Back to the Bus

Back to the Bus

Trở về lại Xe Buýt

Charon: Cảnh báo, cảnh báo. Đã thấy đất liền.

Charon, người đã im lặng cầm lái suốt khoảng thời gian, bỗng nhiên lên tiếng. Như thể ra tín hiệu, tất cả mọi người đồng loạt nhảy dựng khỏi ghế của họ. Niềm vui hân cuối chặng hành trình dài đằng đẵng này của cả nhóm cũng đã sắp có thể được chạm tới rồi.

Rodion: Cuối cùng! Đã kết thúc chưa?!

Yi Sang: Mắt tôi đắm chìm trong những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm...

Gregor: Haah... Nếu bọn họ có bao giờ cho chúng ta đi nghỉ dưỡng, nhớ nhắc tôi bỏ hết mấy cái phương án đi biển đấy. Tôi nghĩ tôi đã trải nghiệm cả một đời người ở cái Hồ Lớn rồi...

Một vài Tội Nhân bắt đầu thư giãn cùng sự nhận thức rằng chuyến hành trình trên Hồ dài ngoằn này cuối cùng cũng sắp kết thúc. Còn những người khác lao vội đến cửa sổ như thể đang mong đợi xem có bất cứ thứ gì thay đổi khi đã rời khỏi bờ biển không.

Ishmael: Mọi người cư xử thái quá rồi. Hồi tôi còn là thuỷ thủ ấy, việc ra khơi trên Hồ Lớn có nghĩa là phải dành—

Heathcliff: —ít nhất ba năm tại vùng biển nguy hiểm, tách biệt khỏi khung cảnh trên đất liền hoàn toàn. Phải rồi. Tôi nghĩ tôi đã nghe cái câu đó cả chục lần rồi đấy. Nên...

Outis: ...Đồng ý. Cô đã nói rõ quan điểm của mình rồi, Ishmael. Tôi khó mà có thể chịu được khi cô bắt đầu kể lại câu chuyện đó lần thứ tư rồi.

Ishmael: Khm... M-mấy người là người đã phàn nàn rằng không một ai có bất kỳ chuyện gì hay ho để kể mà.

Khi chúng tôi đang trao đổi những lời lẽ vô nghĩa cho nhau...

BOOM!

...Mephistopheles bỗng dưng rung một cách dữ dội như thể có gì đó đã phát nổ. Và tất nhiên, chúng tôi cũng theo đó lăn lộn khắp cái xe buýt tàu như mớ bòng bong.

Rodion: Augh...

<M-mọi người ổn hết chứ?!>

Heathcliff: Đauu... Cái xe buýt chết tiệt này có thể nào dừng lại một cách trơn tru và tử tế một lần thôi có được không...? Đợi đã, xe buýt sao?

Heathcliff nói đúng. Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh... ...và nhận ra rằng khoang phòng đã biến đổi lại thành hình dạng của chiếc xe buýt chúng tôi đã quá quen thuộc rồi.

Charon: Charon đã nhấn nút biến hình. Bấm bấm.

Rodion: Charon...cưng có thể nào cảnh báo cho chúng tôi trước được không? Ít nhất thì nháy đèn tín hiệu sang đường hay chẳng hạn ấy? Làm ơn đấy!

Gregor: Đúng đó. Charon. Làm ơn đi...

Charon: Xe buýt tàu không có đèn nháy tín hiệu. Quá tệ, Người Bọ.

Gregor: Haaaaah...

<Tôi tưởng phải có thêm quy trình phức tạp nào đó để chuyển hoá nó lại thành xe buýt chứ... Vậy tôi đoán là nó chỉ đơn giản là xảy ra với một cái bấm nút thôi sao.>

Sinclair: Tôi tưởng chúng ta phải dừng lại tại một công xưởng hay xưởng tàu nữa chứ...

Faust: Một trong vô số chức năng của Mephistopheles chính là nó có thể ghi nhớ mọi hình dạng hoặc thuộc tính nó đã từng sở hữu. Từ đó, khi đang ở một hình dạng nhất định nào đó, nó có thể chuyển về chính hình dạng đó hoặc bất kỳ hình dạng nào trước đây bất kỳ lúc nào.

Sinclair: T-Tôi hiểu rồi...

