ đoán được rằng chúng chắc chắn rất quan trọng, xét về việc gương mặt của Vergilius căng hơn nhiều ngay khi những thông tin đó được nhắc tới. Các Tội Nhân cũng cảm thấy bất an và lo lắng.
Vergilius: Vậy, chúng ta có thể kết luận rằng tiếng còi báo này không gợi đến bất kỳ mối nguy nào ngay lúc này.
Faust: Không, không có. Hãy xem nó như là...một lễ hội thỉnh thoảng lại đến một lần. Bây giờ thôi.
Charon: Lễ hội. Đến giờ chơi hội rồi. Charon rất thích chơi hội.
Sinclair: Tôi không biết liệu tôi có hiểu hết không, nhưng...đây khnog phải là thứ chúng ta đã chờ đợi, đúng không?
Vergilius: Không. Chúng ta sẽ tiếp tục chờ đợi.
Outis: Tsk.
Các Tội Nhân thở dài và than vãn cùng vẻ thất vọng khi sự kỳ vọng mới có đây đã sớm tàn. À thì, có chuyện đã xảy ra thật...nhưng nó không phải thứ khiến tất cả chúng tôi phải hành động. Tôi có thể thấy chuyện này là một nỗi thất vọng đến nhường nào đối với bọn họ.
Gregor: Vậy...làm thế nào chúng ta tắt cái ánh đèn xanh kia không nhấp nháy nữa?
Faust: Nó sẽ tự động tắt khi Dante trích xuất thứ gì đó từ động cơ. Đừng lo lắng.
Vergilius: Rồi, tất cả quay trở lại làm việc đi. Dante, trích xuất cái gì đó để tắt cái còi báo động đó đi.
Ryoshu: W.A.D. Bọn ta sẽ chạy thêm nhiều Hầm Ngục thông qua Cửa Sau (Backdoor) với bất cứ món hàng mới kéo ra được.
Hong Lu: Dù vậy, sự thư thái nhàn rỗi này là một cơ hội hiếm có thật sự, phải không nào~?
Yi Sang: Những người kiên nhẫn là những người được ban phước lành, đó là những gì cổ nhân đã nói.
Mỗi Tội Nhân nói ra suy nghĩ trước khi quay trở lại chỗ ngồi của mình. Một vài người bước ra khỏi khoang xe để ngắm nhìn cái Hồ (Lake). Nó là thứ họ chắc chắn đã cảm thấy phát chán vào lúc này rồi. ...Có thể họ ra ngoài để thở dài và giải toả suy nghĩ thôi. ...Và Outis tiến về phía tôi.
Outis: Ngài không cảm thấy lo lắng sao, Quản Lý Điều Hành?
<Hở?>
Outis: Về điều mà nhà khoa học điên đó nói. "Bây giờ thôi"... Chắc chắn vẫn còn lời lẽ chưa thể nói ra trong câu nói đó. Tôi có nên tiếp tục điều tra sâu hơn về vấn đề này không?
Outis nói đúng... Trong khi Faust có nói chúng tôi xem chuyện này chỉ như một lễ hội thỉnh thoảng mới đến một lần...cô ấy chắc chắn biết nhiều thông tin hơn những gì mà cô ấy bỏ dở lưng chừng ấy. Nhưng nếu như Faust nói về chuyện gì đó với thái độ khó hiểu đặc trưng ấy...thì nó có nghĩa là cô ấy sẽ không bao giờ nói cho chúng tôi biết thêm bất cứ điều gì cho đến khi nào cô ấy muốn nói thì thôi.
<Thì, nó có khiến tôi bận tâm một chút... Nhưng ngay lúc này đây, chúng ta không có nhiều sự lựa chọn. Chúng ta hãy tạm dừng không nói đến nó và lúc khác sẽ bàn luận về nó sau.>
Outis gật đầu như đã hiểu ý, cúi chào, và trở lại ghế ngồi của cô ấy. Giờ thì...hãy trích xuất theo lời Faust nói nào.
Nhận xét