Episode 4.5: S.E.A

Intervallo II: The Magic Hell Bus

Strange Seas Ahead!

Embark on a Pelagic Journey!

All Hands on Deck to Remodel the Bus!

Chiếc Xe Buýt Địa Ngục Ma Thuật

Biển Lạ Phía Trước!

Khởi Hành Ra Biển Khơi!

Tất Cả Sẵn Sàng Sửa Sang Lại Xe Buýt!

4.5-1: Cảnh Đi Biển!

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi hoàn tất công việc ở Tập Đoàn K. Và sự buồn tẻ tột cùng khi phải chạy băng xuyên cả Tổ này bằng một chiếc xe buýt bắt đầu thấm nhuần vào chúng tôi.

<...Tôi khá chắc là tôi đã nhìn thấy một con đường y chang như con đường này 30 phút trước.>

Faust: Cách những con đường được xây trong Tổ và Backstreets đều không khác biệt nhau là mấy. Nếu chúng ta phải định hướng đường đi trong Backstreets, thì chúng ta đã có thể dễ dàng tìm được một lối tắt thông qua các con hẻm và góc ngách rồi... Nhưng dò đường trong một Tổ bằng một chiếc phương tiện đi lại như này nghĩa là phải chấp nhận những sự tắc nghẽn giao thông đến khó chịu như vầy thôi.

Rodion: Tôi đoán đó là lý do tại sao mấy người dư dả tiền bạc thường sẽ sử dụng Tàu WARP của Tập Đoàn W và mấy loại khác nữa~

Don Quixote: Tàu WARP, chúng là...

Cả xe buýt lặng thinh, như thể tất cả mọi người đều nhớ đến Tàu WARP mà bọn họ đã nhìn thấy trong Thế Giới Gương (The Mirror Worlds).

Sinclair: T-Tôi nghĩ tôi thà đi xe buýt còn hơn...

Meursault: D'accord (Tiếng Pháp: Đồng ý).

Rodion: Tại sao chúng ta không chợp một giấc ngủ ngon giống Heath nhỉ? Nhìn ra ngoài cửa sổ làm tôi chán muốn chết luôn rồi.

Vậy nên chúng tôi đã trải quen những chuỗi ngày buồn chán đến vô vị trên chiếc xe buýt, không có chút tiến triển gì...

Tiến thẳng đến một đường hầm dẫn đến nơi vô định.

Faust: Chúng ta sắp đến nơi rồi. Con đường sẽ thông thoáng hơn một khi ra khỏi đường hầm này.

Đúng như Faust vừa nói, sự tắc nghẽn phương tiện đã bắt đầu có cải thiện—cho phép chúng tôi di chuyển nhanh hơn.

<Tốt thật. Tôi không thể thấy gì nhiều, nhưng tôi mừng là chúng ta sắp tới nơi rồi... À mà, điểm đến tiếp theo của chúng ta là...>

Vâng, chính xác là như thế. Lại thêm một lần nữa, chúng tôi lại bị người dẫn đường của chúng tôi mập mờ dẫn đến nơi chỉ có ông ấy mới biết được là đâu thôi.

<Cô không nghĩ là...đã đến lúc ông ấy nói cho chúng ta biết chúng ta đang đến đâu rồi sao?>

Faust: Dante đang hỏi đích đến của chúng ta ở đâu.

...Tôi đang hỏi là liệu ông ấy có thể nói chỗ mà chúng ta đang đến trước khi rời khi được không, nhưng tôi nghĩ thế này tốt hơn.

Vergilius: Đích đến hiện tại của chúng ta là... À. Đích đến cuối cùng của chúng ta là một nhánh Tập Đoàn Lobotomy toạ lạc ở Tập Đoàn U.

Ishmael: ...!

Rodion: Mmmh... Gì thế, Ishy? Tỉnh rồi hả? Cô doạ tôi sợ đấy.

Ishmael: Ờ... Xin lỗi.

Tôi không chắc tại sao Ishmael lại đột nhiên giật mình như thế, nhưng...tôi quyết định tiếp tục cuộc đàm thoại giữa chúng tôi.

<Đợi đã, ý ông nói đích đến cuối cùng của chúng ta, có nghĩa là...>

Vergilius: Chúng ta hiện đang tiến đến một trạm dừng tạm thời.

Ngay khi Vergilius vừa dứt câu, xe buýt cũng chạy ra khỏi đường hầm dài lênh thênh...

Don Quixote: Woahhh!

Sinclair: Đó là...!

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, quang cảnh bỗng nhiên trắng xoá đi...

Và bãi biển cát trắng cùng đại dương xanh thẳm hiện ra trước tầm mắt của tôi.

Don Quixote: Liệu tôi có phải đang được chiêm ngưỡng V-Vùng Ngũ Đại Hồ (Great Lake: Vùng Hồ Lớn) ư?!

Cùng câu cảm thán đầy nhiệt huyết của Don Quixote, các Tội Nhân khác đều đồng loạt tỉnh giấc.

Gregor: ...Ôi, giờ thì đây mới là cảnh tượng lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy đấy!

Rodion: Ôi Gred, cưng à? Anh đã đến đây lúc trước rồi ư? Tôi chỉ mới được nghe đến thôi, chưa bao giờ đi cả...

Các Tội Nhân đều bàn tán sôi nổi về biển cả.

Ishmael: Đợi đã, đợi đã... Không thể nào đến lượt của tôi được...!

Tất nhiên là ngoại trừ một người.

Ishmael: Tôi... Không, tất cả chúng ta vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này...

<Ishmael...cô ổn chứ?>

Ishmael: K-không. Ờ...đợi tôi một chút... Tôi cần thời gian để suy nghĩ...

Trong khi tôi vẫn đang lo lắng về sự ủ rũ bất chợt của Ishmael, tôi tin rằng cô ấy sẽ ổn cả thôi. Bởi vì sau tất cả, cô ấy vẫn luôn rất phấn chấn và vượt qua tất cả cam go mà. Với lại, sự chú ý của tôi đổ dồn hết về sự nhiệt huyết đã lan toả khắp các Tội Nhân.

Don Quixote: V-vậy là, chúng ta đang tiến thẳng đến Ngũ Đại Hồ ư?!

Sinclair: Tôi chỉ mới nghe qua về Ngũ Đại Hồ thôi chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cả... Vậy ra trông nó như thế này sao...

Don Quixote: Ooh... Có lẽ chuyến hành trình gian nan của chúng ta cuối cùng cũng đã được đền đáp bằng một chuyến dã ngoại bên bờ biển rồi!

Hong Lu: Aha~ Tôi cho rằng một kỳ nghỉ mát tại nơi này có thể sẽ là một trải nghiệm thú vị đó!

Yi Sang: Nếu chúng ta được phép nghỉ ngơi, thì tôi muốn được nằm dài trên bờ cát của mùa hè và ngắm nhìn bầu trời xanh trên cao.

Rodion: Tôi có thể muốn đi tắm nắng một chút đấy~

Don Quixote: Tôi thì muốn được chơi bóng tờ-ruyền! Với tất cả mọi người!

Heathcliff: Hah, thật ngông cuồng.

Các Tội Nhân đều hào hứng bày tỏ những thứ mà họ muốn làm với nhau. Thật tuyệt khi thấy bọn họ phấn khích như thế này, nhưng mà...

Gregor: Này, ông bạn dẫn đường. Chúng ta thật sự sẽ dừng chân tại bãi biển sao...?

...Tất cả mọi người dường như đã quên mất việc Vergilius chưa bao giờ đề cập đến việc chúng ta có thật sự dừng xe lại tại bãi biển không.

Vergilius: Các người nghĩ gì? Charon.

Charon: Chuẩn bị đánh lái sang bên đây. Két.

Chiếc xe buýt đang chạy đúng tuyến đường của nó bỗng dưng rẽ bánh quay ngoắt đi, và tất cả mọi người ngã nhào như thường lệ.

Don Quixote: Đauđauđau... Chuyện quỷ quái gì đây? Mai phục ư?!

Vergilius: Không. Đây là điểm dừng của chúng ta.

Các Tội Nhân từng người một đứng dậy, than vãn vì đau đớn...

Rodion: C-cái gì... 

Don Quixote: TRỜI ĐẤT QUỶ THẦN CÁNH QUÁI QUỶ GÌ ĐÂY?!!!!

Chỉ có tiếng thét thất thanh của các Tội Nhân vang lên trước khung cảnh tối tăm và ẩm thấp bên ngoài ô cửa sổ.

4.5-2: Bãi Phế Liệu Đầm Lầy

Don Quixote: Không thể nào... Làm thế nào chúng ta có thể tận hưởng kỳ nghỉ của chúng ta tại một nơi tồi tàn như thế này được chứ?

Gregor: Chuyện này có thể hơi bất ngờ với cô đấy, Don Quixote... Nhưng Vergilius chưa bao giờ đề cập đến việc chúng ta đến đây nghỉ dưỡng cả.

Ryōshū: Chà... Thật nực cười. NB.

Rodion: Ôi~ Vậy thì chúng ta được xem cái bãi biển đẹp đẽ trước đó có nghĩa lý gì cơ chứ?

Sinclair: Đúng thế... Tôi ước mình chưa từng nhìn thấy bãi biển đó, để rồi tôi sẽ không cảm thấy thất vọng nữa...

Don Quixote: Nhìn kìa! Đằng kia chính là bãi biển đã nhìn thấy trước đó! Tại sao chúng ta lại không tiến vào bên đó cơ chứ? Quang cảnh thật thơ mộng, và bầu trời thật trong xanh!

Faust: Bởi vì đó không phải đích đến của chúng ta.

Don Quixote: Không thể nào được...

Gương mặt của các Tội Nhân tối sầm lại đầy thất vọng. Có thể nói rằng tôi cũng có chút gì đó là hào hứng vì tưởng sẽ có thể được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng...

<Tôi có linh cảm là chuyện này sẽ xảy ra mà... T-thế, nơi này, chính xác là đâu vậy?>

Tốt nhất là nên cho mọi người tập trung vào điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Faust: Đây là...

Ishmael: ...Quận 21. Backstreets của Tập Đoàn U... Haah... Chết tiệt, chúng ta thật sự chưa sẵn sàng để làm chuyện này.

Faust: ...Đúng thế.

<Vậy đó là lý do tại sao không bị tắc giao thông kể từ ra khỏi đường hầm ư? Bởi vì chúng ta không có ở trong Tổ?>

Faust: Tuỳ thuộc vào Tổ và Backstreets tại đó ra sao, thế nên không khuyến khích việc quy chụp các thông tin khái quát như thế. Tuy nhiên, đó có vẻ như là trường hợp hiện tại lúc này đây.