Hong Lu: Dù sao thì~ Cuối cùng chúng ta cũng đã quay lại đất liền! Anh không vui sao, Heathcliff? Anh đã rất mong chờ khoảnh khắc này đấy!

Heathcliff: Hở? Ồ! Ồồồ...

Mặt Heathcliff bừng sáng lên trong giây lát trước khi những cảm xúc phức tạp và hỗn loạn ập đến anh ấy.

Heathcliff: Vậy thì... Ê, cô gái vroom-vroom. Chúng ta...đến Tập Đoàn T rồi phải không?

Heathcliff đang nói chuyện với Charon, nhưng cô ấy không đáp lại. Có thể là bởi vì anh ấy không gọi cô ấy bằng tên—hoặc có thể là cô ấy thật sự không biết chúng ta đang ở đâu. Suy cho cùng thì cô ấy luôn lái theo ý thích của mình đến bất cứ nơi đâu mà.

Yi Sang: Sắc xám đơn điệu này quả thực làm tôi nhớ lại đến nơi đó. Thế nhưng...có một sự khác biệt.

Heathcliff: Hm... Vậy sao? Tôi cho rằng nó là một màu đơn sắc khác hơn so với cái này nữa.

Tập Đoàn T... Quận 20... Tôi chưa bao giờ tự mình đến đó, nhưng tôi đã được trải nghiệm nó qua Bề dày Cái tôi của Yi Sang rồi. Ừa...nơi đó hình như sẽ tước đi màu sắc của chúng ta, phải không nhỉ?

Vergilius: Bình tĩnh đi, Heathcliff. Chúng ta vẫn còn đang ở Backstreets. Chúng ta đang khá gần với nơi cậu rất quen thuộc đấy...phải không nào?

Heathcliff: ......

<Vergilius, ông không có lý do gì để khiêu khích anh ấy như thế cả...>

Ishmael: Có lý do nào mà chúng ta phải đi qua Backstreets thay vì đi thẳng đến Tổ không?

<Hở, cô nói đúng. Tại sao chúng ta lại phải đi qua Backstreets vậy?>

Outis: Tôi cũng khá tò mò. Những con đường của Backstreets đều rất nguy hiểm, ngoằn nghèo và rối bời. Việc này không phải sẽ mang đến rủi ro không cần thiết sao?

Meursault: Tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng thủ tục di cư sẽ dễ thở hơn rất nhiều khi di cư từ Tổ này sang Tổ khác hơn là di cư từ Backstreets vào trong lãnh thổ của Tổ.

Câu hỏi của Ishmael dành cho Vergilius đã làm dấy nên vô vàn câu hỏi khác từ các Tội Nhân.

Vergilius: Hm... Xem ra các cô cậu đều đã nói nhiều hơn kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Các cô cậu nên biết rằng nó sẽ không thay đổi cách ta trả lời các câu hỏi đó đâu. Cứ việc hỏi tuỳ thích, nhưng ta sẽ không dành ra thời gian giải thích một lời thoả đáng cho các cô cậu đâu.

Ishmael: Có chuyện gì với việc yêu cầu một lời giải thích nếu như chúng tôi bị dẫn qua một con đường đáng ngờ chứ hả? Đó là công việc của ông như là một người dẫn đường để nói cho chúng tôi biết rằng chúng tôi phải đi đâu, có phải không?

Vergilius: ...Hm.

Ishmael: Đừng có bảo tôi rằng chúng ta vẫn chưa được cho phép vào bên trong Tổ của Tập Đoàn T đấy? Và đây tôi cứ tưởng rằng Công ty Limbus là một doanh nghiệp chính thức chứ. Ừa, nó hoàn toàn mới toanh. Nhưng tôi tưởng chúng ta có ‘sự hỗ trợ đáng kể’ kia mà?

Faust: Chúng ta có thể nhận được uỷ quyền chính thức để vào hầu hết mọi Tổ nếu như chúng ta yêu cầu việc đó.

Ishmael: Vậy thì tại sao—

Vergilius: Là chỉ định của công ty.

Vergilius câm lặng toàn bộ sự huyên náo trên xe buýt bằng một tiếng cằn nhằn nhỏ.

Vergilius: Công việc của ta với tư cách là người dẫn đường của các cô cậu là lập lộ trình thẳng tới điểm đến theo yêu cầu của công ty. Lựa chọn con đường này cũng là một phần trong việc đáp ứng yêu cầu đó. Nên... làm ơn, biết thân biết phận và ngậm miệng vào.

Có lẽ do sự ồn ào đã ảnh hưởng đến ông ấy. Tôi có thể thấy Vergilius đang rất là bực bội.

Ishmael: Nếu đã là như thế...

Khi sự ngờ vực vẫn còn hiện rõ trên gương mặt của Ishmael, thì cô ấy vẫn gật đầu đồng ý. Cô ấy đang chấp nhận rằng chúng ta vẫn không thể làm được gì về mệnh lệnh của công ty cả.

<...! Cảnh báo ư...?

Rodion: ...Hừ. Lại cái cảnh báo đó... Ai đó đang nghe lén chúng ta nói chuyện hay gì vậy? Đó là một cái cảnh báo quá đúng thời điểm luôn đấy, mọi người không nghĩ vậy sao?

Faust: Điều đó hoàn toàn không thể. Dante.

Như mọi khi, Faust nhìn về bên trong chiếc xe buýt trước khi trao cho tôi một ánh nhìn quen thuộc.

<Vâng...lại một biến động cần phải được xử lý nữa nhỉ?>

Faust: Đúng như thế.

Rodion: Thêm cái nữa sao? Chẳng phải chúng ta VỪA MỚI giải quyết xong cái biến động Cửa Sau mà?

Gregor: Ồ... Tôi nghĩ tôi biết lần này là gì rồi. Đầu tiên là Hầm Ngục Gương (Mirror Dungeons) và Hầm Ngục Tiếng Vọng (Luxcavation Dungeons). Nên lần này sẽ là...

Faust: Faust xem xét năng khiếu suy đoán đang tiến bộ của Anh (Herr) Gregor là một sự phát triển tích cực.

Gregor: Haah...nó là Đường Sắt Khúc Xạ (Refraction Railway), phải không.

Chiếc xe buýt nhanh chóng bị những tiếng thở dài đầy bức bối của các Tội Nhân lấp đầy.

Heathcliff: Khốn khiếp...lại cái đường tàu chết tiệt đó nữa.

Rodion: Ôi... Đoàn tàu luôn làm tôi mệt rã người mỗi lần chúng ta bước vào nó.

Sinclair: Thế, bởi vì cái lần trước được gọi là ‘Tuyến Tàu Số 2’...nên đây sẽ là ‘Tuyến Tàu Số 3’ đúng không?

Faust: Có vẻ là như thế. Mặc dù chúng ta không thể nói chắc chắn được nếu không tận mắt quan sát trước. Dante.

<Tôi biết, tôi biết...>

Hoàn thành hết Đường Sắt Khúc Xạ cũng khiến tôi trở nên rất mệt mỏi nữa. Cho đến giờ, mỗi Đường Sắt Khúc Xạ luôn có những quy luật mới lạ và khác biệt nhau, và những kẻ địch mà chúng tôi phải đối mặt đều rất mạnh hơn bất kỳ kẻ địch nào khác mà chúng tôi đã đụng độ trước đây. ...Nhưng... ...tôi cũng để ý thấy sự tiến bộ đáng kể trong khả năng chiến đấu của hầu hết các Tội Nhân một khi chúng ta đã trải qua hết một vòng Đường Sắt. Chưa kể đến những phần thưởng dồi dào nữa. Tôi không nhớ chính xác từ khi nào, nhưng Faust đã từng dành thời gian để giải thích các Dị Thể của Đường Sắt cho tôi nghe. Rằng các Dị Thể mà chúng ta chiến đấu trong Đường Sắt có lẽ không phải là cùng một cá thể tồn tại trong thế giới mà chúng ta đang sống. Cho nên...không giống như việc chúng ta có thể bắt giữ chúng và mang về, nhưng chúng rất hoàn hảo để luyện tập phòng cho trường hợp chúng ta chạm phải bản thể thật của chúng. À thì, dù là gì đi nữa...hoàn thành hết Đường Sắt sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho chúng ta. Thế nên...

<Mau vào đó thôi nào.>

Tôi nhìn lướt các Tội Nhân... ...rồi mở cánh cửa dẫn vào Cửa Sau.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến