The 3rd Walpurgis Night
The 3rd Walpurgis Night
Đêm Phù Thuỷ Thứ 3
Màn Đêm Trở Lại
Sinclair: A...
Ishmael: Này...
sao mà mấy cái đèn xanh này vẫn... còn xanh thế?
Một báo động
không mong đợi khác. Nhưng chúng tôi đều phản ứng với vẻ ngạc nhiên có chừng mực,
bởi chúng tôi đã quá quen thuộc với sự ngẫu nhiên này hết rồi.
Faust: Không giống
như việc nó hoàn toàn tránh được sự ảnh hưởng của Dị Điểm của Tập Đoàn T. Tuy
nhiên, có thể nói rằng việc giữ lại một phần màu sắc này có thể là do Walpurgis
Night là một thời điểm nhất thời trong đó vô vàn khả năng có thể xảy ra trùng
khớp nhau.
<Có lý...>
Faust bước đến ghế
tài một cách thờ ơ và tắt chuông báo đi.
Don Quixote: Hãy
chứng kiến! Nó đã trở lại, cái Wal-Walpu-gì gì đó night!
Đôi mắt của Don
Quixote sáng lấp lánh về sự chuyển hướng nhỏ nhất sau khoảng thời gian chờ đợi
dài đằng đẵng này,
Tất cả đều trở
thành một phần của thói quen.
Kể cả những thứ
bí ẩn như cái ‘Walpurgis Night’ này.
Faust: Ồ. Thêm một
biến động khác, ngoài Walpurgis Night này, đã được phát hiện,
<Một biến động
khác?>
Faust: Đúng. Lối
vào một Hầm Ngục Gương mới đã mở ra.
Heathcliff: Ờ phải
rồi. Là nó.
Heathcliff thỏ thẻ
trong lúc đứng dậy khỏi ghế ngồi của mình.
Heathcliff: Tôi
nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta có thêm một cái mới rồi. Nó xảy ra mỗi khi chúng
ta trải qua mấy chuyện quái gở... Không nghĩ nó sẽ xuất hiện cùng ánh đèn xanh.
Heathcliff vỗ nhẹ
đầu cây gậy của anh ấy với mặt sàn trong sự mong chờ thấy rõ.
... Cái từ đã từng
được khắc lên cây gậy đã thay đổi.
Vài ngày trước
đó, tôi thấy anh ấy ngồi ngay phía cuối xe buýt, cặm cụi chà nhám và khắc đẽo
gì đó lên cây gậy.
Tôi không cần phải
hỏi cái từ mới đó có nghĩa là gì, nên...
... tôi quyết định
không nói với bất kỳ ai khác.
Vì suy cho cùng,
chỉ có Heathcliff và tôi còn giữ lại cái ký ức đó.
Heathcliff: Cứ tưởng
tôi sẽ phát điên vì chán chường rồi. Nhanh lên, đi đập vài tên xấu số nào.
Vergilius; Tốt thật.
Ta thích nhìn sự chủ động xuất phát từ các Tội Nhân. Cô Faust?
Faust: Đúng vậy.
Chúng ta hãy nhanh chóng di chuyển nào. Dante, hãy dẫn chúng tôi đến hành lang
phía bên kia Cửa Sau.
<... Hiểu rồi.>
Tôi cố hết sức trấn
áp bản thân về cái cảm giác bất an về sự nhiệt huyết mới lạ này của Heathcliff.
Có điều gì đó không đúng cho lắm, như thể nó không phải là sự đam mê đầy lạc
quan. Nhưng dù gì thì tôi cũng dẫn các Tội Nhân đến Cửa Sau.
Hai bộ cửa mới,
giống như Faust đã dự đoán.
Một bộ cửa, như
tôi đã nghĩ, là hai cánh cửa sắt dội lại tiếng những cơn gió bão. Một Hầm Ngục
Gương mới.
Còn bộ cửa kia
là...
Outis: Chúng
là... giấy ư?
Sinclair:
Chúng... đều rất lấp lánh.
Là một cánh cửa
xa lạ, toả ra một luồng sáng lạ lẫm.
Theo lý mà nói,
chúng tôi đã nhìn thấy những vệt đường ngoằn ngèo kỳ lạ trông giống sóng vô tuyến
quanh cánh cửa trước đây rồi, còn những thứ khác thì hoàn toàn mới mẻ.
Rodion: Tôi đoán
cánh cửa này không liên kết đến Tập Đoàn Lobotomy như cái trước rồi...
Gregor: Lạ thật.
Tôi nghĩ tôi nghe thấy... Tiếng nhạc jazz ư?
Heathcliff: Ê,
này thậm chí có phải cửa không vậy...? Nó giống cửa sổ hơn là cửa đấy, đúng
không thế?
Phải rồi... lối
vào mới này chắc chắn giống với một cửa sổ lớn hơn là một cánh cửa. Cửa sổ khá
mờ, và tất cả những gì tôi có thể thấy ở phía bên kia là những mảng khối cầu gì
đó di chuyển xung quanh thôi.
Yi Sang: Có vẻ
như có một vài thực thể di chuyển loạng choạng ở bên kia lối vào...
Faust: ......
Faust dường như
đã nhận ra gì đó, nhưng cô ấy không hề nói cho chúng tôi biết đó là gì. Thay
vào đó, cô ấy chỉ nhìn về hướng của tôi mà không nói một lời nào hết.
... Tôi bắt đầu
hiểu được điều cô ấy muốn truyền tải qua cái nhìn đó.
<... Đoán là
tôi sẽ phải bước vào bên trong để xem toàn bộ chuyện này là gì rồi. Có đúng
không, Faust?>
Người đang trải
nghiệm sự phát triển đều đặn về khả năng đấy. Faust xem đây là một sự phát triển
tích cực.
<... Phải rồi.>
Một không gian
xanh lơ cùng bức tường dày đặc những hàng cây to lớn xuất hiện trước mắt chúng
tôi ngay khi bước vào bên trong cánh cửa. Nhưng ngay tại thời điểm này, muốn
khiến chúng tôi bất ngờ thì cần phải làm nhiều hơn thế này nữa.
Rodion: A, thật tốt
khi có được lại sắc màu trên người nhỉ~?
Meursault: Im lặng.
Có một Dị Thể.
<Ra đây là thứ
chúng ta thấy ở bên kia cửa sổ ư...?>
Meursault: Chúng ta vẫn chưa bị phát hiện. Tôi
đề nghị chúng ta chuẩn bị chiến đấu, Quản Lý.
Lần này, các Tội
Nhân không cần tôi nhắc họ về bản chất của chúng nữa. Nhìn từ bên ngoài thì quá
rõ ràng ngay từ ban đầu rằng chúng ta sẽ đối mặt với một Dị Thể. Bọn họ đều chờ
đợi, sẵn sàng xông pha chiến đấu theo hiệu lệnh của tôi.
Nhưng... lần này
có hơi khác chút.
<Thế... Faust.
Tôi dần bắt đầu quen được với cái Walpurgis Night này rồi. Và...>
Faust: Xin hãy tiếp
tục.
<... Tôi nghĩ
có thứ gì đó khác biệt về những Dị Thể này. Cô có thể giải thích tại sao
không?>
Faust: ... Xem
xét bản chất của các Dị Thể, mỗi cuộc đụng độ với một Dị Thể sẽ tương đương với
mỗi cuộc chạm trán với một thực thể được triệu hồi ra. Thế nhưng, tồn tại một sự
khác biệt nhất định khi chúng ta đối đầu với chúng trong Đoàn Tàu Khúc Xạ hoặc
Hầm Ngục Gương.
Yi Sang: Điều đó
có nghĩa là...?
Faust: Chúng ta
tiến vào bên trong một khu vực đã từng được biết đến là ‘Thư Viện (The
Library)’. Một kiến trúc bằng một cách không thể giải thích được đã xuất hiện
bên trên trụ sở của Tập Đoàn L cũ.
Faust: Và vị trí
chính xác này được cho là không gian tồn tại bên trong một cuốn sách nơi mà Dị
Thể cư ngụ.
‘Thư Viện’...?
Tôi đã nghe cụm từ đó ở đâu trước đây rồi nhỉ? Chắc chắn là một vài Tội Nhân đã
nhắc về nó...
Yi Sang: Ra thế...
Tuy nhưng ‘không gian’ này lại khá khác biệt với buồng quản thúc mà chúng ta đã
trông thấy trước đây tại một trong số các nhánh cơ sở. Nó trông như một môi trường
sống lý tưởng đã được tạo nên một cách chính xác cho Dị Thể đó trú ngụ. Một điểm
khác biệt thấy rõ khỏi không gian giới hạn chật hẹp và môi trường không phù hợp
không thể thích nghi được tại các buồng quản thúc.
Faust: Đúng. Anh
có thể so sánh nơi này với một hệ sinh thái thu nhỏ. Dị Thể sinh sống trong
không gian này đã biến đổi môi trường xung quanh nó thành hình thái phù hợp nhất
cho nó trú ngụ. Đây là một vài so sánh để cho một người có thể dễ dàng hiểu
hơn: một con cá sẽ lấp đầy nơi này với nước, và một con sâu sẽ lấy đầy nơi này
với đất.
Yi Sang: Hmm...
Rodion: Hiểu rồi.
Vậy, miễn là Dị Thể còn tồn tại bên trong ‘cuốn sách’ này, nó có thể trang trí
nơi này thành bất cứ thứ gì mà nó muốn nhỉ?
Faust: Sẽ chính
xác hơn khi nói rằng một Dị Thể, khi đã nằm ngoài sự ảnh hưởng của Qliphoth
Deterrence (Huyền Thuật Khắc Chế Sự Hỗn Loạn), óc thể tái xây dựng môi trường sống
phù hợp với nhu cầu của chúng.
Rodion: Uầy, ra
là giống tân trang nhà ở miễn phí sao...?
Đó là lúc...
...Don Quixote,
người đã đứng khá xa nhóm, bắt đầu nhận ra những thông tin mới lạ này chỉ sau
khi Meursault đã thuật lại chúng cho cô ấy nghe...
Don Quixote: Sách
ư...? Mọi người nói chuyến hành trình của chúng ta đã đưa chúng ta vào bên một
CUỐN SÁCH ư?! C-ca-ca-cái Thư Viện huyền thoại mà luôn biến mất như ảo ảnh đó
sao, thật ư...?!
... bỗng nhiên
bùng nổ đầy nhiệt huyết thêm một lần nữa.
Meursault: ...
Tôi sẽ thêm một lời mở đầu trong tương lai để ngăn chặn hành động bộc phát như
này xảy ra lần nữa.
Outis: Kẻ địch đã
phát hiện ra chúng ta, thưa Quản Lý Điều Hành.
<Ừa... Giải quyết chuyện này trước đã.>
Lễ Hội Tiên
<Khó hơn tôi
tưởng tượng nữa...>
Faust: Faust giải
thích rằng chúng ta đang ở trong quá khứ của Thư Viện. Chúng ta đang tham gia
vào một cuộc chiến lặp đi lặp lại nhất định bên trong Thư Viện; mục đích của nó
là nhằm để đạt được thứ gọi là “Nhận Thức Tầng Lịch Sử (the Realization of the
Floor of History)”.
<Ừm... Rồi.
Xin lỗi, tôi gần như không hiểu mọi thứ cô vừa nói.>
Ishmael: Tầng Lịch Sử sao. Còn những Tầng khác nữa đúng không?
Faust: Có vẻ đúng như thế. Có thể suy luận từ thông tin thu thập được rằng
Thư Viện, giống các thư viện bình thường khác, gồm nhiều tầng được chia theo
các chủ đề như ‘Văn Học’ hoặc ‘Tôn Giáo’.
Nghe không quá
khác biệt với thư viện bình thường lắm, nhưng... đoán không thể nào đơn giản
như thế được.
<Cô có thể cho
chúng tôi biết thêm thông tin nào khác về Thư Viện được không Faust? Thứ gì đó
cụ thể hơn ấy?>
Faust: Ừm...
Giọng của Faust chứa
đựng vẻ bất an không chắc chắn.
Và tôi bắt đầu hiểu
tại sao.
<Vậy là cô vẫn...
chưa biết gì về nó hết, đúng chứ?>
Faust: ... Tôi thấy
rằng người đã nhận ra được một phần sự thật nhất định rồi, Dante. Tôi cho rằng
bản thân không còn bất kỳ lý do nào để tiếp tục lảng tránh chủ đề cụ thể này nữa.
Faust để lộ ra tiếng
thở khó nhận thấy—nhưng rõ bất ngờ—trước khi quay lại thái độ bình tĩnh thường
ngày.
Faust: Đúng thế.
Tôi vẫn chưa thể trở thành Faust người nắm giữ thông tin đó.
<Chưa thể trở
thành...?>
Faust: ... Khi
chuyến hành trình của người tiếp tục, tôi sẽ dần đạt được sự công nhận và truy
cập vào được những kiến thức uyên sâu hơn. Tuy nhiên, có một điều là chắc chắn.
Faust xem sự tiến bộ liên tục, đều đặn này là một sự phát triển tích cực,
Dante.
<... Tôi hiểu.>
Chuyến hành trình
của tôi càng dài, thì kiến thức của cô ấy càng lớn sao...
... Có lẽ nó giải
thích cho việc tại sao cô ấy cứ liên tục im lặng giữa những lần thuyết giáo của
mình.
Tôi không biết
chuyến hành trình này sẽ kéo dài đến bao giờ, nhưng mà...
<... Ai biết
được. Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ nhận thấy bản thân đặt chân đến Thư Viện
đó thôi.>
Cùng với đó, tôi
quay trở lại chỗ các Tội Nhân đang lang thang trên những trang giấy rải rác của
Dị Thể.
Nhận xét