Hong Lu: Bên đó là bãi biển tư nhân sao? Làn nước biển...màu sắc của nó thật khác biệt với bên này.

Outis: Tôi hiểu rồi. Một ranh giới, như thể được cắt đẽo ra. Đó là những dấu hiệu rõ ràng nhất cho bản chất của nơi này...

Faust: Đúng thế, nơi này là...

Ishmael: ...Ngũ Đại Hồ. Nó đã luôn là như thế. Mọi người có thể cho rằng một địa điểm nghỉ dưỡng được bảo quản tốt như thế...bình thường sẽ nằm trong lãnh thổ của Tổ.

Faust: Lời giải thích của tôi cứ liên tục bị cắt ngang.

<Nơi này có được tính là thuộc về Backstreet khi nó quá rộng không?>

Faust: Định nghĩa về Backstreets không bị giới hạn chỉ bởi các đường phố xen lẫn những toà kiến trúc. Nó đề cập đến toàn bộ vùng lãnh thổ bên trong quận không thuộc quyền sở hữu của Tổ.

<Phải rồi...>

Heathcliff: Nhìn đống rác thải chất đống này đi, toàn bộ nơi này hoang tàn hết cả rồi. Tôi sẽ khá bất ngờ nếu đây không phải là Backstreets đấy.

Don Quixote: Oho! Chiêm ngưỡng đi, thứ này sẽ hữu dụng- ......

Heathcliff: Gì? Nói hết câu đi!

Don Quixote: ...Thứ đó cử động.

Heathcliff: Cái gì?

Don Quixote: Cái radio này... Nó cử động! Toàn bộ radio ở Quận 21 đều biết chạy trốn sao?

Heathcliff: Cái... Đang nói cái gì- Oái?!

Cùng tiếng la của Heathcliff, tất cả mọi người quay mặt nhìn đống rác.

Và rồi nó, bỗng nhiên xuất hiện...một con quái vật.

4.5-3: Cua Rác?

Heathcliff: Haah... Thế mấy con bọ-cua-quái gì đây?!

Gregor: Ê này... Anh nhìn tôi làm cái gì? Điều gi khiến anh nghĩ là tôi sẽ biết hả?

Heathcliff: Tôi không có nhìn ông nữa là! Ông bị hoang tưởng rồi đấy, tôi nói cho ông biết! Chẳng thể nói chuyện về mấy con bọ gần cái gã này được...

Gregor: Ugh...

Ishmael: ...Chúng là cua rác (trash crab).

<Chúng là cái gì cơ?>

Ishmael đột ngột chen ngang.

Ishmael: Cua rác. Chúng thu thập rác hoặc phế liệu để trên vỏ của chúng, rồi sử dụng nó làm nhà hoặc vũ khí. Chúng rất phiền phức... Chúng phục kích những người làm việc gần biển, tấn công những ai dạo quanh khu vực của chúng, và số lượng của chúng tăng lên gấp bội theo từng ngày... Nhưng chúng chỉ là một trong vô số thứ cỏn con của Ngũ Đại Hồ thôi. Cái quan trọng hơn, và nguy hiểm hơn nữa, chính là...

<I-Ishmael?>

Tôi đang chuẩn bị hỏi thăm Ishmael, vì tôi cho rằng không nên để chuyện này tiếp diễn lâu hơn nữa, nhưng...

???: Này mấy người kia~ Đã chăm chỉ làm việc rồi sao?

Một cặp đôi vận đồng phục dường như tiến đến chỗ chúng tôi từ đằng xa.

???: Mika, Mika! Bọn họ là khách hàng quý giá của chúng ta đấy. Cư xử chuẩn mực vào...

Mika: Ờ... Được rồi?

Ryōshū: Đám RR gì kia?

Sinclair: Tôi nghĩ cô ấy gọi bọn họ là Rẻ Rách...

Mika: Rain, bọn họ gọi chúng ta là rẻ rách kìa... Rồi tôi có cần cư xử chuẩn mực nữa không?

Rain: Shh, shh...

Outis: Bọn họ có thể là kẻ địch. Hai người kia! Mau xưng tên!

Rain: Mấy người thật sự chưa được phổ cập bất kỳ thông tin gì về chúng tôi sao...?

Outis: Không, không hề. Đó là lý do tại sao ta cảnh giác với hai ngươi—xuất hiện  tại đây một cách quá thuận tiện cùng danh phận chưa thể xác thực... Như lũ gián điệp vậy.

Mika: Tôi xin lỗi, nhưng gián điệp thực thụ có nên tiếp cận một cách bài bản hơn không...?

Faust: Đúng vậy. Outis, họ là đối tác sẽ hỗ trợ chúng ta trong chiến dịch lần này.

Outis: Khm... Thế thì lần sau nói sớm hơn đi.

Faust: Hân hạnh được gặp mặt hai người, Mika, Rain. Chúng tôi là LCB, còn được biết đến là Bộ Phận Xe Buýt Công Ty Limbus (Limbus Company Bus Department).

Mika: Xe buýt... Đúng rồi. Đó cũng là những gì người đó đã nói—mấy người là người của xe buýt.

Faust: Tôi đã được thông báo rằng Đội Tiền Tuyến của Bộ Phận Giải Phóng Công Ty Limbus (LCC Before Team) đã đến đây trước. "Người đó", ý cô nói đến...

Rain: Xin lỗi, để tôi kiểm tra lại danh thiếp lần nữa... Bộ Phận Giải Phóng Công Ty Limbus... Đội Tiền Tuyến. Vâng đúng thế, đã được giải thích đầy đủ thông tin rồi.

Mika: Giờ chúng ta đã làm rõ hết mọi chuyện rồi, tại sao chúng ta không quay về xưởng và tiếp tục cuộc đối thoại này đi? Rồi đồng thời kiểm tra chiếc xe buýt đó luôn. Nơi này không thích hợp để nói chuyện đâu, mấy người biết không?

<Chúng ta...là khách hàng của họ sao?>

Gregor: Được rồi... Có thể nói cho chúng tôi biết chúng ta đang làm gì ở đây không?

Faust: Đích đến của chúng ta, Tập Đoàn U, là một Tổ với rất nhiều cấu trúc hàng hải đa dạng. Bởi vì thế, Mephistopheles hiện tại không thể tới được đó.

Ishmael: Và...môi trường của Ngũ Đại Hồ cũng rất khó đoán. Các người sẽ cần một con thuyền...có thể hứng chịu được sự thất thường chuyển biến liên tục.

Vergilius: Đúng thế. Cũng là lý do chúng ta ký kết hợp đồng với một xưởng đầy đủ tiện nghi để tu sửa xe buýt.

Gregor: Hờ... Ông nói, đầy đủ tiện nghi sao...?

Vergilius: ...Hmph. Vào trong đi.

Rodion: Umm... Bữa ăn tối lần trước ngốn sạch ngân sách rồi ư? Tôi tưởng chúng ta được phép ăn thoả thích chứ.

Như Rodya nói, nhìn vào cái xưởng xập xệ có phần hơi đổ nát này khiến tôi tò mò đôi chút về tài chính của công ty lúc này... Nhưng cứ hỏi tiếp thì cũng chẳng có lợi lộc gì hết, nên tôi quyết định bỏ nó qua một bên.

4.5-4: Thợ Đóng Thuyền

Mika: Rain~ Tôi sẽ kiểm tra cái xe buýt, nên tại sao cậu không dẫn họ ra quầy lễ—ý tôi là, mua vui cho khách hàng của chúng ta đi?

Rain: ...Được rồi.

Các Tội Nhân được dẫn vào trong một công xưởng đầy ắp công cụ và vô số phụ tùng cơ khí.

Outis: Hm. Có vẻ như công xưởng này có đủ khả năng tinh chỉnh rất nhiều thứ tân tiến hơn vẻ bề ngoài xập xệ của nó đấy.

Rain: À, cô nhận ra những thứ này sao?

Outis: Trong thời chiến, đặc biệt quan trọng khi có một sự hiểu biết sâu rộng về các loại vũ khí và công cụ của công xưởng.

Rain: Aha...

Cuộc đối thoại gượng gạo này bị cắt ngang bởi một âm thanh chói tai đột ngột cất lên.

Rain: T-tiếng gì thế?

Faust: ...Đó là tiếng kêu của Mephistopheles...hoặc nói đúng hơn, là chuông cảnh báo.

Mika: Xin lỗi! Tôi nghĩ tôi vừa làm sai cái gì đó rồi!

Rain: Mấy cái tiếng dậm đó cũng là do cô làm sao, Mika?

Sinclair: Nhìn kìa, ở bên ngoài!

Meursault: Chúng có vẻ là cùng một giống loài với con mà chúng ta đã gặp trước đó.

Sinclair: C-chúng trông khá giống nhau thật.

Meursault: Hm, chúng không phải "trông khá giống nhau", mà chúng thật sự là cùng một giống loài.

<T-tất cả mọi người, ra ngoài ngay!>

Ở bên ngoài...

Một con cua khổng lồ với một cái thùng hàng vận chuyển hàng hải trên lưng đang lườm chúng tôi. À thì, chí ít là trong phút chốc. Rồi chúng tôi sớm bị áp đảo bởi tiếng kim loại nặng cọ xát xuống mặt đất gồ ghề.

Outis: Toàn quân, tản ra!

Heathcliff: Lần này thì chúng ta phải đập đánh nó ở chỗ nào?!

Ngay lúc tất cả chúng tôi đều đang mất bình tĩnh...

???: Đầu nó, tất nhiên rồi.

Một hình bóng xuất hiện từ đâu đó nhảy sổ xuống đầu con quái vật.

Vua Cua Rác: Rít!

???: Yên nào... Đừng có chống cự nữa! Hấp!

Một ánh sáng chói lá cùng tiếng nổ inh tai đập nát lớp vở của con cua.

Vua Cua Rác: GUOOOOOOOOHHHH!

???: Hmph.

Sinclair: N-nó bỏ chạy ư...?

Bóng người kia nhảy khỏi lưng con quái vật đang bỏ trốn và chậm rãi tiếp cận chúng tôi...

???: Ha!

Cô ấy than thở về bãi bùn lầy bám lấy chân vịt cô ấy và đứng trước mặt chúng tôi, cùng một cây lao móc khổng lồ bên vai.

???: Rồi, vậy mấy người đây là...đám người từ xe buýt mà người đó đã nhắc tới sao?

Một lúc sau...

Faust: Lần này cho phép tôi được chính thức giới thiệu bọn họ, cùng với Olga đây. Bọn họ là người của Xưởng Tàu Molar (Molar Boatwork), có mặt ở đây để giúp đỡ chúng ta trong việc 'tu sửa' Mephistopheles.

Olga: Quao... Chúng ta được giới thiệu hẳn hoi luôn sao? Ôi tôi thấy ngượng quá.

Rain: Chị Đại (Big Sis), bọn họ vẫn là khách hàng quan trọng của chúng ta đấy! Chúng ta nên cẩn...

Olga: Thôi nào! Chị đâu có làm cái gì sai cả, đúng không? Khoải chết, chị thậm chí còn chưa làm gì nữa mà!

Rain: Hà... 'Chưa' tính là từ khoá ở đây đấy... Việc kinh doanh của chúng ta chỉ mới khai trương được ít lâu, nên không có gì sai trái khi chỉ muốn cẩn trọng hơn một chút.

Vergilius: ...Ta cho rằng sự chuyển biến đột ngột trên con đường sự nghiệp này của cô cũng không hề dễ dàng gì. Có thuận tiện không hả... ...Olga, Fixer Hạng 5.

Olga: Chà~

Don Quixote: F I X E R Ư ? !

Olga: G-giề?

Don Quixote: Vị đây là một Fixer sao?! Tôi đã nghĩ là tôi đã đánh hơi được một vĩ nhân cao quý! Vì sao mà cô lại rời bỏ con đường của một Fixer thế? Cuộc sống của một Fixer ắt hẳn phải cam go khổ say lắm đúng không? Cô trực thuộc quận nào thế? Cô đã thực hiện bài kiểm tra nào để vươn lên vị trí của Fixer Hạng 5 và của Hiệp Hội nào thế? Một bài kiểm tra công xưởng ở Hiệp Hội Tres phải không? Hmm? Hmm?

Vergilius: ......

Don Quixote: Vâng, tôi hiểu rồi...!

Vergilius: Ta xin lỗi, Olga. Sự bình yên và tĩnh lặng sẽ sớm trở lại thôi.

Olga: Mắt Đỏ... Chào...mừng? Tôi đoán thế? Trời ạ, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi phải tỏ ra lịch sự thế này!

Vergilius: Nhiêu đó cũng đủ lịch sự với ta rồi. Có vẻ như mọi người đang từng lượt trở về khỏi những cuốn sách kể từ sự cố xảy ra ở 'Thư Viện (Library)'. Cảm giác như thế nào?

Olga: Y chang nhau thôi~ Trong một chốc tôi như kiểu 'Hả gì cơ? Mình chết rồi sao?' Rồi giây tiếp theo, tôi đột nhiên thấy mình tỉnh lại ở đâu đó quanh đây rồi! Không Mika, không Rain, bụng đói meo, nghĩ trong đầu tôi nên kiếm chút gì đó để ăn, nên là- ...Và rồi...sao nữa ấy nhở?

Rain: Một con cua rác xuất hiện, chị vớ lấy mấy thứ xung quanh lại tạo thành một cái vũ khí, đập nát đầu nó, nướng nó lên ăn, thế đấy.

Olga: A nhớ rồi~ Vị như cớt vậy.

Rain: Rồi chị bắt đầu bán phế liệu từ những thứ trên lưng của những con cua đó.

Olga: Haah~ Được rồi, Rain. Chị để việc kể chuyện lại cho em nhé?

Rodion: Hm~ Tính cách của cái cô Olga đó cũng suồng sả thật nhỉ?

<Đúng vậy, Rodya. Giống một ai đó mà tôi biết.>

Rodion: Uhuhu, tôi không biết người đang nói đến ai hết~

Olga: Ohoho? Gì đấy? Đó là...đầu nhân tạo, phải không?

Rain: Chị Đại, chúng ta sẽ ở đây cả ngày trời nếu chị cứ trì trệ đấy...

Olga: Tsk, được rồi. Biết rồi, biết rồi.

Người phụ nữ mà họ gọi là Olga lui về, tặc lưỡi... ...Và chàng trai gọi là Rain bước lên, giải thích mọi thứ cho chúng tôi. Cậu ấy từng là một Fixer, làm việc cùng với Olga và Mika cho đến khi bọn họ bị lôi đến Thư Viện, bị vướng vào mấy thứ gọi là tiếp khách... Và ngay lúc cậu ấy tưởng rằng như đã chết rồi, thì bỗng nhiên cậu ấy tỉnh lại, bắt đầu đi xung quanh, và nhìn thấy Olga... Họ bắt đầu thu thập phế liệu cùng nhau, có thêm sự góp mặt của Mika, và rồi lập nên một công xưởng như cách họ từng quản lý một văn phòng ngày trước.

Vergilius: ...Hm. Vậy là không có quy luật cụ thể nào trong việc trở về khi bị biến thành sách hết. ...Quy luật vẫn chưa hé lộ ra cho ta biết.

Vergilius lẩm bẩm điều gì đó trong khi đang nhìn về phía của Faust, người đang đứng gần ông ấy...

Faust: ......

Faust gật đầu trong thầm lặng.

Ishmael: ......

Tôi biết giữa hai người bọn họ đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mọi thứ luôn quá giả tạo đến nỗi tôi thậm chí không thể hiểu được... ...Với lại, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về Ishmael, người ngày một trở nên rối trí và rầu rĩ hơn. Đã đến lúc tôi nói về sự thay đổi đột ngột của cô ấy rồi.

<I-Ishmael, vậy là cô đã đến đây khi trước rồi sao? Có vẻ như cô nhận ra mấy con cua xuất hiện ban nãy.>

Ishmael: ...Ừa. Có vấn đề gì sao?

<Hở? Không...không có gì hết. Tôi chỉ tự hỏi vị của chúng ra sao thôi. Nghe cứ như mọi người ăn những con cua đó ấy.>

Ishmael: Tôi có thể hiểu cái câu hỏi ngớ ngẩn của người rõ như ban ngày ấy, nhưng... Tôi sẽ giải đáp thắc mắc đó cho người. Vâng. Tôi đã ăn rất nhiều thịt cua đó rồi. Nó có vị có thể ăn được, một khi vượt qua được cảm giác buồn nôn trào ngược lại cuống họng mình. Thoả mãn câu hỏi của người chưa?

<Ờ...rồi. C-cảm ơn nhé?>

Ừa, tôi không nghĩ đó là câu hỏi tốt nhất mà tôi nên hỏi, nhưng...câu trả lời của cô ấy lạnh lùng hơn tôi tưởng tượng nữa...

Sinclair: Vậy là...thứ đó ăn được sao... Eugh, trông nó giống như một D-Dị Thể hoặc là một Distortion vậy.

<Không, tôi không nghĩ nó là Dị Thể hay Distortion đâu.>

Sinclair: Thật ư? Thế thì...

Faust: Bởi vì Dante có thể phân biệt giữa Dị Thể và Distortion, người ấy có thể dễ dàng nhận biết được chúng mà không cần tôi giải thích. Chúng là sinh thể sống. Đột biến, nếu muốn nói chính xác hơn. Theo lý thuyết mà nói, sẽ không có bất kỳ vấn đề nào xảy ra với việc tiêu thụ và tiêu hoá bọn chúng.

Hong Lu: Bà tôi cũng từng hay thu thập các loài động vật đột biến. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con nào như này trước đây cả—thật là một trải nghiệm vô giá!

Mika: Ừa, chúng gần như là bữa ăn hằng ngày của bọn tôi đấy!

Người con gái họ gọi là Mika đang bước tới đây từ bên trong xưởng đóng tàu, cùng gương mặt khó chịu.

Olga: Mika! Thế chúng ta phải làm bao nhiêu và bao lâu đây?

Mika: Chị biết đấy, có một điều mà cha em người từng làm việc trong công xưởng thường hay nói. Toàn bộ mọi thứ.

Heathcliff: Gì, toàn bộ xuống đến cả động cơ, hay là cái gì?

Mika: Không, không xa đến thế. ...Tôi cũng không dám táy máy với cái thứ đó đâu. Tôi thấy bên trong xe buýt rồi, và...nó hoàn toàn ở một đẳng cấp phức tạp khác luôn. Nhưng ừa, hầu như tất cả mọi thứ khác đều cần phải thay đổi. Không thiết bị nổi, không cánh quạt, không thiết bị lái, không có cái gì cả.

<Thế...chúng ta bây giờ làm gì?>

Faust: Điều này đã được dự tính trước. Làm ơn hãy đề ra cho chúng tôi một giải pháp.

Mika: Quản lý vừa mới nói gì đó sao? Hay thỉnh thoảng mới vang lên vài tiếng tích tắc đồng hồ? Thôi sao cũng được. Chúng tôi lên kế hoạch để sửa nó rồi. Thứ chúng tôi thiếu là phụ tùng thôi.

Gregor: Phụ tùng cho xe buýt... Gì, mấy người muốn chúng tôi thu gom phế liệu hay gì?

Mika: Chính xác là thế đấy. Và từ những gì mà tôi thấy được, tôi chắc chắn rằng ông và đồng bọn của mình...rất phù hợp làm công việc đó đấy.

Nói xong, Mika chỉ tay ra xa... Thẳng đến chỗ lũ cua rác.

Mika: Đánh bại đám cua rác, và mấy người sẽ có thể thu thập được mấy món phụ tùng trên lưng của chúng.

Gregor: ...Cần giết bao nhiêu con?

Mika: Ờ...rất nhiều chăng?

Gregor: Haah... Tất nhiên rồi. Đó là lý do chúng ta có mặt ở đây mà, đúng chứ?

Vergilius: Chính xác. Nhiệm vụ của các cô cậu ở trạm dừng này là thu thập phụ tùng để tu sửa xe buýt. Nó là một công việc dễ dàng và đơn giản hơn việc thu hồi Cành Vàng nữa. Giờ thì, trong khi ta nói chuyện với đối tác của chúng ta... Tất cả, ra biển mau.

Don Quixote: Đó không phải bãi biển...

Ishmael: ...Đúng, nó là biển đấy. Kể cả cái bãi bùn lầy đó cũng là một phần của Ngũ Đại Hồ...hay cũng còn được gọi là biển cả.

4.5-5: Tạm Thời Tinh Chỉnh Xe Buýt

Chúng tôi đã làm việc được hai ngày rồi, có lẽ thế. Chúng tôi đã đánh bại được một số lượng cua rác đáng kể và thu thập đủ phế liệu để chất đống cả một xe hàng và thêm một vài lần nữa.

Mika: Rồi, tôi nghĩ nhiêu đây đủ để chúng tôi bắt đầu làm việc được rồi.

Rodion: Phù~ Chúng tôi nghỉ ngơi được chưa? Nghe đi nè, tôi có thể nghe thấy vai tôi kêu lên mỗi khi cử động rồi~

Sinclair: Rodion, chị có thể ngừng làm thế được không? Trông cứ như chị đang khoe mẽ với họ vậy...

Gregor: Ừ thì, sẽ mất một khoảng thời gian để tu sửa xe buýt, nên chúng ta sẽ có ít nhất một vài ngày để tận hưởng việc nghỉ ngơi. Mặc dù...nơi này trông không giống như một điểm hút khách cho lắm.

Các Tội Nhân đều bận rộn giãn căng cơ của họ và trò chuyện với nhau, mừng rỡ rằng công việc cuối cùng đã kết thúc... Nhưng tôi có một linh cảm tồi tệ rằng đâu chưa phải là sự kết thúc cho chuỗi ngày cực nhọc của chúng tôi.

Mika: Hm? Tận hưởng cái gì cơ?

Rodion: Hả...?

Tất nhiên rồi. Tôi biết ngay mà.

Mika: Tôi nói là chỗ này đủ để 'bắt đầu' thôi.

Gregor: Nghĩa...là...?

Mika: Nghĩa là mấy người phải đi thu thập thêm phế liệu rồi, hiển nhiên rồi mà.

Gregor: Cụ thể...còn bao nhiêu cái nữa?

Mika: Umm...khoảng...gấp năm lần số lượng mấy người vừa thu thập được chăng?

Rain: Mika, chúng ta cũng cần phải làm việc với bánh sau của xe luôn đấy.

Mika: À xin lỗi, gấp bảy lần.

Meursault: Xem xét tiến độ làm việc hiện tại của chúng ta, có vẻ như chúng ta sẽ không thể nào nghỉ ngơi đầy đủ được. Có thể giảm tải thời gian đi ngủ để tăng cường khả năng thu thập của chúng ta nhiều hơn.

Don Quixote: K-không. Không thể nào! Chúng ta không thể làm thế!!!

Don Quixote dường như muốn gục ngã, vẻ mặt bứt rứt hiện lên gương mặt cô ấy.

Rodion: Đợi chút đã nào~ Làm thế nào mà thu thập đống phế liệu này có thể tu sửa được xe buýt chứ?

Mika: Dĩ nhiên rồi, nếu như chúng tôi chỉ bắn mớ phế liệu này vô cái xe buýt một cách tuỳ tiện và làm cho xong chuyện, thì chẳng cần nhiều đến vậy... Nhưng sử dụng Singularity của Tập Đoàn U để dung hợp chỗ phụ tùng này, chúng tôi có thể sử dụng chúng như thể chúng là hàng được đặc chế dành cho xe buýt này vậy.

Rodion: Tập Đoàn U sao...? Tôi tưởng cốt lõi của bọn họ là một loại công nghệ đóng gói thực phẩm gì mà? Mọi người biết đấy, mấy thứ ngăn không cho thực phẩm bên trong đổ ra bên ngoài hoặc bị thay đổi theo mọi cách trừ khi phải mở bọc đóng gói ra ấy? Tôi từng ăn rất nhiều thức ăn đóng hộp của bọn họ rồi...

Rain: Hài hước thật, Chị Đại cũng nói chính xác như thế. Một vài Tổ có nhiều cách sử dụng Singularity của họ, nếu cô không biết.

Faust: ...Nếu nguyên lý làm việc là giống như nhau, một cá nhân luôn có thể tận dụng cốt lõi bản chất của Singularity để sáng chế một loại công nghệ dựa trên Singularity tại Tập Đoàn A. Tập Đoàn U không chỉ được biết đến bởi quy trình đóng gói bảo quản không đâu mà còn là bởi âm thoa điều chỉnh sức cộng hưởng.

Ishmael: Âm thoa điều chỉnh sức cộng hưởng... Cũng giống như tên khốn đó... Đan xen, hợp nhất với...rất nhiều thứ... Và rồi nuốt chửng tất cả...như thể thậm chí chưa bao giờ tồn tại...

<Ishmael... Có vấn đề gì thế?>

Ishmael: Dante. Người phải nói cho Vergilius biết ngay lập tức. Nói với ông ấy rằng chúng ta phải thu thập Cành Vàng từ những nhánh khác trước.

<Đợi tôi một chút, Ishmael... Cô ổn chứ?>

Ishmael: Không, không. Chúng ta vẫn chưa sẵn sàng. Chúng ta vẫn còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm, chúng ta không biết gì về Ngũ Đại Hồ, lẫn con cá voi cả... Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp người. Tôi sẽ giúp đỡ người nói cho Vergilius hiểu. Chúng ta không thể đến đó, chưa thể đến đó được. Tôi nói cho người biết, nơi đó là...!

Heathcliff: Đồ điên, làm gì mà nhảy cẫng cả lên thế? Sao, cảm thấy chóng mặt buồn nôn bởi đám thịt cua rồi hay gì?

Ishmael: Tất cả chúng ta đều ăn cùng một loại ruột cua, nhưng mà tôi hoàn toàn bình thường.

Heathcliff: Thế rồi hét toáng lên làm gì? Đây không phải lần đầu tiên chúng ta đối mặt với thứ mà chúng ta chẳng biết là cái gì cả. Chúng ta cũng đã chết rất nhiều lần nên đã quá quen với việc đó rồi!

Ishmael: Chết trong lúc làm nhiệm vụ chẳng phải chuyện gì đáng để tự hào cả, Heathcliff. Nếu chúng ta là cái hạng Fixer tầm thường, thì chúng ta đã chết ngay từ nhiệm vụ đầu tiên rồi, và cái tên của chúng ta sẽ bị gạch đi và vứt khỏi danh sách của cái Hiệp Hội nào đó.

Heathcliff: Cô nghĩ tôi bị ngu à? Tôi đã bươn trải sự đời và đấm nhau lên bờ xuống ruộng cho các Syndicates của Backstreets đủ lâu để biết rằng tôi chỉ có mỗi cái mạng quèn này thôi đấy! Nhưng giờ mọi chuyện khác rồi! Có Mặt Đồng Hồ ở đây để hồi sinh chúng ta sau mỗi lần chết đi đây này!

Ishmael: Bộ anh không nghĩ rằng chúng ta đơn giản chỉ là may mắn khi có Dante ở đây để hồi sinh chúng ta lại nguyên vẹn sao?

Heathcliff: Cái-cái thái độ gì đấy hả? Nếu một con Dị Thể đập vỡ sọ tôi, thì quay ngược đồng hồ lại rồi tôi sẽ để nó đánh gãy chân tôi. Chúng ta cứ tiếp tục sống chết như thế đến khi nó bị đập ra bã thôi, chẳng phải vậy sao?

Ishmael: Ồ, thế anh nghĩ là chúng ta đã nhìn thấy hết tất cả mọi thứ trước mắt tại thời điểm này rồi sao? Anh biết điều đó là không hề đúng. Trong trường hợp tệ nhất có thể xảy ra, Dante có thể xoay ngược chiều kim đồng hồ suốt cả ngày và đếch thể nào cứu sống được hết tất cả chúng ta! ...Lỡ như chúng ta đụng độ phải thứ mà chúng ta không bao giờ có thể rút lui được thì sao. Đặc biệt là cái con cá voi khổng lồ... Hah, quên nó đi.

Heathcliff: Ờ, đừng có làm trò đó ở đây. Làm như tôi không hiểu ấy. Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu khi cô coi tôi là một thằng ngu chẳng hiểu lý lẽ gì cả.

Ishmael: ...Ha.

Heathcliff: Cô-!

Yi Sang: Nào, nếu hai người cho phép tôi được xen vào!

Có lẽ là bởi vì anh ấy chưa bao giờ là kiểu người làm những chuyện như thế... Nhưng tất cả đều lặng thinh khi Yi Sang đột nhiên lớn tiếng hô lên và cắt ngang cuộc cãi vã của bọn họ một cách khác thường so với biểu hiện như mọi khi.

Yi Sang: Chúng ta hãy cùng nhau nhớ lại những ham muốn mà chúng ta đã thốt lên rất nhiệt huyết trên chuyến hành trình đến nơi đây nào. Mặc dù đúng là như thế, tuy vẫn còn rất nhiều thứ cần phải làm. Thế nhưng cũng có thể nói rằng chúng ta đã hoàn thiện được một cột mốc nào đó rồi. Có lẽ một thời gian nghỉ ngơi là một điều cần thiết. Điều đó không đúng sao, Dante?

<Yi Sang...!>

Đây là lần đầu tiên Yi Sang tỏ ra rất đáng tin cậy kể từ khi chúng ta bắt đầu chuyến hành trình trên chiếc xe buýt này...! Tôi gật đầu tán thành.

<Ừa, tôi tán thành với Yi Sang. Tôi nghĩ chúng ta có thể từ tốn lại và bắt đầu một vài hoạt động gắn kết đội nhóm cùng nhau nhỉ, mọi người thấy thế nào?>

Rain: Đúng thế, tôi nghĩ mọi người có thể nghỉ ngơi một chút. Chúng tôi sẽ báo cho mọi người biết một khi chúng tôi đã sẵn sàng.

Don Quixote: Tuyệt vời! Nếu đã thế thì! Tôi muốn tất cả chúng ta cùng tham gia chơi bóng từ-ruyền bãi biển nào!

Cùng sự hỗ trợ chuẩn xác của Don Quixote... Bầu không khí băng giá này dường như đã tan rã được một chút.

4.5-6: Bóng Chuyền...Bãi Biển?

Don Quixote: Tôi đã tận mắt chứng kiến nó. Ở đó, và tôi tự tin đảm bảo rằng, có thứ trông giống như một quả bóng giữa mớ phế thải trôi dạt quanh đây! Sẽ là sự dối trá nếu nói rằng chúng ta từ chối niềm vui hân hoan khi một quả bóng, với rất nhiều người, và bãi biển đang chờ đợi tất cả chúng ta!

Sinclair: Chúng ta...thật sự gọi chỗ nơi là bãi biển sao?

Gregor: Don Quixote, tôi đã nói rồi. Chúng ta không ở đây để vui chơi.

Don Quixote: Tôi biết rõ điều đó mà, Ngài Gregor Đáng Kính! Tôi rất cảm kích lời khuyên của ông, nhưng trong thâm tâm tôi không cho phép tôi từ chối một cơ hội tuyệt vời như thế này để gắn kết tình nghĩa của tất cả mọi người ở đây lại với nhau!

Gregor: Ờ, rồi. Ít nhất thì lần tới đừng cười toẹt miệng ra như thế nhé?

Yi Sang: Vâng, tôi đồng tình với ý kiến của Don Quixote.

Gregor: ...Yi Sang?

Yi Sang: Sau khi nhận thức ra, rằng tôi không hề có bất kỳ một ký ức nào về việc tham gia vào hoạt động thể thao cùng những người bạn của mình cả. Tôi không nói rằng tôi có tài năng trong những trò chơi liên quan đến bóng này...nhưng đây có vẻ như là một thời điểm tốt để tôi được trải nghiệm nó. Thế nên chúng ta hãy cùng nhau chơi trò bóng chuyền này đi.

Gregor: Trời ạ...

Ishmael: Chúng ta vẫn chưa sẵn sàng...

Heathcliff: ...Hah.

Ishmael: Đây không phải lúc để chơi bóng đâu... Chúng ta đã lười biếng quá nhiều rồi... Đúng thế, chúng ta cũng đã quá may mắn.

Ishmael bắt đầu rầu rĩ cùng sự u ám bao trùm lấy cô ấy. ...Có lẽ sẽ là một ý kiến hay để phân tán sự chú ý của cô ấy đi một chút.

<...Cùng chơi bóng chuyền bãi biển nào.>

Don Quixote: Một quyết định sáng suốt! Tôi sẽ đi nhặt quả bóng về cho~!

Gregor: Ôi trời ạ...

Outis: Đây là hoạt động thư giãn được đề xuất bởi không ai khác ngoài Quản Lý Điều Hành của chúng ta. Toàn thể, ngưng nhăn nhó và chấp nhận nó một cách thành kính đi!

Gregor: Rồi, rồi... Haah, mong là cái lưng tôi không gãy khi chơi cái trò này.

Meursault: Tôi biết luật lệ và chi tiết cụ thể của trò chơi này. Cho phép tôi được vẽ sân bóng.

Có những Tội Nhân cằn nhằn khó chịu, các Tội Nhân háo hứng mong đợi, một vài Tội Nhân kín tiếng không nói gì... Biểu cảm của họ rất da dạng, nhưng tất cả mọi người đều tìm kiếm một chỗ trống đủ rộng để chơi bóng chuyền bãi biển. Tôi thư giãn gân cốt của mình, hy vọng rằng hoạt động này sẽ xua tan đi bầu không khí căng thẳng ấy...

Ít lâu sau...

Don Quixote: Nào, chúng ta bắt đầu thôi!

Sân bóng được vẽ trên một bãi lầy.

Quả bóng tồi tàn bay lên không trung với cú đánh của Don Quixote...

Yi Sang: Đ-đây là cách chơi trò này ư?

Cùng cú hứng chuẩn xác của Yi Sang, có vẻ như chúng tôi đã và đang bắt đầu có một trận đấu đàng hoàng rồi.

Rodion: Đây, đây~ Ahaha, anh chơi giỏi đấy!

Hong Lu: Hây!

Gregor: Ối.

Ishmael: Tất cả chuyện này, thật vô nghĩa...

Outis: Khm...hah!

Sinclair: Cô Outis, tôi nghĩ cú đánh đó đã xém giết chết tôi nếu tôi không né nó kịp lúc đấy...

Outis: Hãy coi đây là một phần trong bài huấn luyện của chúng ta đi.

Ryōshū: ......

<Ryoshu, cô không được phép đánh bóng bằng kiếm của cô...!>

Don Quixote: Aha~! Tới đây! Tôi đã đón được bóng rồi!

Sinclair: Ơ, ơơơ...ấy!

Ishmael: Haah, chúng ta đang lãng phí chỗ thời gian mà chúng ta có thể dành ra để nghiên cứu về những đặc tính của đám cá voi...

Heathcliff: ...Ugh!

Ishmael: Hà... Và chúng ta thậm chí còn không có la bàn để dẫn lối chúng ta ra khỏi Ngũ Đại Hồ...

Meursault: Hm.

Ishmael: Chết tiệt...và tên khốn đó chắc chắn vẫn phải còn sống, bằng một cách nào đó...

Heathcliff: ...Ôi địt mẹ mày, con đàn bà này!

Heathcliff, không thể chịu nổi thái độ của Ishmael nữa, đã đá quả bóng với một lực mạnh đến nỗi khiến nó có thể nổ tung ra...

Heathcliff: Haah...?

...Và rồi quả bóng bay ra khỏi đường biên, thẳng tới đường ranh giới chia cắt chúng tôi khỏi bãi biển trắng tinh mơ mà chúng tôi đã nhìn thấy vài ngày trước.

<Quả bóng vừa mới...nổ ư?>

Faust: Đúng là như thế. Có vẻ như có một trường plasma (ly tử thể) vô hình mà chúng ta không thể nhìn thấy được.

<Trường plasma ư...? Ai lại để một cái trường plasma trên biển cơ chứ...?!>

Faust: Một loại rào chắn, được lắp đặt để ngăn cách Tổ với Backstreets. Dọc theo ranh giới của mỗi Tổ đều được bố trí các thiết bị phục vụ mục đích tương tự, mặc dù cách thức của chúng có thể khác đi đôi chút.

Rodion: Tất nhiên rồi. Luôn có hàng rào và mấy thứ khác nữa để ngăn chặn cư dân của Backstreets lẻn vào chiếc Tổ quý giá của họ. Nhưng với loại công nghệ đó thì, bọn họ có thể làm cho quả bóng biến mất mà không còn lại một vết tích nào cả, thay vì phải để lại mớ hổ lốn như này đây. Và như thế có nghĩa... Bọn họ muốn tận hưởng cảnh tượng những linh hồn vô tội vạ bị xé xác thành trăm ngàn mảnh vụn, đoán là thế. Hờ, đám nhà giàu thật sự đang rất tận hưởng cuộc sống ăn sung mặc sướng và ngắm nhìn sự khổ say của tầng lớp thấp hèn như chúng ta nhỉ.

Faust: ...Tôi không có bất kỳ lời bình nào về mục đích cụ thể của thiết bị đó hoặc về bản chất tàn ác của nó cả.

Don Quixote: T-tôi mất tận cả tiếng đồng hồ để kiếm được quả bóng đó về cho chúng ta mà...

Gregor: Sẵn sàng chiến đấu đi. Tiếng bóng nổ thu hút lũ cua rác tới rồi kìa.

Heathcliff: ...Chúng ta sẽ nói chuyện sau cuộc đánh này.

Ishmael: ......

Tôi...đã thật sự nghĩ rằng đây có thể là một hoạt động sẽ gắn kết tất cả mọi người lại với nhau.

<Mọi thứ đổ bể hết rồi... Tại sao chuyện này cứ luôn xảy ra vậy trời...?>

Gregor: Chẳng phải cũng đã đến lúc người quen dần với chuyện này rồi sao hả, bạn quản lý? Nhanh nào, mau giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi tính tiếp.

4.5-7: Sự Rạn Nứt

<Này, Ishmael.>

Ishmael: ...Vâng.

<Chúng ta có thể nói chuyện được không, chỉ một chút thôi?>

Tôi gọi Ishmael sang một bên sau khi trận chiến đã kết thúc. Đúng rồi, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì như thế này trước đây... Tôi cũng không biết liệu đây có phải là điều đúng đắn không, hoặc kết quả của cuộc đối thoại này sẽ ra sao, nhưng... Tôi không thể ngồi yên một chỗ mà nhìn mãi được.

Ishmael: Ừa. Sao cũng được.

<Tôi thấy rằng kể từ lúc chúng ta đến đây thì cô đã luôn miệng suy nghĩ về cái gì đó... Cô biết đấy, cô cũng không tham gia tích cực vào các hoạt động xây dựng đội nhóm và mấy chuyện khác nữa.>

Ishmael: Chẳng phải quá rõ ràng sao? Có thứ còn quan trọng hơn trước mắt, nhưng bọn họ thì lại bận rộn tận hưởng chuyện này, cùng nhau chơi cái trò bóng chuyền ngu xuẩn này.

<Thứ gì đó quan trọng hơn...nó có phải là về Ngũ Đại Hồ không?>

Ishmael: Đúng.

<Và rằng chúng ta, trong tình cảnh hiện tại, không nên đi đến đó?>

Ishmael: Không.

<Rồi... Thế, tại sao cô lại nghĩ rằng chúng ta không có cơ hội đối đầu với bất kỳ thứ gì đó xuất hiện ở đó?>

Ishmael: Tôi nói với người rồi. Chúng ta chưa sẵn sàng. Chúng ta sẽ cần ít nhất tận nửa năm để thích nghi với Ngũ Đại Hồ và những thứ hiện hữu tại đó. Hoặc là, chúng ta có thể thử tích luỹ nhiều kinh nghiệm hơn, đủ để áp đảo đi điểm yếu của chúng ta. Và điều tương tự cũng áp dụng với người đấy, Dante. Người cần phải trở nên mạnh hơn để có thể tự lo liệu cho chính bản thân người. Tôi có thể giúp người chuyện đó được. Và Outis... Tôi chắc rằng cô ấy cũng sẽ giúp người luyện tập luôn.

Outis: ...Nếu tình thế trở nên quá tồi tệ đến nỗi chính bản thân phải ra tay hành động, thì tất nhiên rồi.

<Đ-đợi. Đợi đã. Nửa năm sao, Ishmael...? Chúng ta không có dư ngần ấy thời gian đâu.>

Ishmael: Thật ư? Đó là lý do tại sao chúng ta lại chơi bóng chuyền bãi biển ư? Bởi vì chúng ta không có dư thời gian ư? Và...ý của tôi không phải là chúng ta ngồi chơi không làm gì suốt nửa năm đâu. Tôi nói là chúng ta nên đến những đích đến khác trước đã rồi hẵng quay trở lại nơi này sau.

Faust: Điều đó là không thể. Mọi địa điểm chứa Cành Vàng bên trong Tổ vẫn chưa được phát hiện ra, và Đội Tiền Tuyến vẫn chưa hoàn thành quá trình khảo sát sơ bộ của họ.

Ishmael: Toàn viện cớ. Trong thời gian qua tôi đã biết rằng cô có động cơ thầm kín nào đó rồi. ...Và dù cho nó là gì đi nữa, đây chính là sai lầm mà cô sẽ không bao giờ có thể quên được.

Faust: ...Có thể.

<......>

Ishmael: Gah, thật hỗn loạn. Trong trường hợp đó thì, chúng ta ít nhất cũng nên vạch ra tuyến đường biển chi tiết và lên kế hoạch tác chiến...

Heathcliff: Cứ lải nhải liên tục và liên tục...

Ngay khi tôi tưởng cuộc đối thoại giữa chúng tôi đã trở nên bế tắc, thì Heathcliff chen ngang vào.

Ishmael: Anh bị cái quái gì thế hả?

Heathcliff: Ngậm cái mồm vào. Cô nghĩ cô là người duy nhất chật vật ở đây hay sao? Tất cả chúng ta đều đã chết rất nhiều lần mà giờ đếm cũng không đếm xuể được. Từng người một trong số tất cả chúng ta! Thế điều mà tôi đang muốn nói ở đây là chúng ta sẽ thành công thêm một lần nữa thôi, bằng một cách thần kỳ nào đó!

Ishmael: Và tôi đang cố nói với anh là Ngũ Đại Hồ hoàn toàn khác biệt, Lỡ như quản lý chết đuối thì sao? Lỡ như thứ đó nuốt chửng chúng ta và cơ thể của chúng ta không thể hồi phục được thì sao? Anh có hiểu không hả? Chuyện này không giống như những gì mà chúng ta đã phải trải qua trước đây đâu! Đây rất có thể sẽ là sự kết thúc của tất cả chúng ta đấy! Rồi thì tôi...sẽ không còn cơ hội nào để giết chết tên khốn đó...

Heathcliff: ...Được rồi. Vậy hãy nói là cô đúng đi. Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, thì tất cả chúng ta đều sẽ chết hết và tôi sẽ không thể nào có lại Cath...ý tôi là, sống dậy được. Thế rồi nghỉ ngơi một chút thì có gì là sai hả? Sao, mấy con cá voi đó tập thể dục liên tục hay gì? Cô đã phá bĩnh cái bầu không khí này kể từ lúc chúng ta đặt chân đến đây rồi, thế nên tại sao cô không dùng cái lẽ thường chó má của mình và đừng có lôi kéo những người khác trầm cảm cùng cô đi hả!

Ishmael: Anh nói lý hay quá nhỉ, Heathcliff. Anh thì biết cái 'lẽ thường' gì về Ngũ Đại Hồ chứ? Anh đã bao giờ nhìn thấy một con cá voi chưa? Kể từ khi nào mà anh trở thành người biết tuốt vậy? Anh thì biết cái quái gì về đời sống của một thuỷ thủ cơ chứ? Ha, anh biết thế quái nào được? Anh suốt ngày chỉ biết khóc lóc gọi tên bạn gái mình hay sao đó, ngủ gà ngủ gật trên xe buýt, hoặc hở cái là gân cổ lên chửi nhau!

Heathcliff: ...Câm mồm.

Ishmael: Là giết hoặc bị giết, bởi tất cả mọi thứ từ tận nơi sâu thẳm của đại dương cho đến những thứ tráo trở trên bầy trời đen kịt cố gắng trườn bò lăn lộn và ngã nhào trên boong tàu khi đang cố gắng gượng xoay sở tình hình...  Vô số thảm hoạ tự nhiên không tả xiết như bão axit, sóng thần cá ngừ, gió lốc não, và còn rất nhiều thứ kinh dị quái gở khác của cái hồ mà tôi còn chẳng thể nhớ được tên chúng để liệt kê ra! Và từ trong những cơn bão ấy, những cơn sóng biển cao tận như núi trời! Theo sau đó, là những con quái vật biển chó chết ập lên boong tàu! Chỉ cần ngó lơ đi một khoảnh khắc và toàn bộ đồng đội chiến hữu của anh, những người mà anh tin tưởng bằng cả mạng sống này, đều đã bị giết sạch hết! Tất cả mọi người và tất cả mọi thứ chó má chết tiệt đó đều trở nên điên loạn hết lên và biến đổi thành một thứ hoàn toàn khác trong cái hồ đáng ghê tởm ấy! Nó là điều mà cái loại người đa cảm non nớt thảm hại như anh... ...Sẽ không bao giờ có thể hiểu được, cho dù có chết đi chết lại cả trăm ngàn lần.

Heathcliff: Tao bảo mày câm mồm lại!

Trước khi bất cứ ai kịp can lại, Heatcliff đã vung đòn vào người Ishmael.

Ishmael: Ach...

Heathcliff: Mày đéo biết bất kỳ cái gì về tao cả, con khốn nhà mày!

Yi Sang: C-các bạn của tôi...

Cuộc giằng co diễn ra quá chớp nhoáng đến độ không một ai có thể xen ngang vào được; Yi Sang dường như trông thật đáng thương khi anh ấy chỉ có thể đứng đó nhìn trong sự hoang mang không biết phải làm gì. Trong một thoáng chốc, có vẻ như Heathcliff đang có ưu thế khi nắm đấm của anh ta đấm thẳng vào quai hàm của Ishmael...

Ishmael: Aaaarrrgggh!

Heathcliff: Cái gì?!

Ngay khi Ishmael có vẻ như định tung ra một cú đấm, cô ấy đá vào chân của Heathcliff, khiến anh ta ngã nhào xuống đất.

<I-Ishmael, đợi đã!>

Trong nháy mắt, Ishmael cầm chiếc chuỳ của mình lên. Cô ấy vung nó qua khỏi đầu, như thể có thể giáng nó xuống bất cứ lúc nào. Tay cô ấy run rẩy cùng sự phẫn nộ không thể kiềm chế được.

Heathcliff: ...Rồi sao, mày sẽ làm gì? Đập nát đầu tao à? Như cách tao làm với như khi trước vậy? Được thôi, giết tao đi. Chả sao cả. Tao sẽ hồi sinh lại nguyên vẹn trong phút chốc thôi. ...Tao là một thằng ngu khi nghĩ mày sẽ khác biệt với tao. Hah, suy cho cùng, tất cả mọi người đều giống nhau hết.

Ishmael: ...!

<A...>

Tôi không chắc điều gì khiến cho cô ấy đột ngột thay đổi như vậy, nhưng ít nhất thì cũng yên tâm hơn rồi. Cô ấy nhìn Heathcliff với đôi mắt mở to hết cỡ ra...và buông cây chuỳ cho nó rơi xuống đất.

Yi Sang: Tôi ước rằng tôi sẽ không phải chứng kiến cảnh bạn bè tôi đánh nhau nữa... Nhưng, có lẽ là, những cuộc tranh cãi giữa những người bạn thế này là điều không thể tránh khỏi...

Olga: Hyaah~ Xem hai người họ đánh nhau khiến tôi nhớ lại ngày xưa quá! Trước đây chúng tôi cũng từng giống như bọn họ bây giờ vậy. 

Rain: Chị Đại, im lặng! Shh!!

Mika: Haah...

Faust: Dante, tôi đã quên nhắc người chuyện này bởi vì chúng ta đã không hề có tranh chấp với nhau như thế này kể từ nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta... Nhưng người sẽ phải chịu trách nhiệm cho những lần quản lý thất bai trong tương lai, nếu như có thêm những cuộc tranh chấp nơi công sở tương tự chuyện này tiếp diễn.

<Tôi...>

Tôi phải làm cái quái gì về chuyện này đây chứ? ...Là điều mà tôi muốn nói, nhưng tôi đã ngăn chiếc lưỡi vô hình của mình lại.

Outis: Tại sao nó lại là lỗi của Quản Lý Điều Hành được hả, Faust? Là lỗi của hai tên ngốc đó khi lôi nhau vào vụ cãi vã vô lý này.

Faust: Ngăn chặn vụ cãi vã vô lý giữa đồng nghiệp với nhau là công việc của một quản lý.

Outis: Cô...

Sinclair: D-dừng lại đi, mọi người ơi...

Don Quixote: Quả đúng vậy, những hành vi như thế không phù hợp với bản chất hào hiệp trượng nghĩa của Công Ty Limbus.

Sự do dự của Sinclair, nỗ lực cố gắng hoà giải của Don Quixote, giọng nói điềm tĩnh của Faust, cùng tông giọng ngày một tăng cao cố gắng giải vây cho tôi của Outis. Tất cả mọi âm thanh đồng loạt phát ra bắt đầu trở nên cực kỳ khó chịu...

<Dừng lại đi... Tất cả mọi người. Đủ rồi.>

Tôi không còn gì để mất vào lúc này nữa.

<Ishmael, Heathcliff.>

Heathcliff: ...Cái gì.

Ishmael: ......

<Cả hai người, ngừng làm việc với nhau một thời gian. Xa cách nhau ra. Ít nhất...ít nhất là cho đến khi tôi có thể nghĩ ra cách để giải quyết chuyện của hai người.>

Heathcliff: Không phải là tôi thích nhìn mặt cô ta đâu.

Ishmael: ...Rồi.

Và thế là bầu không khí lại trầm lắng xuống như bãi bùn lầy này vậy...

Rain: Rồi, rồi... Chúng tôi đã có số lượng ước tính cụ thể rồi, nên cứ tự nhiên thu thập thêm phế liệu nhé.

Các Tội Nhân: ......

Chúng tôi dành những ngày tiếp theo thu thập phế liệu với những Tội Nhân.

4.5-8: Rắc Rối Dưới Nước

Những ngày tiếp theo đối với bọn họ thật ngột ngạt và cả tôi cũng vậy. Ngoại trừ Outis, có lẽ vậy...

Outis: Cô kia! Kết nối những bộ phận đó sẽ khiến cho quạt hút khí gặp vấn đề!

Mika: Thế thì chúng tôi phải làm thế nào hả? Ở đây có tận ba dây dẫn điện rời rạc lận.

Outis: Lũ gà mờ. Để ta thị phạm cho mà xem. Hmph, đây chẳng là gì so với hồi ta còn làm việc chung với các tập đoàn kỹ thuật cả...

...Outis, người dường như khá am hiểu trong lĩnh vực kỹ thuật này, tiếp tục hỗ trợ việc tu sửa xe buýt của Xưởng Tàu Molar.

Yi Sang: Cô Faust, liệu cô có sở hữu bất kỳ tài liệu hay vật phẩm nào liên quan đến các Tội Nhân, hay các giấy tờ liên quan đến thông tin các nhân và sở thích của bọn họ không?

Faust: ...Chúng tôi không lưu trữ các ghi chép về các thông tin cụ thể đó. Yi Sang, như tôi đã nhắc nhở anh rất nhiều lần, là một Tội Nhân thì điều tốt nhất nên làm là phó mặc cho quản lý đưa ra những quyết định đó...

Olga: Oiiyi~ Không gì tuyệt vời hơn bia rượu và say khướt đi để hàn gắn một tình bạn tan vỡ cả! Sao nào, mấy người có muốn thử vũ khí bí mật của tôi không?

Rain: Không đời nào...chị đang nói đến rượu não vua cua rác mà chị đã luôn đề cập đến sao?

Rodion: Ooh...tôi thấy thích thú hơn rồi đấy.

Yi Sang: K-không...không, tôi không nghĩ tôi sẽ muốn làm thế đâu. Tôi sẽ tự mình hỏi trực tiếp họ. Cảm ơn cô.

Olga: Mmm, cá là sẽ không có ích gì đâu~

Yi Sang đang cố gắng nghĩ rất nhiều cách để chấm dứt mối thù hằn giữa Heathcliff và Ishmael.

Ryōshū: SYNC.

Meursault: Không, SILO sẽ thích hợp hơn.

Ryōshū: Tsk...hm? À, được... Có lẽ làm như thế trong khi chúng vẫn còn sống sẽ là một cách để tiên phong trên con đường hướng đến nghệ thuật mới. (Cần dịch lại cho ma mị hơn) (Ah, yes... Perhaps doing so while they're still alive would be a way of pursuing a new direction in art in the vein of an avant-garde spirit)

Meursault: Đề xuất của tôi là không khiến chúng cảm thấy thêm phần đau đớn. Chỉ là một phương thức phù hợp hơn để tiếp cận với nghệ thuật ẩm thực.

Mika: Xin lỗi, nhưng...chừng nào mới có bữa tối vậy? Hai người đã nói đi nói lại chuyện này trong hơn 30 phút rồi đó...

Olga: Rain... Chị sắp chết đói rồi... Chị có thể nghe thấy tiếng cua rác đang chọc nát bao tử của chị rồi...

Rain: Chị Đại, xin hãy cố trụ thêm chút nữa đi...!

Có vẻ như Ryoshu và Meursault đều đang cố gắng biến đám cua rác thành thứ gì đó trông có thể ăn được. Tôi không có các nụ vị giác hay là miệng, nhưng...nó bắt đầu trông giống thức ăn thực sự rồi, ít nhất là về vẻ bên ngoài.

Rodion: Mấy nhóc! Chúng chạy hướng đó kìa!

Don Quixote: Tôi không phải—

Cua Rác: Gwah!

Don Quixote: —là một đứa nhóc! Ngay bây giờ, Sinclair Trẻ Tuổi! Hạ gục nó đi (¡El golpe de gracia)!

Sinclair: Ông Gregor, tôi sẽ tấn công chân trái của nó!

Gregor: Rõ rồi~ Hup!

Hầu hết những Tội Nhân khác đều đang bận rộn đi săn cua rác và thu thậm thêm phế liệu. Họ nói rằng có công mài sắt có ngày nên kim. Và tất cả mọi người đều thể hiện những đòn tấn công phối hợp rất ăn ý mà không cần đến tôi ra lệnh cho họ. Còn Heathcliff thì...

Hong Lu: Quao, Gregor~! Ông đang thể hiện tài quay xiên của mình đấy à?

Ryōshū: Nhạt nhẽo. Lửa của ngươi quá nhỏ.

Sinclair: Đ-Đợi đã! Ông ấy đang hoả táng nó kìa!

Meursault: Nó đã được lấy ra xong. Tuy nhiên, thứ này không thể thực hiện mục đích vốn có là một nguồn cung cấp chất dinh dưỡng đầy đủ được nữa.

Don Quixote: Đ-đưa nó cho tôi! Tôi chưa ăn được gì ngoài 3 cái chân thôi cả!

Yi Sang: ...Ah! Heathcliff!

Heathcliff: ......

<Heathcliff...?>

Heathcliff: À, ê. Là, ờ... Tôi và lão dẫn đường đã nói chuyện với nhau. Giờ tôi...ổn rồi.

Rodion: Nó có...thật sự chỉ là nói chuyện không vậy?

Heathcliff: ...Ugh. Q-Quên nó đi! Tôi sẽ không gây thêm rắc rối nào...cho mọi người nữa. Thế thôi. Nên ờ...chừa tôi vài thứ để ăn với?

Tôi không biết liệu Vergilius thật sự có một cuộc 'trò chuyện' với Heathcliff hay không, nhưng... Tôi mừng là, không giống những lần trước, ít nhất ông ấy có mặt ở đây để làm Heathcliff bình tĩnh lại. Nhưng còn Ishmael thì...

Vergilius: ...Nói chuyện một chút nào, Dante? Haah, chà... Độc thoại thế này thì có hơi...

<......>

Vergilius: Ta chắc rằng cậu đã được thông báo trước rồi... Ta đã thực hiện một cuộc họp mặt nho nhỏ với hai "cá nhân có vấn đề". Cậu sẽ thấy rằng 'kỷ luật' đã có hiệu quả với Heathcliff. Trong khi đối với trường hợp của Ishmael...thì vẫn chưa được giải quyết xong xuôi. Hoặc nói một cách chính xác hơn là, không có lý do nào để giải quyết nó cả.

<Ông đang nói về cái gì thế?>

Vergilius: Cậu chắc hẳn đang hỏi ta nói về cái gì thế. Ta hy vọng cậu không mong rằng ta sẽ giải thích toàn bộ mọi thứ cho cậu. Cậu sẽ tự mình nhận ra điều đó sớm thôi. Suy cho cùng, cái...việc trông trẻ và nuôi dưỡng sự vô nghĩa này không nằm trong số việc ta phải làm, Quản Lý Dante.

<Tôi biết ông đang phải làm rất nhiều việc...và tôi cảm kích điều đó.>

Vergilius: Ta mong là ta không phải can thiệp vô thêm một lần nào nữa. Cậu có thể xem cuộc "trò chuyện" mà ta tự nguyện làm với hai người đó như là một ân huệ nhỏ của ta cho sự thể hiện tạm ổn của cậu gần đây. Giờ thì, ta vẫn còn việc phải bàn với các Fixers của Văn Phòng Molar.

...Cứ như thế, Ishmael bị bỏ lại một mình, và không còn gì để nói nữa. Theo lời nói của những người ở xưởng tàu, cô ấy dường như lẻn ra ngoài một mình vào ban đêm để chuẩn bị vô số thứ. Cho dù tôi có đến gặp cô ấy, khi tôi thấy cô ấy đang quanh quẩn đây đó và gọi tên cô ấy...

Ishmael: ......

Cô ấy không hề đáp lại tiếng gọi của tôi. Không phải cô ấy mặc kệ tôi. Thay vào đó...cô ấy dường như quá chú tâm vào thứ mà cô ấy đang làm. Tôi nên làm gì với cô ấy đây? Không, tôi có thể làm được điều gì chứ? Trong khi một câu trả lời rõ ràng không hề muốn xuất hiện trong đầu tôi...thì chuyện đưa Mephistopheles ra biển khơi đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.

4.5-9: Mảnh Phế Liệu Cuối Cùng

Tất cả Tội Nhân, ngoại trừ Ishmael, đều tập hợp lại để chiêm ngưỡng thành quả cuối cùng.

Don Quixote: Ooh! Tôi được chứng kiến tận mắt chiếc xe buýt chuyển hoá rồi ư?

Yi Sang: Người ta sẽ gọi thứ này là xe buýt tàu, hay là tàu xe buýt?

<Tôi nghĩ tôi sẽ cho xe buýt tàu chăng?>

Sinclair: Bánh xe đâu mất rồi? Chúng ta sẽ cần lại chúng sau khi xong việc ở Quận Tập Đoàn U đấy...

Outis: Một vấn đề chẳng đáng để bận tâm. Dĩ nhiên là nó đã được tinh chỉnh thành thể lưỡng cư rồi, vừa có dạng tàu và dạng xe buýt.

Gregor: Gì đây, xe buýt ma thuật à...?

Faust: Mephistopheles sở hữu vô số khả năng thiên biến vạn hoá đồng nghĩa với việc nó luôn có khả năng thực hiện vô vàn loại chức năng khác nhau. Chẳng phải Faust đã giải thích chi tiết này một lần rồi sao?

Mika: Nào nào, đủ rồi đấy... Khởi động nó lên thôi.

Don Quixote: Ực...

Khi Mika chạm vào bộ điều khiển, chiếc xe buýt...ý tôi là chiếc tàu...ý tôi là xe buýt tàu bắt đầu rung lắc...

<Hả?!>

Và phát ra âm thanh kỳ lạ đến chói tai mà chúng tôi đã nghe trước đó.

Mika: Nhgh... Tôi nghĩ là chúng ta thiếu mất cái gì đó. Chắc là thiết bị chuyển dạng có vấn đề rồi.

Rodion: Oái~ Tôi tưởng màng nhĩ của tôi sắp nổ rồi ấy. Thứ gì có thể gây ra âm thanh đó chứ?

Rain: Mika... Tôi nghĩ là do cái bộ phận mà chúng ta đã miễn cưỡng tạo ra với mấy thành phần còn sót lại đó.

Outis: Cái gì cơ? Nói "miễn cưỡng" là sao?

Mika: C-chúng tôi không có lựa chọn nào hết! Không có đủ phụ tùng... Có một bộ phận này lẽ ra không thể thay thế được, nhưng vấn đề là...

<...!>

Rain: ...Tiếng này không phải tiếng động cơ đâu, đúng chứ?

Faust: Là sinh vật đột biến khổng lồ mà chúng ta đã chạm trán lúc trước. Nó đang tiến về phía này.

Yi Sang: Có vẻ như nó bị thu hút đến đây bởi tiếng kêu la đó như lần trước.

Olga: Hmm hmm, tin tốt thật đấy~ Con cua khổng lồ đó có chính xác bộ phận mà chúng ta đang thiếu trên lưng của nó, có phải không?

Mika: E-em đoán là thế...

Rain: Chị Đại, chị thật sự định...?

Olga: Tất nhiên là thế rồi~ Đó là một loại phụ tùng đắt tiền và rất khó để sản xuất ra, có đúng không?

Rain: Chị không nhớ cách nó giết chết những nhân viên của các xưởng đóng tàu khác sao?

Olga: À thì, đó là bởi vì nó lao đến chỗ chúng ta trước, chứ không phải bởi vì chúng ta đi săn nó để kiếm phụ tùng gì cả. Nhưng giờ thì~ Chị đây có các quý ông quý bà này hỗ trợ chúng ta rồi. Với lại, nó đã giết những người giúp đỡ chúng ta thành lập nên Xưởng Tàu Molar từ những ngày đầu đời vất vả, phải không? Coi như đây là lúc thích hợp để đập nát cái đầu nó ra rồi. Và trích xuất thêm vài ngụm rượu từ dịch não của nó nữa...

Rain: ...Chị Đại?

Rodion: C-chúng tôi có thể xin vài ngụm được không?

Sinclair: Chị, chị nói "chúng ta" là sao?

Mika: Hmm, con vua cua rác này có vẻ như cũng vài năm tuổi, nên chắc chắn chính là con chúng ta đã gặp khi trước.

Heathcliff: Thế thì...tất cả những gì chúng ta cần làm là bắt và giết nó thôi, đúng chứ?

Olga: Chuẩn rồi~

Heathcliff: Nghe cô ta nói rồi đấy, mặt đồng hồ.

Heathcliff quay về phía tôi, hào hứng muốn tiến lên đập nát vài cái vỏ cua.

Ishmael: Đừng. Đây chẳng phải là điều tốt hơn cho chúng ta sao?

<Ishmael?!>

Rodion: Trời ạ, Ishy... Cô đã đi đâu suốt thời gian qua thế?

Ishmael: Tôi đang chuẩn bị cho chuyến đi sinh tồn của chúng ta tại Ngũ Đại Hồ, rõ ràng thế còn gì. Điều ít nhất tôi có thể làm được là viết ra một hướng dẫn đầy đủ chi tiết về đám cá voi cho mọi người nghiên cứu, đúng không nào?

Rodion: Cô biết là tôi không đọc mấy cái thứ đó mà...

Ishmael: Thế thì tôi sẽ liên tục nhắc cho cô nhớ đến khi nào cô chịu đọc nó thì thôi. Thấy không quản lý? Chúng ta vẫn cần thêm rất nhiều thời gian. Có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Con vua cua rác đó có thể bị đánh bại mà đúng chứ? Thế thì mau làm chuyện đó và hoàn tất việc tu sửa xe buýt sau đi. Và khi chúng ta có nhiều thời gian hơn...

<Ishmael... Tôi không chắc lắm. Việc tôi không có trí nhớ cũng chẳng giúp ích được gì, tất nhiên là thế rồi, nhưng mà...>

Ishmael: ......

<Tôi không biết là cô đang sợ hãi cái gì, hay việc chúng ta phải chuẩn bị cho thứ gì. Tôi rất muốn tôn trọng ý kiến của cô và cân nhắc về chuyện đó...nhưng tôi không nghĩ đây là điều tốt nhất cho tất cả chúng ta đâu. Nên là—>

Ishmael: Không có "tất cả chúng ta" nào ở đây cả.

<...Hả?>

Ishmael: Thành thật đi. Đã có bất kỳ ai trong số chúng ta ở đây cống hiến hết mình vì lợi ích cho "tất cả chúng ta" chưa? Chúng tôi đều ký kết một cái hợp đồng với Công Ty Limbus vì mục riêng của mỗi chúng tôi. Tôi đã làm thế, Yi Sang cũng vậy như chúng ta đã thấy lần trước, và tất cả mọi Tội Nhân khác đều như thế cả. Chẳng phải tất cả chúng ta cùng nhau làm chuyện này chỉ để đạt được mục đích cá nhân của chính mình thôi sao? Và cả ngài nữa... Ngài tự ép buộc chính bản thân mình đi tìm những Cành Vàng đó, thứ mà ngài chưa bao giờ nghe đến trong đời, chỉ để ngài có thể tìm lại ký ức của chính mình. Ngài có một động cơ ích kỷ hơn tất cả những người ở đây, nên tại sao ngài lại giả vờ rằng ngài làm tất cả mọi thứ vì tất cả chúng ta vậy hả?

Outis: Sao cô dám cao giọng với—

Vergilius: Đủ rồi.

Outis: ...Tch.

Vergilius, người dường như đã thầm lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi, xen vào như thể ông ấy đã ở đây từ ban đầu rồi.

Vergilius: Ishmael. Ta tin rằng ta đã nói rõ trong cuộc gặp riêng của hai chúng ta rồi. Ưu tiên 'hợp đồng' trước.

Ishmael: ...Hợp đồng sao. Ừa, đây là công ty mà tôi đang làm việc cho mà. Tất nhiên là thế rồi.

Ishmael liếc nhìn tôi với vẻ mặt chưa từng được phô ra trước đây. Tôi cảm nhận được...sự thù địch trong đôi mắt của cô ấy.

Ishmael: Được thôi, tôi sẽ tuân theo cái hợp đồng đáng quý hoá quá đó. Quản Lý. Ra lệnh cho tôi, và tôi sẽ thực hiện nó. Thế nên, nếu như có bất kỳ thứ gì ngài muốn ở tôi kể từ bây giờ, thì nói nó ra. Rõ ràng vào. Tôi sẽ không tự ý hỗ trợ điều gì mà không được yêu cầu hay giải thích thêm bất kỳ thông tin nào nữa.

<......>

Ishmael: Chúng ta còn chờ đợi cái gì nữa? Không phải ngài định ra lệnh cho chúng tôi đi giết con động vật lớp giáp xác đó sao? Tôi sẽ chấp nhận tuân theo mệnh lệnh đó bởi vì đó là điều quy định trong hợp đồng, Quản Lý Dante. 

Sau khi Ishmael nói xong, cô ấy trừng mắt với tôi như thể đang chờ đợi chỉ thị của tôi... Và tôi chỉ có thể đáp lại:

<...Đi thôi.>

Ngay khi tôi vừa dứt câu, Ishmael xoay người và rời xưởng theo đúng hiệu lệnh. Tất cả những gì tôi có thể làm là dẫn các Tội Nhân khác đi theo sau cô ấy.

<...!>

Ngay sau đó,

Tôi nghe thấy những tiếng sóng vỗ dập dồn và những tiếng đùng đùng của bão tố.

Viễn cảnh của sự tàn phá khốc liệt hiện qua tâm trí tôi.

Tứ chi và những mảnh xác thịt vụn vỡ trong cơn bão dữ dội mang những cơn sóng thần đến, Ishmael gắng gượng bám lấy con tàu để sống sót...

Cùng một con mắt khổng lồ, đồ sộ và quá cỡ hiện ra đang lườm thẳng vào con tàu, quan sát cô ấy trong sự thầm lặng. Có lẽ... Đây chính là manh mối cho hành vi khó hiểu của Ishmael.

4.5-10: Mảnh Phế Liệu Cuối Cùng

Theo lời của Vergilius nói... Những người ở xưởng tàu đã dành dụm được một số tiền cho chuyến đi về Backstreets của Tập Đoàn V nơi từng là Văn Phòng Fixer của họ. Sau khi trải qua một sự cố tàu WARP, họ có vẻ như đã quyết định sẽ chọn đi xe hơi thay vì đi tàu. ...Tôi đã nghĩ đến việc nói cho họ biết sự thật mà tôi đã học được từ một vài Danh Tính (Identities) khác, nhưng tôi đoán không nên biết gì vẫn sẽ tốt hơn cho họ và không hé ra bất kỳ lời nào cả. ...Có thể tôi sợ rằng những thứ mà tôi nói ra sẽ lại mang đến kết quả xấu. Giống như cách Ishmael đã không còn tin tưởng tôi nữa.

Mika: Nào... Hoạt động đi...

Olga: Ohh, được rồi này!

Mika: Phù... Coi như công việc của chúng ta đã hoàn tất rồi.

Rain: Và...may mắn thay, thuỷ triều dâng lên rồi. Mấy người có thể khởi hành ra khơi rồi đó.

Mika: Nào, giờ thì... Chuyển sang dạng tàu!

Don Quixote: Oooh?! Nó thật sự đã biến hoá rồi kìa!

Mika: Phải nói là, tôi thật sự ngưỡng mộ người thiết kế ra cỗ máy này. Tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện về nó rồi, nhưng được tận mắt chứng kiến nó... Nếu mấy người cố gắng, thì nó chắc chắn có thể chuyển thành những dạng khác nữa, miễn là lõi của nó còn nguyên vẹn. Làm thế nào mà một cái lõi có thể trông chân thật vậy được chứ? Tôi rất...ngạc nhiên, không biết từ nào để diễn tả nó nữa.

Faust: Đúng thế, Faust rất tuyệt vời.

Rain: Được rồi, giờ thì... Vào trong xe đi. Mấy người có thể chuyển lại dạng của nó khi đã tiếp cận với mặt nước.

Ra khơi trên chiếc xe buýt hình tàu biển Mephistopheles, chúng tôi tiến về phía trước, hướng thẳng vào dòng thuỷ triều dâng cao. Mối quan hệ của tôi với Ishmael vẫn còn rất mập mờ, điều mà tôi vẫn chưa thể chắc chắn là tôi nên làm cái gì... Nhưng bởi vì một vài Tội Nhân cũng đang cố gắng hỗ trợ Ishmael, nên tôi quyết định rằng tốt nhất là tôi cố nghĩ ra giải pháp trong lúc đó. Có thể tôi sẽ biết được thêm nhiều điều nữa khi chúng ta tiến xa hơn về phía Ngũ Đại Hồ.

Rain: Mm. Đã khởi hành được rồi, tốt quá.

Olga: Có nghĩa là chúng ta sẽ được trả tiền và có thể ăn một bữa thịnh soạn sao?

Rain: Thật ra chúng ta đã nhận được tiền từ ít phút trước rồi. Ngay khi chúng ta hoàn tất phần của chúng ta trong hợp đồng, một Fixer giao hàng từ Hiệp Hội Devyat đã đến và trả hết chỗ tiền còn lại cho chúng ta rồi.

Olga: Oho~ Hoá ra đối tác của chúng ta có vẻ như là một tay to mặt lớn sao? Tuyệt vời, giờ đây mới là một món hời chứ! Chúng ta tạm dừng việc săn cua rác và kiếm chút thịt lợn nướng ăn chứ nhỉ? Thịt bụng lợn nướng!

Rain: Nghe hay đấy, Chị Đại.

Olga: Hahaha! ...Nhân tiện này, Mika?

Mika: Vâng?

Olga: Chúng ta thêm chế độ lặn vào kế hoạch tu sửa từ khi nào thế?

Mika: Chúng ta...đâu có thêm vào đâu?

Rain: Con tàu có vẻ như vẫn đang nổi mà...

Heathcliff: Ê! Tát nước ra mau lên!

Sinclair: Xô! Xô đâu hết rồi?!

Yi Sang: Tôi đã tìm thấy một lỗ hổng! Đây chắc chắn là...

Ryōshū: T.D.

Charon: Chúng ta chìm rồi, ực ực.

Ishmael: Hà...

Rain: ...Em sẽ đi lấy thuyền cứu sinh.

Mika: Đoán là chúng ta cũng nên chuẩn bị nôn tiền phí phạt ra rồi...

Olga: Haha... Chúng ta tiêu đời rồi.

...Với sự nỗ lực điên cuồng của chúng tôi để tát hết nước ra, và khả năng chèo lái điệu nghệ của Charon... Chúng tôi đã xoay sở quay về được xưởng tàu và sửa chữa lại xe buýt... Thế là, chuyến hành trình đến Ngũ Đại Hồ của chúng tôi bằng một cách nào đó đã bắt đầu một cách khốc liệt hơn...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến